Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Hài Hước [6 Chòm Sao] Their Youth Chương 13: Nỗ lực của Xử Nữ tội nghiệp

Chương 13: Nỗ lực của Xử Nữ tội nghiệp

4:03 chiều – 10/09/2024
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[6 chòm sao] Their Youth - Chap 13. Nỗ lực của Xử Nữ tội nghiệp

Xử Nữ lao vào canteen với tâm trạng bồn chồn háo hức, hắn nhanh chóng thấy cô ở vị trí quen thuộc. Trên bàn là vài gói bimbim ăn dở cùng vài lon nước ngọt, Kim Ngưu đang cười tít mắt với Thiên Yết, Song Ngư và Thiên Bình, quá rõ để thấy cô nàng vui đến thế nào. Nhưng nụ cười tắt lịm khi nhận ra sự xuất hiện của hắn, bầu không khí trầm mặc.

“May quá, còn chỗ.”

Hắn quyết định mặt dày chiếm chỗ cạnh Kim Ngưu, tuy nhiên chưa kịp đặt mông thì cái ghế nhựa tội nghiệp đã bị sút ra xa vài mét. Kim Ngưu bình thản rút chân về, không quên lườm xéo hắn, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Hiển nhiên là do tên này mà bầu không khí vui vẻ bị phá vỡ.

“Còn chỗ ở đây này.”

Thiên Yết nãy giờ ngồi bên cạnh Kim Ngưu liền đứng dậy. Lập tức Xử Nữ nhảy vào, nhanh đến mức Kim Ngưu không kịp trở tay. Cô nàng chỉ có thể uất hận nhìn nụ cười đểu của ba người đối diện, trong lòng đau khổ rít lên. Tụi bây bán đứng ta !

“Chúng ta cần nói chuyện.”

“Chẳng có chuyện gì để nói cả.” – Kim Ngưu thẳng thừng nói, lời đầu tiên sau quãng thời gian dài chiến tranh lạnh.

“Đừng có cứng đầu nữa!”

Xử Nữ gắt lên, hắn túm tay cô định kéo dậy nhưng Kim Ngưu đã nhanh chóng giật lại. Cậu ta vẫn dùng thái độ phớt lờ đáp trả, điều đó khiến hắn tức điên mà không làm gì được.

“Kim Ngưu !!”

“Gì nữa ?!” – cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ – “Cậu định làm phiền tôi đến bao giờ?”

“Ra đằng kia, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”

“Riêng cơ à?” – Kim Ngưu cười khẩy – “Chuyện gì mà phải riêng tư cơ chứ? Tôi lại không muốn ở riêng với cậu, nhỡ cậu lại giở mưu hèn kế bẩn gì thì tôi biết làm thế nào? Cho nên chuyện gì thì nói luôn ở đây đi cho mọi người cùng nghe.”

“Tôi không có…”

Xử Nữ kinh ngạc trước thái độ lạnh lùng của Kim Ngưu. Hắn muốn nói với cô, nhưng không phải tại nơi đông người thế này. Sư Tử đã dũng cảm nhận ra lỗi sai và sửa chữa, thậm chí còn muốn đi thú nhận với Kim Ngưu, vì vậy ít nhiều gì hắn cũng không muốn cô bị chỉ trích xa lánh. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Xử Nữ kiên nhẫn nhắc lại nhưng Kim Ngưu lơ đễnh nhìn về phía quầy canteen, hoàn toàn không đếm xỉa lấy hắn, chợt reo lên:

“Anh Bạch Dương! Ở đây, ở đây còn chỗ này!!”

Nói rồi cô nàng hồ hởi kéo chiếc ghế nhựa ban nãy bị mình đạp ra xa, chu đáo phủi vài vụn bánh mì trên đó. Phô trương đến nỗi tất cả mọi người trong canteen đều chú ý. Duy nhất Xử Nữ là gương mặt tối sầm trước dáng vẻ quay ngoắt 180 độ của Kim Ngưu, hệt như một chú cún con vẫy đuôi tíu tít khi được cho ăn.

Trong mắt cậu ta, hắn còn không bằng cái đinh gỉ trên tường.

