Chương 29: 29: Lần Hợp Tác Thứ Hai
Con dao đó đã được Kang giữ trong người đến tận bây giờ, chưa ai biết và Kang cũng chưa tiết lộ cho ai về nó.
Anh ta đã phân tích con dao, tìm dấu vân tay trên đó so với dấu vân tay của Tư Nam.
Quả thực, sự tương đồng đến 100%.
Vậy thì lại xảy ra một mâu thuẫn.
Nếu Tư Nam bị bắt cóc, chẳng nhẽ đây đều là ý đồ của Tư Nam hay sao?
Cố tình để mình bị bắt, thừa thời cơ lao vào diệt gọn đám tai mắt của Trình Viễn.
Nếu đúng như vậy, quả nhiên Tư Nam không phải là một kẻ tầm thường.
Cậu ta biết suy xét, lên kế hoạch tỉ mỉ rồi úp sọt đối phương.
Đúng như lúc cậu ta đã một mình đơn phương độc mã tới xào huyệt của Trình Viễn.
Kang không biết trong đó diễn biến như nào, nhưng mà cuối cùng Trình Viễn cũng bị tóm gọn.
Chỉ với một tay của thằng nhóc này thôi ư?
Khả năng cao bây giờ việc Tư Nam để mình bị bắt thế này cũng là một phần nằm trong kế hoạch của cậu ta.
[P/s: Suy diễn kinh quá đấy ông anh:)))]
“Giờ cậu còn có gì để ngụy biện hay không? Không còn đường nào khác để cậu đi vào đâu, chỉ có con đường duy nhất…!đó là sự thật.”
Tư Nam vắt chéo chân, nhếch môi cười tỏ ra sự không đầu hàng.
“Tôi đã ra tay.”
“Khà, vậy là cậu đã nhận…”
“Nhưng, đấy là tự vệ chính đáng.
Chắc anh cũng biết, người bắt cóc tôi có ý định giết tôi chứ không chỉ đơn thuần là bắt cóc.
Tôi lúc đó một thân một mình, không thể trốn thoát dễ dàng được.
Tôi rút dao ra tự vệ thôi, nhưng chúng quá đông mà lúc đó người tôi đã tẩm xăng, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ cũng đủ để tôi đi đời, do vậy tôi đã vô tình xuống tay với họ để bảo toàn tính mạng.”
Tư Nam cố bịa ra tình tiết một cách hợp lí khiến cảnh sát Kang không nói được lên lời.
“Cậu nghĩ tôi tin vào cái câu chuyện bịa đặt đó à?”
“Vậy…!anh có bằng chứng không? Anh có chứng kiến hay ghi hình lại quá trình đấy không? Nếu có thì mời anh.”
Cảnh sát Kang ứ họng không nói thêm được gì.
Đúng là anh không ở đó, không biết ở đó xảy ra chuyện gì nên không thể buộc tội cậu ta được, vả lại Tư Nam vẫn chưa 18 tuổi.
Cái dao mà dính dấu vân tay Tư Nam giờ coi như vô dụng rồi.
Cảnh sát Kang tức giận không kiềm lại được cảm xúc đập tay xuống bàn.
“Kìa anh cảnh sát, tôi thấy anh có vẻ tức giận đấy.
Nếu không còn gì để nói thì tôi nghĩ anh nên thả tôi ra sớm là vừa.
Còn về cái chuyện của cha tôi, quả thực tôi không biết gì cả.
Người duy nhất mà ông ta đưa về nhà là Trình Viễn, còn lại thì không phải đi3m thì cũng là gái bán hoa.”
Anh Kang trừng mắt nhìn Tư Nam, nhận thấy một sự tự tin hào nhoáng hiện hết lên mặt cậu ta.
“Đừng cố buộc tội cho tôi là bao che tội phạm, tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi.
Cha tôi thường đi sớm về muộn, tôi thì chỉ là một thằng con biết nghe lời cha thôi.”
“Nghe lời sao? Đến cả việc buôn bán trái phép cũng phải nghe lời sao?”
“Tôi buôn bán trái phép? Anh có bằng chứng sao?”
Càng nói càng tức, tên này quả thực không dễ đối phó, Tư Nam luôn biết tìm hướng để tránh tai họa.
Anh Kang không biết phải làm gì, chỉ có thể tạm giam Tư Nam.
Tư Nam bị cảnh sát còng tay đưa đi cũng kịp nán lại nói vài lời:
“Anh chỉ có thể tạm giam tôi 2 ngày thôi.”
