Chương 15: Và lại tiếp tục công cuộc chạy theo Kim Ngưu…
“Cái… cái gì ?! Mày vừa sủa cái gì cơ ??”
“Tao nói là tao đang cố làm hòa với Kim Ngưu.”
Xử Nữ ngơ ngác lặp lại câu trả lời của mình lần thứ (n + 1) trước ánh mắt trợn tròn của bốn người còn lại. Bạch Dương cau mày nhìn hắn chằm chằm. Song Ngư và Thiên Yết hết ảo não ôm đầu lại ghé tai nhau thì thầm, thái độ không chút khả quan.
Còn thằng bạn tốt thì hít một hơi sâu, nắm tay hết siết vào lại thả ra, suýt chút nữa lao tới bổ đầu Xử Nữ ra để kiểm tra xem trong đó có não thật hay không. Thiên Bình vừa thấy buồn cười, vừa thấy nhục nhã khi quen biết với con người này, thực sự là hết nói nổi.
Người anh em quý hóa của cậu vừa nói ra lí do vì sao bên mặt của nó sưng vù suốt mấy ngày liền. Là do Kim Ngưu đánh.
Nhưng sao lại để bị đánh?
Do nó đã bày trò dọa ma Kim Ngưu.
Vậy tại sao nó lại làm vậy?
Là vì muốn làm hòa với Kim Ngưu. Vì bị Kim Ngưu cho ăn bánh bơ đội mũ phớt nên đã tìm cách gây sự chú ý, nghĩ rằng nếu cố tình gây sự trước thì Kim Ngưu sẽ trả thù lại, hai người họ lại bày kế vui đùa với nhau như ngày trước, chiến tranh sẽ kết thúc.
“Tránh ra! Tất cả tránh ra, không ai được cản tao! Hôm nay nhất định tao phải bổ đầu nó xem não nó bại đến thế nào rồi!”
Thiên Bình vồ tới chỗ Xử Nữ nhưng đã bị Thiên Yết và Song Ngư cản lại. Xử Nữ may mắn kịp thời lùi ra sau, khuôn mặt ngây thơ đến thảm thương, trông hoàn toàn không hề nhận thức được mình đã gây ra chuyện tày trời thế nào.
“Bình tĩnh lại nào!” – Song Ngư ôm chặt cánh tay Thiên Bình và kéo cậu ngồi xuống ghế – “Đừng nóng, hãy nghĩ đến việc đại sự, hãy nghĩ đến cái bánh mì và chai coca chúng ta vừa ăn!”
“Đúng rồi, nếu Xử Nữ ngỏm tại đây thì ai trả tiền bánh mì? Xử Nữ bảo là mời nên tao chả mang theo đồng nào cả…” – Thiên Yết khuyên nhủ.
Được rồi, vì việc đại sự. Thiên Bình chậm rãi ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn gườm gườm chĩa thẳng vào khuôn mặt ngu ngơ đằng kia. Đàn ông con trai gì mà lại không biết cách dỗ con gái ?! Lại còn dỗ theo kiểu dọa cho con gái người ta sợ khiếp vía và nổi cơn lôi đình, giờ thì cơn giận của Kim Ngưu còn đáng sợ hơn trước.
Thiên Bình không chấp nhận được sự thật là mình lại coi kẻ có đầu óc tối giản này làm huynh đệ suốt bao năm trời. Thực sự quá thất vọng và nhục nhã!
“Được rồi…” – Thiên Bình thở dài – “Vậy giờ mày định thế nào?”
“Tao mà biết thì đã không phung phí gần 100k cho các người để cầu xin sự trợ giúp.” – Xử Nữ rầu rĩ.
Hắn thực sự tuyệt vọng. Ngày trước Kim Ngưu tảng lờ hắn, hắn mặt dày bám theo, kiên trì thuyết phục tìm cơ hội nói chuyện. Bây giờ Kim Ngưu không chơi chiến thuật ăn bánh bơ đội mũ phớt kia nữa, thay vào đó cứ mỗi khi thấy mặt hắn lại phun ra một tràng hắt hủi đay nghiến.
Giây trước còn cười ha hả với mọi người, giây sau lập tức biến thành một cơn giông càn quét, chỉ hận không thể cuốn phăng hắn tới nơi chân trời xa xôi cho khuất mắt. Bây giờ chính hắn là người có lỗi với cô đây. Nhưng trước cơn thịnh nộ của Kim Ngưu, hắn chỉ có thể cụp đuôi chạy ra xa.
Xử Nữ đâm ra hãi cô.
“Mệt quá hai con người này!” – Song Ngư cảm thán.
“Mày giải thích với nó chưa? Xin lỗi chưa?” – Thiên Bình hỏi
“Nó không nghe ấy chứ! Trong mắt nó tất cả đều là ngụy biện. Nó thậm chí còn không cho tao một cơ hội nói chuyện tử tế…” – Xử Nữ ảo não gục đầu xuống bàn.