“Xin lỗi, anh qua hơi muộn chút, họp đội bóng ấy mà.” – Bạch Dương vui vẻ ngồi xuống cạnh Kim Ngưu, anh quay sang Xử Nữ – “Thằng nhóc này, sao ban nãy không đi họp hả? Tưởng có việc gì bận hóa ra là ở đây ăn uống chơi bời.”

“Không có hứng.” – Xử Nữ khó chịu đáp.

“Không cần phải bận tâm tới những kẻ bẩn tính, dám làm mà không dám nhận sai.” – Kim Ngưu liếc xéo Xử Nữ rồi dúi vào tay Bạch Dương lon coca đã được bật nắp, nhiệt tình hô – “Nào! Cạn ly! Chúc mừng Kim Ngưu đã vượt qua được sóng gió thử thách của cuộc đời!”

Rõ ràng Kim Ngưu đang đá đểu hắn. Phía bên kia Thiên Bình chỉ biết che miệng, ánh mắt tỏ vẻ thương cảm nhưng thực chất nụ cười đã ngoác đến tận mang tai. Toàn là một lũ bạn đểu!

Nốc hết nửa lon coca rồi Kim Ngưu mới thấy nguôi giận một chút. Ánh mắt mơ màng, cô ngẩng đầu lên nhìn quanh, chợt giật mình khi thấy một nhóm người đang bao xung quanh mình, ai nấy đều nhìn cô chằm chằm. Không lẽ lại say coca ?! Kim Ngưu nghi hoặc nheo mắt, nụ cười méo xệch khi nhận ra những gương mặt quen thuộc.
“Đứa nào bảo giờ nghỉ giải lao bàn về kế hoạch tổ chức Halloween??” – lớp trưởng Lân càu nhàu, khuôn mặt đầy sủi cảo nhăn nhó hệt như quả mướp đắng.

“Mày tưởng rúc ở canteen là trốn được à.”

“Thực sự xin lỗi các anh em.” – Kim Ngưu cúi đầu gãi tai – “Là tao quên thật mà…”

“Quên thì đưa gói bimbim đây!”

Lớp trưởng Lân thản nhiên giật gói bimbim trên tay Kim Ngưu, đổ một mạch vào mồm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa kéo ghế ngồi xuống. Lớp phó Huy cũng tu sạch lon coca, phồng má ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống. Gần nửa thần dân 11A2 di cư xuống đây, lục đục kéo bàn kéo ghế ngồi quây quần lại với nhau, bàn luận ầm ĩ cả canteen. Hội nghị bàn vuông chính thức bắt đầu.

Cái lũ này vừa ngồi xuống thì giây sau toàn bộ đồ ăn trên bàn chỉ còn cái vỏ không. Kim Ngưu khóc không ra nước mắt.
“Mình có hai tuần để chuẩn bị cho Halloween.” – Bảo Bình với tư cách là người đại diện lớp đi nghe phổ biến nội dung liền mở lời khai mạc hội nghị – “Cũng như năm ngoái có hai phần, hóa trang và hội chợ, mỗi lớp có 5 gian hàng. Nhưng năm nay khác một chỗ là phải có chủ đề nổi bật, chứ không chung chung được.”

“Chủ đề nổi bật là như thế nào?” – Song Ngư hỏi.

“Như kiểu là có câu chuyện đặc biệt nào đấy, phải lôi cuốn, độc đáo thì cơ hội thắng sẽ cao hơn. Tất cả đều không giới hạn.”

“Còn phần thưởng… ??” – Kim Ngưu ỡm ờ, đó là điều duy nhất cô nàng quan tâm lúc này.

“Lưu ý là chỉ có duy nhất một giải thôi, giải to đấy nhé.” – Bảo Bình hít sâu, hùng dũng nói – “Giải thưởng là … ba triệu VND!”

“…”

RẦM !!

Cả lũ gật gật, duy chỉ có Kim Ngưu và Xử Nữ mặt tối sầm, cùng đập bàn đứng phắt dậy. Nhắc đến tiền là não bộ của hai con người này luôn làm việc hết công suất, im lặng một hồi suy nghĩ, ai nấy đều bị hai bộ mặt nghiêm túc dọa cho phát sợ.
“Tỉnh mộng đi các em!” – Kim Ngưu mỉm cười dịu dàng – “Ba củ thì một nửa trong số đó là tiền sắm trang phục, thuê lều bạt, mua các nguyên vật liệu chuẩn bị cho hội chợ, đủ các thể loại nữa.”

