Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Hài Hước [6 Chòm Sao] Their Youth Chương 36: “Giác ngộ”

Chương 36: “Giác ngộ”

4:06 chiều – 10/09/2024
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[6 chòm sao] Their Youth - Chap 36.

Cánh cửa sân thượng trường hơi hé ra vừa đủ bóng dáng nữ sinh lách vào, sau đó nhẹ nhàng khép lại. Bước chân rón rén đi tới chỗ hai cô gái đang ngồi vắt vẻo trên lan can vừa nhìn xuống dưới vừa chỉ chỏ nói cười. Cách họ hai bước chân, nữ sinh vừa bước vào khẽ khiêm nhường cúi đầu, hai tay dâng hai túi đồ ăn nóng hổi vừa mua được ở canteen ra trước mặt đối phương, kính cẩn thưa:

“Dạ, bữa sáng của hai chị đây ạ.”

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn. Một trong hai nữ sinh nọ quay sang, ánh mắt trừng lên mang ý hăm dọa, rít qua kẽ răng:

“Liệu hồn đấy con ranh!”

Thiên Yết giật lấy chiếc bánh mì. Vừa mở túi, gương mặt nhăn nhó lập tức giãn ra hài lòng. Suất ăn sáng hôm nay xịn xò quá, lại còn thêm cả cốc trà sữa. Tâm tình vui vẻ lên thấy rõ, Thiên Yết chọc ống hút mà rít một ngụm, còn gì ngon hơn đồ ăn khao! 

“Lại đây.”

Song Ngư ngoắc tay. Ngoan ngoãn như con cún nhỏ, Kim Ngưu bước về phía não cá, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm xuống đất. Điệu bộ khúm núm như sắp bị ăn thịt đến nơi.

“Mày thấy nam sinh vừa phóng xe vào cổng trường đó không? Xe đen cả đeo cặp xanh ấy.”

Não cá vừa nói, vừa cắn một miếng bánh mì to. Cái mồm phồng lên nhai nuốt, tay không ngừng huơ trước mắt làm hành động diễn tả và bình phẩm. Đây mới đúng là dáng thiếu nữ thanh lịch thực sự của Song Ngư.

“Mày thấy thế nào?”

Thiên Yết chẳng mấy chốc đã làm hết nửa ly trà, vỗ vai Kim Ngưu bồm bộp. Cái này mang rõ hàm ý: trả lời sai thì đừng có trách.

“Dạ, bề ngoài cao ráo sáng sủa, quần áo là phẳng phiu, sơ mi trắng không một vết bẩn, tóc cũng vuốt tử tế, mặt ưa nhìn không có mụn… Hơn nữa vốn đã mang danh hotboy khối mười năm nay rồi, vô cùng đẹp trai ạ.”

“Quả nhiên là con mắt nhìn trai của mày vẫn chuẩn phóc!”

“Các chị em của tôi!!!”

Vài ngày mà cứ ngỡ như vài năm liền cách trở xa xôi. Gánh nặng trong lòng đã được tháo gỡ, não cá nước mắt sụt sùi nhảy bổ tới ghì đầu Kim Ngưu và Thiên Yết. Bao lâu rồi mới được cùng nhau tụ tập đầu giờ, vừa ăn sáng vừa ngắm trai để lấy động lực chiến đấu cho năm tiết học thế này? Song Ngư rưng rưng nước mắt, trước khi kịp xổ ra một tràng nữa thì đã bị Thiên Yết phũ phàng tống miếng bánh mì vào mồm.

“Mày không cần phải làm như bọn tao vừa lăn qua ranh giới sinh tử như thế.” 

Tiếng cười nói của ba cô gái cứ thế lanh lảnh giữa sân thượng thênh thang. Ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông, thầy giám thị T2 hôm nay nhàn nhã ngồi trong phòng bảo vệ uống trà trò chuyện mà không nổi hứng đi tuần, cô Tuấn dạy lý và cô Giang “hồ” không hiểu thế nào lại rủ nhau cùng ốm mà trống tiết hôm nay, quả là một ngày đẹp trời hiếm có!

“Nè nè!” – Kim Ngưu huých tay Thiên Yết bên cạnh, khẽ hất cằm về phía cổng trường và nói – “Mày thấy anh giai khối mười hai vừa bước vào cổng trường với quả bóng rổ kia thế nào?”