“Chặn đường nó lại, bắt nó nghe!” – Song Ngư hùng hồn lên tiếng.
Nghe đến đây, Xử Nữ chợt nhớ lại cú lên gối của Kim Ngưu vào bụng, không hiểu sao lại thấy thốn thốn ở bên dưới. Cạch đến già hắn không bao giờ dám chơi trò chặn đường với Kim Ngưu nữa.
“Nan giải quá đi…” – Thiên Bình lầm bầm.
Song Ngư cũng lắc đầu chịu thua. Chỉ còn duy nhất Thiên Yết là ngồi chống cằm ngẫm nghĩ, trong đầu suy tính mưu kế. Với con người cứng đầu cứng cổ như Kim Ngưu thì chỉ còn duy nhất giải pháp này. Thiên Yết húych tay Song Ngư.
“Này, mày còn nhớ lần trước tao với mày nhìn thấy mấy thanh gỗ trong con ngõ gần trường không?”
“Hở?!” – Song Ngư ngơ ngác, hơi ngờ ngợ khi mẩu kí ức ngắn ngủi xẹt qua bộ não cá vàng.
“Mấy thanh gỗ mà lúc ý mày nhìn thấy còn thốt lên là “Uầy cái này mà đánh người thì phê dã man lắm đ…ây …” “
Thiên Yết chưa kịp nói hết câu đã bị tống một miếng bimbim vào miệng. Song Ngư sợ hãi liếc về phía Thiên Bình, miệng mấp máy uy hiếp Thiên Yết khép thật chặt cái mỏ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để hình tượng ngoan hiền thục nữ sụp đổ ngay trước mặt crush !
“Đừng lo lắng quá, cậu bé mới lớn. Tao đoán là có cách giúp mày rồi đấy.”
Cái lườm sắc lẹm phóng tới chỗ Thiên Bình thay cho câu trả lời. Xử Nữ phũ phàng gạt cánh tay vỗ về an ủi của người bạn quý hóa ra và đứng phắt dậy, quyết định đi lên lớp.
Tuy nhiên vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải cái nhìn chằm chằm của Kim Ngưu.
Xử Nữ bất động. Kim Ngưu cũng đứng sững tại đó, bước chân lập tức thu lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn một cách dò xét. Nhưng khi Xử Nữ định mở miệng gọi cô, Kim Ngưu đã xoay lưng đi thẳng.
Bàn tay Xử Nữ chơi vơi trong không khí, lặng lẽ rụt về. Hắn mím môi nhìn bóng lưng cô khuất sau cầu thang, chần chừ một lúc, bỗng thu hết can đảm cất tiếng gọi:
“Kim Ngưu!!”
“Tên điên này! Cậu còn dám đến gần thì đừng trách tôi bẻ gãy tay cậu nhé!”
Kim Ngưu lầm bầm, dồn sức bước chân nhanh hơn. Đừng nói là trò chuyện hàn huyên với hắn, ngay khi nhìn thấy cái bản mặt đó ở canteen cô đã không muốn bước vào rồi.
Tiếng bước chân dồn dập theo sát sau lưng, chợt cánh tay cô bị kéo giật lại. Lập tức theo phản xạ Kim Ngưu xoay người và túm lấy bàn tay đang cả gan kia, nghiến răng bẻ gập. Nhưng đúng khoảnh khắc định xuống tay thì Kim Ngưu chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Bàn tay này mềm mại và nữ tính hơn cô nghĩ.
“Hức… Kim Ngưu, là mình…”
Lúc này Kim Ngưu mới ngẩng đầu quan sát dung mạo người đối diện, chợt tá hỏa khi thấy gương mặt rơm rớm nước mắt của Sư Tử. Hiển nhiên là hoa khôi vừa bị cô dọa cho hồn siêu phách lạc, cánh tay vô tội run bần bật. Kim Ngưu hoảng hốt thả tay Sư Tử, thật may là cô chưa xuống sức không suýt chút nữa gây họa rồi.
“Cậu có sao không?? Xin lỗi nhé, mình không nghĩ là cậu…” – Kim Ngưu lắp bắp.
“Không sao không sao… Chưa có gì to tát cả” – Sư Tử xua tay để chứng minh cho Kim Ngưu thấy, tuy nhiên gương mặt vẫn còn hơi tái.
“Thực sự xin lỗi, hay để chắc ăn thì cứ tới phòng y tế kiểm tra thử một lượt nhé…”
“Cuối giờ chiều nay cậu rảnh không?”
Kim Ngưu ngạc nhiên khi bị ngắt lời. Sư Tử lắc lắc cánh tay trước mặt cô rồi nở nụ cười vui vẻ, gương mặt khôi phục lại vẻ tươi tắn hàng ngày, nhướn mày chờ đợi câu trả lời.
“Để làm gì thế?”
“Đi uống trà sữa với mình” – Sư Tử nhún vai – “Gì thế, lạ lắm à?”