“Cộng thêm một chút tiền lãi từ gian hàng hội chợ, dôi ra lắm thì còn tầm một củ rưỡi, chia ra mỗi thằng tầm 40k, đủ một cốc trà sữa.” – Xử Nữ tính nhẩm, tuyệt vọng lắc đầu – “Đấy là dôi lắm, chứ có khi chỉ được có 15k, đủ mua một hộp milo và cái bánh mì ruốc gặm cho lại sức.”

Cả canteen tĩnh lặng như tờ. Hai con người này đang tung hứng nhau hợp đến lạ, nhìn vào có ai tin là mới vài phút trước còn hục hặc nói móc nhau không?

Thì ra sức mạnh của tiền bạc lớn đến mức có thể gắn kết kẻ thù thành bạn hữu.

“Em xin dừng cuộc chơi tại đây.” – Kim Ngưu ảo não gục đầu xuống bàn – “No money, no idea!”
“Chỉ vì mày mà bọn tao mới phải lục đục kéo nhau xuống đây đấy!” – lớp trưởng Lân sôi máu – “Năm ngoái ý tưởng của mày được lắm mà.”

“Ngày ấy tao còn nhiệt huyết, còn thanh xuân, cái ngày còn dại khờ …”

“Kệ xác con điên ấy đi, nó đang khó ở.” – Thiên Yết tốt bụng giải vây cho người chị em của mình bằng một câu nói không thể có tình người hơn – “Bạch Dương này, anh có thể giúp bọn em được không?”

“Để xem nào…” – Bạch Dương đăm chiêu suy nghĩ, chợt nảy ra ý tưởng – “Hồi trước anh có nghe về một câu chuyện như thế này ở trường mình, chuyện về một cô y tá trẻ với chàng quân nhân.”

Bạch Dương hạ thấp giọng, chậm rãi kể, khuôn mặt thoáng căng thẳng khiến bầu không khí trở nên đầy quỷ dị. Không ai bảo ai, tất cả đều im lặng dóng tai lên nghe ngón, ngay cả Kim Ngưu cũng phải ngẩng đầu lên vì tò mò.
Ngôi trường này đã có lịch sử cả trăm năm. Thời chiến tranh loạn lạc, toàn bộ giáo viên và học sinh được di tản hết, trường học trở thành bệnh viện tạm thời. Bom đạn ác liệt, người chết không đếm xuể, cho nên toàn bộ khu vực đằng sau là nơi để xác người chết, sau này trở thành sân sau và dãy nhà kho.

Ngày ấy có một cô y tá trẻ giàu lòng nhiệt huyết được phân công tới bệnh viện này. Cô ta đã phải lòng một chàng quân nhân điển trai và dốc sức chữa cho anh ta, nhưng đáng buồn thay vết thương quá nặng, anh ta không thể qua khỏi. Cô y tá không thể chấp nhận được hiện thực nghiệt ngã thời chiến nên vài ngày sau đó, cô ta đã tự vẫn ngay bên cạnh xác người mình yêu.

Chiến tranh qua đi, bệnh viện giải tán và trường học lại trở về như ban đầu. Dãy nhà nhỏ được xây dựng ở đó làm phòng nghỉ cho giáo viên. Xác người đã được đưa đi chôn cất nhưng linh hồn vẫn còn mắc kẹt ở đó. Người ta nói linh hồn ai oán của cô y tá trẻ vẫn không thể siêu thoát, và từ đó những câu chuyện kì bí bắt đầu.
Một vài người bị mất đồ, đồ vật tự di chuyển, không một ai có thể lí giải cho điều đó. Những giáo viên ở lại trường đêm khuya mà nghỉ ở khu nhà đó đều hoảng sợ kể rằng họ nghe thấy tiếng bước chân lúc nửa đêm, văng vẳng tiếng than khóc ai oán thê lương, đôi khi thoắt ẩn thoặt hiện cái bóng trắng cùng những tiếng động kì lạ. Bộ đồ y tá loang lổ màu máu đỏ sậm khiến bất cứ ai rùng mình khi nhớ lại.