Người tiền bối năng nổ ấm áp, người luôn xuất hiện với nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương, người luôn bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo và biết cách phải làm gì khi rối ren nhất, người cứ thế bước vào tim cô bằng sự trưởng thành ân cần mà hiếm ai có được ở tuổi này…
Theo hướng chỉ của Kim Ngưu, đó đều là một người, mà người đó chỉ có một.

“Là… nhất…”

Thiên Yết chống cằm, ánh mắt trở nên mơ màng khi dõi theo bóng dáng anh khuất dần sau tòa nhà. Tim đập rộn ràng, trong thoáng chốc sự xuất hiện của Bạch Dương đã khoắng sạch tâm trí cô.

Song Ngư tròn mắt ngạc nhiên. Cái con người phũ phàng này ngày trước thậm chí còn ưu tiên lau chùi chiếc máy ảnh yêu quý hơn bạn mình, hôm nay lại bỏ bẵng máy ảnh trong balo mà lên đây ngắm trai bằng mắt thường rồi ôm tim bồi hồi xao xuyến. Thiên Yết khi yêu vào đã thay đổi, thay đổi thật rồi.

Kim Ngưu bỏ nốt miếng bánh mì vào miệng, vừa nhai vừa khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ. Ngón tay út ngoắc lên một cách quý-sờ-tộc vẽ vài đường trong không trung, dáng điệu như đang bày ra một kế hoạch tinh vi. Đoạn quay sang Thiên Yết, đặt tay lên vai bạn mình, ánh mắt hết sức nghiêm túc và chân thành:
“Tao sẽ giúp mày với anh giai đó tới với nhau.”

“Kim Ngưu à…”

“Thiên Yết…”

Kể từ cuộc tâm sự hôm qua, giữa hai nữ sinh, cái tên “Bạch Dương” đã trở thành chủ đề trò chuyện đơn thuần như khi nhắc tới một anh hotboy khối trên với vẻ ngưỡng mộ. Đôi mắt long lanh đắm đuối nhìn người bạn tuyệt vời, Thiên Yết xúc động nắm lấy tay Kim Ngưu, mười ngón tay đan vào nhau trước ngực, cảm xúc vỡ òa trong lòng mà không thốt nên lời.

Song, khoảnh khắc ngọt ngào hiếm có nhanh chóng bị cắt đứt bởi giọng nói nhàn nhạt ngán ngẩm của Song Ngư:

“Mày nên bỏ Kim Ngưu ra đi Thiên Yết. Xử Nữ đến rồi đấy, nó vác dao lên sân thượng gϊếŧ mày bây giờ.”

“Xử Nữ đến rồi à?”

Kim Ngưu giật mình nhìn xuống sân trường. Bắt được bóng xe X-men màu xanh rẽ vào khu để xe, Kim Ngưu chỉ kịp vẫy tay chào rồi chạy biến, trước đó không quên ngoái lại nhắc:
“Sắp trống rồi đấy, bọn mày ăn nhanh kẻo muộn.”

“Lo gì, tiết Văn đầu tiên được nghỉ mà.”

Chẳng biết Kim Ngưu có nghe được không, cô nàng đã mất bóng sau cánh cửa sân thượng rồi. Nhưng mà nhìn dáng điệu hớt hải như thế, trên tay còn cầm túi bánh mì nguyên dành riêng cho ai đó, chẳng biết nó lo cho bạn nào bị muộn nữa. Thiên Yết tủm tỉm cười.

“Chậc chậc… đúng là nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.”

Song Ngư lầm bầm, tự dưng miếng bánh mì lại mất đi vị ngon sẵn có chỉ vì gương mặt khó ưa lọt vào tầm mắt. Đúng là vị trí sân thượng này lí tưởng thật đấy, vừa quan sát được người mình thích lẫn cả người mình ghét. Tâm trạng vừa bừng sáng khi thấy Thiên Bình đã lại trở nên u ám. Vừa mới bước vào cổng trường, bạn trai thân yêu đã bị gái bám lấy hỏi han, không cáu sao được?
“Hai đứa nó học cùng lớp, nói chuyện với nhau có sao đâu.” – Thiên Yết cau mày khó hiểu.