“Lạ thật mà…” – giờ đến Kim Ngưu nghệt mặt – “Mọi khi bọn mình cũng đâu có thân đến mức đi chơi cùng nhau?”
“Thì coi như là cậu chuộc lỗi chuyện ban nãy đi, với cả mình cũng có chuyện cần nói…”
Sư Tử vỗ vai Kim Ngưu, để lại cái nháy mắt tinh nghịch rồi đi lên lớp.
“Thế nhé!”
***
Kim Ngưu bước ra từ quán trà sữa, ngó nghiêng xung quanh. Mới 5 rưỡi chiều mà trời đã tối mịt. Phố xá đã lên đèn, giờ tan tầm khá đông xe cộ qua lại, thỉnh thoảng lại bắt gặp một nhóm học sinh trường cô phóng qua với món đồ ăn vặt trên tay, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ.
Giờ này mọi khi Thiên Yết đã học xong và đưa cô về, nhưng đã 10 phút trôi qua vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Điện thoại chỉ vọng lại giọng nói khô khốc của tổng đài nói không liên lạc được. Kim Ngưu đứng đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng cắm tai nghe và hòa theo dòng người trên phố, quyết định tự đi bộ về.
Cũng không quá xa, coi như là tập thể dục để tiêu hao cốc trà sữa vừa rồi. Tuy nhiên để chắc ăn, Kim Ngưu vẫn nhắn một tin thông báo cho Thiên Yết.
Giai điệu nhạc tràn ngập tâm trí cô. Kim Ngưu rảo bước, hai tay đút túi áo ung dung quan sát những cửa hiệu. Ngắm nhìn dòng người tấp nập mà không hiểu sao trong lòng lại thanh thản lạ kì, những chuyện phiền phức cũng tự động tan biến. Đôi khi Kim Ngưu thích cái cảm giác được ở một mình. Khi mà cả thế giới chỉ còn lại cô cùng những bản nhạc yêu thích.
Đột nhiên bước chân Kim Ngưu chậm dần.
Cô cảm nhận cái gì đó. Mơ hồ thôi, nhưng không hiểu sao lại khiến trong lòng nhộn nhạo không yên. Cơn lạnh sống lưng liên tục truyền từ đỉnh đầu tới ngón chân. Kim Ngưu rùng mình, cảm giác như có gì đó sắc lẹm đang chĩa vào gáy mình.
Có người đang đi theo cô.
Nhờ phản xạ sau chục năm trời học võ mà giác quan của Kim Ngưu khá nhanh nhạy, dù dòng người liên tục qua lại nhưng cái cảm giác bị ánh mắt dõi theo chằm chằm không lẫn đi đâu được. Kim Ngưu tắt nhạc nhưng vẫn không tháo tai nghe, cô dừng lại trước một cửa kính lớn bên đường, giả vờ vuốt tóc chỉnh trang lại nhan sắc.
Tấm kính phản chiếu ánh đèn đường rực rỡ cùng những người qua lại, duy chỉ có cô đứng bất động, cùng một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen che gần hết gương mặt. Hai tay hắn đút túi quần, thấy Kim Ngưu dừng lại, hắn liền lảng tầm mắt về phía bên kia, đồng thời rút điện thoại gọi cho ai đó.
Dáng người hơi cao gầy thế này thì chỉ năm nhát là gục. Kim Ngưu trong đầu thầm tính toán mưu kế, kì lạ là cô lại hết sức bình tĩnh. Cô lại rảo bước, tuy nhiên bước chân có phần nhanh hơn. Người đằng sau cũng tăng tốc theo cô. Kim Ngưu nhanh nhẹn len qua nhóm người cắt ngang, tới lúc này dồn sức chạy vào một con ngõ vắng bên đường. Tiếp tục rẽ vào một con ngách nữa, Kim Ngưu nép mình sau bức tường chờ đợi, tới lúc này mới dám hít một hơi sâu điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, kẻ tình nghi ban nãy xuất hiện. Từ đầu đến chân bao trùm một màu đen, hắn dừng lại cách con ngách nơi Kim Ngưu rẽ vào một đoạn, chống tay thở dốc. Gương mặt dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm, hắn lại rút điện thoại ra gọi điện, chần chừ một lúc liền bước dọc theo con ngõ.
Thời cơ đây rồi.
Đột nhiên lại căng thẳng đến khó thở. Kim Ngưu siết chặt tay và hít một hơi sâu, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí và nhảy ra khỏi con hẻm mình trốn, lập tức lao tới chỗ mục tiêu. Tính toán khoảng cách vừa đủ, Kim Ngưu hét lên một tiếng và vung chân, quyết cho hắn một đòn chí mạng vào bên sườn.
Nhưng tình huống Kim Ngưu không ngờ đến, ấy là mục tiêu kịp thời né được cú đá của cô trong gang tấc…
HUỴCH!!
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License