Chương 14: Chap 14: Nỗi đau chưa bao giờ kết thúc
Chap 14: Nỗi đau chưa bao giờ kết thúc
Hạ Minh đã ra khỏi phong, Hàn ngước nhìn theo, hắn khẽ cười. Vậy ra lời nói của hắn cũng có uy đấy chứ.
Nhược Phong gắng nhấc người xuống bàn, mới có thứ chất lỏng màu đỏ đậm lê lết xuống khỏi má nó, những vết rách nứt của rao mổ đã bong máu. Phong quệt chúng xượt ngang má. Dấp dính và tanh nồng
Đi qua Phong Hàn mà không hề có ý định dừng lại. Không ngước nhìn, không mở miệng, một lời cảm ơn lịch sự cũng không hề có.
Hàn tròn mắt nhìn Nhược Phong, hắn vô cũng thấy ngạc nhiên trước thái độ dửng dưng của Phong. Chẳng phải hắn mới cứu mạng nó sao?
Hàn giữ tay Phong ở lại. Vết nứt bên trong vẫn chưa hề lành lại giờ lại thêm cánh tay chắc nịch của Hàn nắm chặt, nó vội thốt lên tiếng đau đớn.
– Đi đâu vậy?
– Ra ngoài
– Tôi mới giải vây cho cô đấy.
– Ừ
Cuộc hội thoại chấm dứt tại đó. Nó đang nghĩ điều gì ư? Hàn cũng không thể hiểu được nữa. Dù gì thì hắn giúp Phong cũng chỉ với mục đích lợi dụng không hơn chẳng kém. Hàn muốn chọc tức Di Ngân, muốn con bé điên lên khi thấy anh trai mình đi giúp kẻ thù. Nhưng hình như hắn đang chông chờ lời cảm ơn từ con bé bất lịch sự kia.
Còn Nhược Phong, nó không thể không vội được bởi Hạ Phi đang chờ nó…
Phong Hàn giúp đỡ nó sao? Nó nghĩ mọi chuyện không đơn giản chỉ là sự giúp đỡ bình thường, ít nhất trong hoàn cảnh vày, với mối quan hệ chẳng mấy thân thích giữa nó và hắn thì hành động cưu mang vừa rồi bắt buộc phải có mục đích gì đó. Vậy nên Phong không nhất thiết phải nói lời cảm ơn.
Nhược Phong hất bỏ tay Hàn, bước nhanh ra khỏi phòng, hành động đã bắt đầu trở nên gấp rút.
Hàn hếch môi, hắn đang phải suy nghĩ lại phải chăng việc làm vừa rồi của hắn với con bé đó là thừa thãi!?
“Rầm”
Cửa phòng 103 bật mở, khung inox đập vào tường rồi bật lại, rung lên những hồi ken két…
Nhược Phong lùi lại một bước…Phong Hàn đứng sững lại trước ghế sofa. Chuyện gì sắp xảy đến trong căn phòng đậm mùi chết chóc ấy đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tất cả.
Tiếng vỗ tay vang lên từ ngoài cửa, cái bóng đen ngòm không đủ để che lấp đi tâm địa độc tàn của con người đứng ngoài đó.
– Wao!
Giọng nữ cao và sắc vọng lại từ ngoài cửa, giọng nói cảm thán giả tạo vang lên khiến Phong Hàn chợt giật mình. Hắn đã không tính trước được đến trường hợp này. Hạ Minh có thể bép xép với Di Ngân mọi chuyện mà. Một kẻ “bám váy phụ nữ”.
Hàn tự ình là bất cẩn.
Di Ngân bước vào phòng của mình, cô bé tiện tay chốt cửa lại. Chậm rãi tiến về chỗ Nhược Phong, Ngân nhoẻn miệng cười
– Đây là chị dâu tương lai của em à?
Ngân vung tay kéo giật tóc Nhược Phong xuống. Không kịp để nó định hình lại thì cô bé mạnh chân đạp Phong ngã xuống sàn.
Phong Hàn ném ánh nhìn về phía cửa sổ., chính hắn cũng không biết mình nên làm gì vào lúc này. Giúp Nhược Phong trước mặt Di Ngân sao? Có lẽ là hắn không làm được, bởi nếu điều đó có thể thì suốt thời gian qua Hàn đã không phải chịu đựng và nhún nhường như thế. Tự nghĩ lại thì nhiệm vụ chính của Hàn khi tham gia cuộc tuyển chọn này cũng chỉ để bảo vệ cho Di Ngân mà thôi.
– Ờ
Hàn nhìn Ngân, ánh nhìn nửa thách thức nửa đùa cợt
Di Ngân cứng hàm, cô bé lên giọng đay nghiến, khinh miệt…
– Anh trai ạ, em bắt đầu không hài lòng về thái độ của anh rồi đấy…
Ngân vòng ra sau lưng Phong Hàn, vừa đi vừa nói.