“Lớp mười mấy thằng con trai, tại sao cứ phải là Thiên Bình của tao cơ chứ?!”

“Dở hơi!”

Song Ngư bặm trợn nghiến răng. Bên cạnh, Thiên Yết chỉ biết ôm trán bó tay trước tính khí ghen tuông thất thường của bạn mình.

“Mà á, tao vẫn nghi chuyện Tuesday thích thằng Lân lớp mình lắm! Mày có để ý thái độ kì lạ như bị cưỡng ép của lớp trưởng hôm nọ không? Với cả, cái mặt sần sùi như quả bơ thế mà cũng có đứa theo thì hơi nghi đấy…”

Não cá lên cơn khó ở lại giở thói xấu tính ra rồi đây mà. Thiên Yết lắc đầu, đến thế này mà Thiên Bình vẫn nuông chiều được thì cũng đáng khâm phục thật đấy!

“Không tin được…” – Song Ngư trong cơn ghen cứ lẩm bẩm, chợt búng tay dứt khoát đứng phắt dậy – “Sẵn tiện hôm nay nghỉ hai tiết, tao quyết phải làm rõ chân tướng chuyện này.”
“Hả…”

Thiên Yết buột miệng, vội vàng chạy theo não cá. Thật không hiểu Song Ngư đa nghi còn định gây rối đến khi nào!

***

Trách nhiệm của một osin là gì?

Tận tâm phục vụ chủ của mình. Chủ yêu cầu gì, dù có phải đào núi lấp sông cũng phải hoàn thành bằng được. Chủ muốn ăn bánh mì trứng? Mưa, nắng, gió, bão, lụt, tuyết, đều phải lê xác xuống canteen mua. Chủ muốn ăn bánh mì trứng mà canteen lại hết hàng? Chân có què hay cụt cũng phải chống nạng ra ngoài phố tìm. Chủ nói muốn ăn bánh mì trứng, mua về rồi nhưng lại đổi ý muốn ăn xôi hơn?

Nhét thẳng cái bánh mì vào mồm chủ! Tiền thừa cũng cóc thèm trả nữa, bà đây xuống canteen làm hộp xôi cho bõ tức! Chủ với chả chiếc, hách dịch, quá quắt, độc tài!!

Ấy là Kim Ngưu cách đây hai ngày sẽ làm như vậy. Nhưng Kim Ngưu hôm nay ấy à? Không sao, no problem, trách nhiệm của đầy tớ là tận tâm phục vụ chủ cơ mà, chạy vèo xuống canteen mua hộp xôi khác có gì vất vả đâu. Canteen không có lại chạy ra phố. Gì thì cũng phải khiến chủ hài lòng, đó mới là sứ mệnh to lớn nhất của osin.
Vì sao ấy à?

Trả lời cho câu này chỉ có một thôi: đã sống thì phải sống cho ngay thẳng chính trực, sống cho có tự trọng, cho đúng đạo lí làm người chứ!

Tóm tắt lại thì nó là: trót chơi ngu kí vào bản hợp đồng bán thân rồi thì ráng mà chịu.

Nhưng mà, sao lâu lắm lắm lắm lắm lắm rồi, Kim Ngưu mới giác ngộ được điều này nhỉ? Thời gian qua lại làm việc không tử tế, chỉ mong làm qua quít cho xong chuyện, thậm chí còn thất lễ với “bạn chủ” của mình, thật đáng xấu hổ quá đi! Giờ, nói đúng hơn là sau ngày hôm qua, khi nhìn thấy “bạn chủ” không tiếc tấm thân ngọc ngà mà lao ra che chở cho cô, cái nhìn của Kim Ngưu đối với hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Người ta đã bị thương vì cô rồi, vậy thì cô cũng phải đền đáp cho tử tế chứ.

Xử Nữ bước vào canteen đông nghẹt người. Dãy bàn cuối phòng lại chẳng thấy gương mặt quen thuộc. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra lại là lo Kim Ngưu tới muộn chưa kịp ăn sánh, thiếu gia Xử Nữ bèn xắn tay áo đứng xếp hàng, tiện rút điện thoại gọi cho osin để hỏi xem cô nàng muốn ăn gì. Bên kia bắt máy rất nhanh, không để hắn dài dòng, chỉ bảo hắn ra cổng canteen rồi tắt luôn.
Osin đã đứng đợi sẵn ở đó thật. Hai tay chắp sau lưng, chân hơi kiễng ngó tìm ai đó giữa biển người lộn xộn. Gương mặt liền giãn ra khi thấy Xử Nữ tới gần. 