Có người bị quấy nhiễu đến không ngủ được, có người bị chìm trong những cơn ác mộng kinh hoàng, trên cơ thể còn xuất hiện vết bầm tím bí ẩn. Dần dần chẳng ai dám gan lì đặt chân đến khu nhà đó nữa. Những tin đồn đáng sợ về hồn ma của cô y tá trẻ cứ thế mà lan dần, khu nhà nghỉ bị bỏ hoang, cuối cùng trở thành nhà kho cất giữ những bộ bàn ghế, đồ dùng cũ…
“AAAA!!!!”

Câu chuyện đã kết thúc nhưng bầu không khí vẫn chìm trong im lặng, ai nấy đều thẫn thờ nhìn nhau, sống lưng lạnh toát. Lúc này một tiếng hét cũng đủ cho tất cả rụng tim, tất cả quay sang trừng mắt nhìn lớp trưởng Lân, kẻ vừa gào lên một cách khiếp đảm, khuôn mặt mướp đắng nhăn lại như sắp khóc đến nơi.

“Thằng mất dạy này !!” – Thiên Yết hung dữ quát – “Làm bố mày thót tim! Đồ nhát gan!”

“Bọn mày… bọn mày cũng sợ đấy thôi. Sợ thì mới giật mình chứ.” – tên lớp trưởng mặt đỏ bừng, lắp bắp chống chế.

“Lớp trưởng nhát gan như mày quả là nỗi nhục của lớp mình.” – lớp phó Huy chậc lưỡi lắc đầu.

“Im mồm!”

Chẳng mấy khi có dịp lớp trưởng bẽ mặt, cả lũ hùa nhau trêu chọc bù cho những tháng ngày bị áp bức bóc lột. Thảm thương làm sao, lớp trưởng chỉ biết nhục nhã ôm đầu cúi gằm, vành tai đỏ rực mà không dám ho he.
Tranh thủ lúc hỗn loạn ồn ào, Kim Ngưu ngả người ghé tai Bạch Dương, dò hỏi.

“Nói cho em biết đi, vụ đó là có thật không vậy?”

“Nói cho em thì anh được gì?” – Bạch Dương ghé sát lại cô, mỉm cười ẩn ý.

“Anh muốn gì?” – Kim Ngưu hỏi thẳng.

“Một chầu cafe nhé.”

“Ok quất luôn! Anh mau nói đi.” – câu trả lời không chút chần chừ của anh khiến Kim Ngưu vô cùng phấn khởi.

“Thân thiết lắm mới nói đấy nhé, mà chỉ có mình em thôi đấy…”

Hiển nhiên là giả rồi. Xử Nữ che miệng ngáp dài, bao nhiêu chuyện lớn bé, trường có bao nhiêu cái ngõ ngách, bao nhiêu thành tích, lịch sử trường ra sao, ngay cả chuyện đời tư của giáo viên… hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ ngày bé ông hiệu phó trường này đến chơi với ông ba hắn suốt, lần nào cũng mang theo một đống câu chuyện để kể, có những chuyện cứ nhai đi nhai lại đến mức muốn quên cũng không được.
Truyện hư cấu lòi ra mà cái lũ lừa này cũng tin sái cổ.

“Sao anh có thể bịa chuyện trơn chu mà không chớp mắt lấy một lần vậy chứ?” – Kim Ngưu nhăn nhó khi biết được sự thật, tuy nhiên cô nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đây là thật thì Kim Ngưu dám đảm bảo cô sẽ đốt trường ngay ngày mai lắm chứ…

“Chẳng phải bọn em đang cần ý tưởng đó sao? Bí mật đấy nhé.” – Bạch Dương nháy mắt – “Chiều nay đó, đừng quên!”

“Vâng vâng”

Kim Ngưu khóc dở mếu dở, đúng là ý tưởng không tệ, cô nàng suy nghĩ một hồi, chợt háo hức reo lên:

“Tao biết rồi!”

“Biết rồi!”

Xử Nữ nhếch môi, hắn cũng có một ý tưởng không tệ cho Kim Ngưu.