– Anh không nhớ mình đã hứa với ba điều gì sao? Cuộc đời này của anh chỉ là để phục vụ cho tôi-đứa em gái này của anh thôi. Tất cả những thứ khác thuộc về anh chỉ là vô nghĩa nếu như không có sự có mặt của Tạ Di Ngân. Giống như cát bụi, phù du vậy đấy.
Ngân dừng lại trước mặt Hàn, cô bé ngồi xuống bàn, lời lẽ chẳng hề còn chút coi trọng cấp bậc nào nữa.
– Gần hai mươi nam qua, anh đã được sống cái cuộc sống sung sướng, khoác lên mình cái vỏ bọc cao sang: Người thừa kế gia tài kếch xù của ba tôi-ông trùm có tiếng ở Hooldum. Thực chất thì sao? Anh cũng chỉ là thằng con hoang của mẹ tôi với một gã bụi đời nào đó ngoài đường! Sự cưu mang, nuôi dưỡng của ba tôi với một đứa con riêng của vợ mình đối với anh không là gì sao? Đền đáp lại công ơn đó chỉ cần anh bảo vệ tôi thôi. Nhưng giờ anh đã báo đáp lại gia đình tôi gì nào?
Di Ngân nhếch mép nhìn Phong Hàn, cô không hề biết rằng con quái vật trong anh đang trỗi dậy…
Không gian trong phòng như nở ra vì sức nóng, lặng im trong vài giây ngắn ngủi.
Ngân ẩn bàn đứng dậy, cô bé tiến về chỗ Nhược Phong, cánh tay giật mạnh tay nó lên ngang chừng tầm nhìn của Phong Hàn. Cô bé căng cơ bóp chặt tay Phong.
– Anh vì con điếm này mà phản bội tôi!
Phong không còn đủ sức để rụt tay lại, cơn đau gớm giếp hỗn loạn đó một lần nữa lại lao đến bủa vây lấy tâm xác nó. Những mảnh ghép về quá khứ, những kí ức thâm độc xám màu đen trong chốc lát đã rõ mồn một trước mắt Phong như thể một cuộn băng cũ quay chậm. Hỗn độn và…vô cùng bẩn thỉu…
Máu đổ xuống từ miệng ồ ạt tựa như mưa, rơi không điểm dừng, tràn qua môi, lăn dài xuống cằm, nhỏ từng giọt sền sệt xuống sàn…
Bờ môi trong chốc lát đỏ rực lên bởi chất lỏng đỏ màu nhơm nhớp.
…oOo…
Phòng 49
K tiến về phía Evil. Cậu nhóc không thể hiểu nổi hành động của cậu chủ. Tại sao cậu chủ không hành động ngay từ đầu khi tất cả còn lơ ngơ trước cuộc sống xa lạ này. Evil đang suy tính điều gì ư? Chẳng ai có thể biết trước được.
Hắn sẽ làm gì để lấy lại chiếc nhẫn?(!) Hay hắn chỉ ngồi đó và chờ cho nó tự quay về với chủ?
– Cậu chủ…có cần tôi…
– Thằng nhóc đó đâu?
– Ở phòng…cậu ta mới được tiêm 1 mũi thuốc mê hạng nhẹ. Có vẻ sức khỏe vẫn chưa hồi phục nhiều lắm.
Evil không nói gì, đặt nắp lọ thủy tinh bé xíu lại. Hắn để lại nó vào tủ bảo quản rồi quay lại bàn làm việc cặm cụi vào chiếc máy tính. Biểu hiện như chẳng có chuyện gì xảy ra.
K trở về phòng trong khi vẫn chưa có câu trả lời. Liệu Evil sẽ mặc kệ tính mạng của con bé tóc đỏ đó sao? Vậy còn chiếc nhẫn!?
***
Phòng 103
Phong Hàn quận tay lại thành nắm đấm, tiếng “răng rắc” thảm khốc vang lên đủ để cả nó và Ngân nghe thấy. Cơn tức giận sẽ nâng lên nhiều nấc nữa nếu như hắn tiếp tục đối mặt với Di Ngân…đến lúc đó thì chính Hàn cũng không thể biết trước được mình sẽ làm gì…
Hàn đi qua Nhược Phong và tiến về phía cửa. Hắn sẽ ra tay với Di Ngân ư!? Điều đó không bao giờ thực hiện được. Vậy nên nếu còn ở lại đây có lẽ hắn sẽ nổi điên lên mất.
“Cạch” Phong Hàn mở chốt…
– 15 năm…
Giọng nói thoi thóp, cảm giác ngột ngạt và thiếu oxy của ai đó vang lên khiến Di Ngân và Phong Hàn sững lại.
Nhược Phong lấy chút sức lực ít ỏi của mình bóp chặt tay Di Ngân, cô ta đau đến mức tự giụt tay lại.