Kang nhìn theo bóng lưng Tư Nam mà tức anh ách.
Cậu ta chính là chìa khóa để mở ra đường lối đi trong thegioingam, nhưng dùng đúng cách để mở thì khó lắm.
…..
“Mày nói cái gì? Thằng chó Tư Nam đó đang bị bắt ở sở cảnh sát.”
Một tên thuộc hạ của Hammerhe nghe ngóng tình hình ở đâu đó đã vội về báo cho Mạnh Thần biết.
“Vâng thưa đại ca, bọn trực ca bên tuyến 20 đã báo tin có nhìn thấy Tư Nam bị cảnh sát đưa ra từ bệnh viện.
Vì vụ này bí mật nên người dân quanh đó chưa ai biết.”
Vậy là Tư Nam đã được chữa trị, chắc là đã bình phục rồi.
Mạnh Thần đã nghĩ ra một kế sách mới diệt trừ Tư Nam tận gốc.
Mạnh Thần nhấc máy gọi cho Giang Huỳnh mấy cuộc nhưng hắn ta không bắt máy.
Hắn biết chắc tên này đang trong giờ “hành sự” nên gọi điện cho Đồng Nhất.
Đồng Nhất đang dọn quán thì điện thoại réo lên, trên đó hiện tên Mạnh Thần.
“Sao thế? Gọi tôi có chuyện gì?”
“Về sở đi, có việc cần bàn.”
“Rồi, đợi tôi dẹp quán đã.”
Đồng Nhất xoay nắm cửa phòng chính bước vào, bên trong Mạnh Thần đã ngồi ung dung trên ghế lớn đợi hắn ta.
“Thằng Giang đâu?” – Đồng Nhất ngó quanh.
“Nó đi xã giao rồi, gọi mấy cuộc không nghe.
Để tí xong việc qua chỗ nó.”
Đồng Nhất kéo ghế hội đồng ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, hỏi:
“Thế cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?”
“Là chuyện về thằng Tư Nam, nó đang bị tạm giam tại sở cảnh sát.”
“Tư Nam? Tôi tưởng cậu giết nó rồi cơ mà?”
“Suýt giết được thôi! Thằng chó may mắn đó được cứu thoát chết rồi.”
“Vậy cậu gọi tôi ra đây mục đích là bàn về việc đối phó với Tư Nam à?”
“Không chỉ đối phó đâu, là phanh thây thằng khốn đó ra.”
Đồng Nhất thở cái rõ dài chán nản.
“Nghe này Thần, cậu bị ám ảnh nó quá rồi đấy.
Thằng đấy không phải đối thủ của chúng ta, càng dây dưa vào nó càng phí thời gian cho mấy vụ làm ăn quan trọng hơn.”
Mạnh Thần tức giận đập tay xuống bàn, quở trách:
“Cậu nói gì thế hả? Tôi mà phải bỏ qua cho thằng khốn đó á? Tôi phải đuổi cùng giết tận để cho nó có chết cũng phải biết sự đau khổ khi dám đụng mặt với Hammerhe.”
Đồng Nhất giờ có nói gì đi nữa cũng không thể lay chuyển cơn thịnh nộ của Mạnh Thần dành cho Tư Nam.
Bây giờ hắn đã biết Tư Nam sẽ được thả ra sau 2 ngày.
Ngay khi đó, hắn sẽ phục kích và tóm gọn cậu ta.
Đồng Nhất chán nản đứng dậy, kéo ghế ra rồi bỏ đi.
Hắn không thể hiểu tên nhóc kia có gì đặc biệt mà khiến bạn hắn quan tâm đ ến vậy.
Tư Nam chỉ một thân một mình, có gì đáng sợ đâu mà phải cảnh giác.
/Ủa mà ngày hôm nay là bao nhiêu ta?/
Đồng Nhất nhìn vào chiếc điện thoại của mình.
Nay là 31/3/2010.
Tại sở cảnh sát…
Tư Nam đã bị tạm giam hơn 2 tiếng đồng hồ, bên trong phòng giam là chiếc giường thô sơ cùng vài dụng cụ cá nhân như bàn chải đánh răng và chiếc cốc, bồn nước cũng được trang bị đầy đủ…!và quan trọng hơn, là một chiếc máy quay giám sát 24/7.
Cảnh sát Kang nhìn cậu ta qua màn hình lớn, hành động cậu ta không có gì bất thường, điềm nhiên bình tĩnh như thể biết chắc là mình vô tội.