“Cậu sao rồi? Lưng còn đau không? Lái xe vẫn bình thường chứ?”

“Không bình thường thì chắc thứ cậu đang nhìn thấy bây giờ là hồn ma của tôi rồi!”

Kim Ngưu hôm nay sao lại tử tế vậy nhỉ? Xử Nữ bề ngoài nhếch môi chế giễu câu hỏi ngớ ngẩn của cô nàng, nhưng bên trong, nếu nói không vui sẽ là nói dối. Kim Ngưu quan tâm đến hắn thật hay lại định bày trò gì đây, hắn rất muốn xem thử.

Nhưng nếu như là lo lắng thật, nếu như hành động nghĩa hiệp của hắn hôm qua cuối cùng đã chạm tới trái tim của cô nàng, vậy thì lần tới có bị đánh tới nhập viện hắn cũng không từ chối.

Chiến dịch cưa đốn của hắn đã gần thành công rồi chăng?
Trong lòng thầm tự mãn, đối diện hắn Kim Ngưu cũng im bặt. Cô nàng không hùng hổ, không gây khó dễ, càng không nói mấy lời khó nghe, thay vào đó đôi mắt đen láy đằng sau cặp kính vuông không ngừng đảo qua đảo lại một cách lúng túng vụng về, lẫn một chút hấp háy… mong đợi.

Sao tự dưng giữa hai người lại ngượng ngập thế này nhỉ? Bối rối giống như nói chuyện với cru-…

Bậy nào bậy nào! Trứng ban nãy ăn bị quá hạn hay sao, tự dưng bị cái gì nhập mà lại liên tưởng bậy bạ như thế cơ chứ?!

Kim Ngưu khẽ rùng mình lắc đầu, chợt lùi ra sau khi bắt gặp gương mặt phóng đại một cách bất thường của Xử Nữ. Hắn huơ huơ tay, thấy có vẻ Kim Ngưu lơ ngơ đã trở về thực tại, liền khẽ thở phào:

“Tôi còn tưởng là cậu bị câu đùa của tôi dọa cho bay hồn rồi chứ?”
“Ơ… không…” – Kim Ngưu ấp úng.

“Thấy hôm nay cậu đến sớm thế, hơn cả tôi đấy.”

“…”

Đến sớm là vì phải giữ lời hứa khao ăn sáng với Thiên Yết và Song Ngư từ tối hôm qua. Nhưng nghĩ lại thì động lực nào mới thực sự giúp Kim Ngưu có thể mở mắt sớm hơn mọi ngày tận nửa tiếng nhỉ?

Chẳng phải là nghĩ tới việc “bạn chủ” tới sớm hơn mà bị đói sao? Cái lưng hôm qua sưng cả cục lên như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm để hắn đứng xếp hàng? Với cả, thiếu gia ấy gần như từ đầu năm tới giờ đều được cô phục vụ đồ ăn sáng tới tận miệng, vốn lúc bình thường đã gặp khó khăn rồi, giờ với cả người yếu ớt bầm dập như thế, làm sao có đủ kinh nghiệm và sức chiến đấu để chen chúc trong biển người đang đói meo sẵn sàng giẫm đạp lên nhau để đoạt lấy chiếc bánh mì đây?
Kì cục, mua được bánh mì cho hắn rồi, Kim Ngưu lại cảm thấy hết sức hài lòng như vừa đạt được thành tựu to lớn. Kì cục hơn, cô đã đếm từng giây một, chờ “bạn chủ” của mình đến. Kì cục hơn nữa, mới chớm tưởng tượng ra “bạn chủ” sẽ xoa đầu mình khen thưởng, Kim Ngưu vô thức nhăn nhở cười mãn nguyện như một con điên.

“Này! Này Kim Ngưu?!”

“… Hở?”

“Đến sớm như vậy, cậu đừng nói là chưa mua cho tôi cái gì ăn đấy nhé.”