Phong nuốt ngược cục máu đông trong miệng xuống cổ, mùi tanh nồng lấn áp hết hơi thở của nó. Lạnh nổi da gà…
Ngân và Hàn nhìn Phong với bản mặt có chút ngạc nhiên…”Cô ta bị làm sao vậy!?”
– Mày mới nó cái gì? Ngân hất mặt quát
– Giữ được bí mật về…nguồn gốc của mình suốt 15 năm qua…vậy ra…cô cũng giỏi.
Nhược Phong vừa nói vừa như hồi tưởng lại những gì mình mới nhìn thấy, máu cứ rớt ra ngoài theo mỗi nhịp thở mặc cho nó cố gắng nuốt ngượt vào trong.
Ngân giật mình trước câu nói của Phong, cô bé đứng chân chân nhìn nó, cử chỉ bắt đầu thay đổi, lúng túng và sợ hãi.
– Bớt nói nhảm đi con ranh!
– Cô là con gái của mẹ mình và người tình. Đúng không!?
Nhược Phong nhoẻn miệng, mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây, sự hi sinh trong âm thầm của nó đã mang đến vô vàn tai ương mà một đứa con gái bình thường chẳng thể nào chịu đựng được.
Phong Hàn buông tay khỏi chốt cửa, hắn đờ người tiến về phía Nhược Phong.
– Mày…Mày câm mồm đi!!! Di Ngân lắp bắp
– Cái chết của bà ta là vì cô. Cô biết mà. Đúng không? Che giấu nó 15 năm không mệt sao?
Phong quay sang nhìn Phong Hàn, coi như đây là cách mà nó cảm ơn hắn lần cứu giúp vừa rồi.
– Còn nói nữa tao sẽ giết mày đấy!
Ngân gào lên, biểu hiện chợt khác hẳn bình thường.
– Vì muốn cắt đuôi người tình-tức là ba của Tạ Di Ngân, với cái mong muốn con gái mình có cuộc sống tốt đẹp, được hưởng một phần gia tài của người chồng chính thức. Vậy nên bà ta đã chọn cách chạy trốn xuống địa ngục…
Nó dừng lại, quệt quệt máu dưới miệng. Mất máu quá nhiều nên việc tỉnh táo để đứng vũng là khá khó khắn.
Ngân đang cố trấn tĩnh lại, cái quái quỉ gì đang xảy ra thế? Chẳng có lí do gì khiến con nhỏ đó biết được những chuyện đó. Ngân tự nhủ mình phải thật bình tĩnh trước những lời nhảm nhí vừa rồi.
Hàn chậm rãi tiến lại gần chỗ Nhược Phong, hắn nghiêng đầu nhìn nó. Đứa con gái xa lạ này mới nhắc lại quá khứ của gia đình hắn. Câu chuyện mà chỉ có 5 người biết, tất cả những manh mối gì liên quan đều được chôn vùi và giấu kín trong quá khứ. Nhưng những gì nó vừa nó có chút sai lệch với thực chất mà Hàn biết. Ở đây, hắn mới là con riêng của mẹ với người tình và chính vì sự có mặt của hắn mà mẹ hắn mới chết.
– Cô nói cái gì vậy!? Phong Hàn lên tiếng
– Đáng thương.
– Tại sao cô biết những chuyện đó?
Phong Hàn bóp chặt vai Nhược Phong rồi lay mạnh.
Nó biết ngay mà, chẳng ai tin những gì mà nó kể đâu. Nhảm nhí và quá ư là phi lí.
– Bà ấy chết vào một ngày mưa…khi anh tròn 5 tuổi. Và sau cái chết đó tất cả tội lỗi đều dồn hết vào anh…mọi thứ thay đổi trong chớp nhoáng, người mà anh gọi là ba lại không phải ba mình. Ông ta cự tuyệt, hành hạ, đánh đập… Đúng không?
Cánh tay Hàn run lên…”Cô ta là thứ gì vậy?”
…oOo…
Evil đi qua phòng K, có lẽ hắn không nên nhúng tay vào cuộc đùa vô vị này. Có quá nhiều thứ mà hắn cũng không ngờ tới.
Evil vào phòng, hắn mang theo mình một bơm kim tiêm nhỏ và một bình thuốc dạng dung dịch còn vương hơi lạnh từ bình chứa. Evil chích chỗ thuốc đặc sánh vào silanh rồi ném cái lọ xuống máy nghiền rác ở góc phòng.
Trở lại gần giường của K, Evil kéo ra một cái quan tài nặng trịch dưới gầm giường. Hắn cậy nắp quan tài, tiếp nắp đập sàn cái “Rầm”…cái xác bên trong không hề động đậy…
Evil lách bơm kim tiêm đâm xuống tay Hạ Phi, thuốc đã hòa vào máu…đường gân xanh bỗng run lên dưới lớp da…một phản ứng hay ho của thứ dung dịch kì quái…
***
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License