Thủ trưởng bước vào phòng an ninh thấy Kang vẫn đang chăm chú quan sát về một chiếc màn hình thì gõ nhẹ cửa.
“Thủ trưởng.” – Kang phản xạ quay ra.
“Cậu đang làm gì ở đây thế hả? Hết ca rồi về đi.”
Thủ trưởng cầm túi bột cà phê đổ ra cốc để pha chế.
Kang liền tới chỗ ông ta kể lể.
“Ông không thấy có điều gì bất thường về cậu ta hay sao?”
“Ai? Thằng nhóc kia á? Nó làm sao?”
“Làm thế nào mà một thằng nhóc có thể một mình tự thân vận động sống sót khỏi tất cả mọi thứ, thậm chí còn qua mặt được chúng ta để mà lẩn trốn.”
“Cậu lại suy diễn lung tung rồi.
Vụ ở sòng bài Dragon bên phía ta không tìm thấy bất kì đoạn ghi hình nào, không thể vội kết luận việc Trình Viễn bị bắt đều do thằng nhóc kia làm.
Nghe thật vô lý.
Cậu phải biết lúc đó có cả hàng tá người, thứ chúng ta cần tìm là kẻ nào đã giải cứu đám nhóc vào lúc đó.”
Mọi thứ thủ trưởng nói dựa trên lý thuyết đều hoàn toàn hợp lí, nhưng Kang nghe không lọt tai một chút nào.
Chắc hẳn Tư Nam phải có người chống lưng, không lý nào mà năm lần bảy lượt thoát chết một cách thần kì được.
Cậu ta chỉ đang che dấu mà thôi.
Phải dụ gấu ra khỏi hang bằng ong mật.
….
“Anh cảnh sát, đừng đứng đực đó ra thế, tôi nhìn mà mỏi chân dùm anh đó, anh nói nhanh đi rồi đi về.”
Tư Nam nằm đọc một cuốn tạp chí được cấp, phía sau thanh sắt là cảnh sát Kang đang đứng ở đó.
“Tư Nam, tôi đến đây với một lời đề nghị.”
“Đề nghị à? Có vẻ như đây giống như một cuộc trao đổi.” – Tư Nam vẫn trầm ngâm đọc.
“Nếu cậu tiết lộ cho chúng tôi bất cứ thông tin gì liên quan đến phi vụ làm ăn trước đó của bố cậu, chúng tôi hứa sẽ đảm bảo hoàn toàn việc trang trải cuộc sống cho cậu.
Cậu sẽ được đi học lại, có nhà ở và có tiền.”
Tư Nam gấp tờ tạp chí lại để sang bên, chống tay đứng dậy bước tới gần thanh xà.
Cậu đang cố giả vờ suy tính trước lời đề nghị này.
“Hay là thế này đi anh cảnh sát, tôi cũng có một lời đề nghị muốn anh đồng ý.”
“Được, cậu cứ nói, miễn sao nó nằm trong giới hạn của tôi.”
“Tôi muốn anh hãy giúp tôi triệt phá đường dây của thegioingam.”
Anh Kang không ngờ Tư Nam lại đưa ra một lời đề nghị như thế này, không phải cậu ta đang muốn bao che cho thegioingam hay sao? Sao lại có thể bán đứng một cách dễ dàng thế được.
Kang tỏ ra khá thận trọng nói:
“Cậu chắc chứ? Làm sao để biết cậu không lừa tôi?”
“Vậy bắt tay đi, coi như hai bên đã đồng ý.”
Tư Nam chìa tay ra, Kang do dự một lúc nhưng anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Lỡ như Tư Nam cũng thù hằn gì với thegioingam thì sao?
Không chần chừ mà bắt tay, Tư Nam tỏ ra sự thỏa mãn.
“Tư Nam, tôi mong cậu hãy hợp tác một cách nghiêm túc, đừng có bày mưu hèn kế bẩn, lúc đó tôi sẽ trực tiếp bắt giam cậu.”
“Chưa gì đã nói mấy câu nặng lời, đừng lo, tôi có lòng tự tôn của tôi, không nói hai lời, anh về đi, hẹn mai gặp lại.”
Kang trong lòng cảm thấy bất an, không nghĩ Tư Nam dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Hẳn là cậu ta đang có âm mưu gì đó, lạt mềm buộc chặt.
Tốt nhất phải cảnh giác với thằng nhóc này..
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License