Sẵn tiện Kim Ngưu đang ngáo ngơ, Xử Nữ cười thầm, tranh thủ chọc cô nàng mà sẵng giọng, lấy lại tư thế uy nghiêm của chủ nợ. Nhưng cái vẻ khó ưa hách dịch đó chẳng giữ được lâu bởi hắn nhanh chóng bật cười thành tiếng, xua tay phóng khoáng:

“Không sao, tôi đùa chút thôi. Hôm nay để tôi mua cho, cậu muốn ăn gì?” – tâm tình Xử Nữ hôm nay rất tốt, hắn búng tay – “Tự nhiên hôm nay tôi lại muốn ăn xôi chả. Cậu cũng ăn xôi luôn nhé?”
Tay Kim Ngưu chợt rụt lại, nắm chặt túi bánh mì. Một giây nghĩ ngợi, cô nàng nở nụ cười cứng ngắc nói:

“Cũng… được. Cậu ra kia ngồi đi, để tôi đi mua cho.”

“Hay đi cùng nhau đi.”

Xử Nữ tỉnh bơ kéo cô vào hàng, hoàn toàn không để tâm đến vẻ hoảng hốt lúng túng của Kim Ngưu khi suýt chút nữa ngã vào lòng cậu. Tay nắm hờ tay áo Kim Ngưu, nhưng dùng dằng mãi không chịu buông mà có vẻ như đang trượt dần xuống cánh tay. Trong khi tay Kim Ngưu đang đông cứng rụt ra sau lưng để giấu nhẹm túi bánh mì, cả người hóa đá, tim đập thình thịch cảm nhận từng chuyển động của người bên cạnh từ khuỷu tay xuống tới gần bàn tay mình.

Xử Nữ muốn… nắm tay? Giữa nơi đông người thế này??

“Xử Nữ!”

Tiếng gọi bất ngờ xen vào khiến hai bạn nhân vật chính giật mình tự động đứng tách sang hai bên. Kim Ngưu chưng hửng, chính xác là cảm giác tim mình vừa bị đùa bỡn một phen rồi phũ phàng vứt bỏ. Hiển nhiên quá còn gì, tiếng gọi ban nãy là của con gái không lẫn đi đâu được.
Xử Nữ khẽ đằng hắng, thầm chửi xéo trong lòng. Bà cái đứa nào vừa phá hỏng chuyện tốt của ông đây, cớ gì cứ phải lúc này chứ?!

Cơ mà, hình như là vừa xướng tên mình. 

“Xử Nữ, cậu vừa đến à?” – Sư Tử chạy tới khoác tay hắn thân mật, nở nụ cười ngọt ngào – “Giờ này canteen đông lắm. Mình mua đồ ăn sáng cho cậu rồi đấy, là xôi chả, không biết cậu có thích không… Không thì đổi xôi trứng với mình cũng được.”

“Cậu đã mua rồi cơ à?” – Xử Nữ hết sức ngạc nhiên, song cảm thấy ái ngạo quay sang Kim Ngưu – “Nhưng thật ra mình với Kim Ngưu định…”

Ấy, đừng có lôi cái mạng nhỏ của tôi xen vào chuyện tốt giữa cậu và hotgirl!

Không để hắn kịp trình bày dài dòng Kim Ngưu vội cắt ngang:

“Hai người cứ ăn đi, tôi đi tìm Thiên Yết với Song Ngư đây.”

“Mà nãy giờ cậu cứ giấu cái gì sau lưng thế?”
Bị Xử Nữ phát hiện, Kim Ngưu có hơi thót tim. Nhìn hắn, nhìn hotgirl, lại nhìn xuống cánh tay hai người đang dùng dằng vào nhau, cô nàng đáp gọn:

“Bánh mì.” – thấy khóe miệng Xử Nữ hơi hé định nói gì đó, Kim Ngưu bồi thêm một câu – “Mua cho tôi.”

“…”

Nói rồi liền đi thẳng. Lại còn bước đi rất nhanh, không có lấy một lần ngoái lại, Kim Ngưu giống như bị ma đuổi vậy.

A/N: Viết chap ngắn để đăng nhanh~ Kim Ngưu của tôi bị trúng bả xong trở nên mong manh dữ TvT