Chương 26: Chap 25: Nội gián
Chap 25: Nội gián
Nhược Phong ngồi lặng dưới sàn, ánh mắt lơ đẽnh nhìn cái xác đang treo lơ lửng trên trần nhà, thân trên bị buộc chặt vào một sợi dây chạc rồi vắt qua thanh sà ngang trên trần nhà. Máu cứ tóc tách giỏ xuông sàn, từng vũng một lênh láng.
Nó nhìn thân hình thằng con trai không mấy lành lặn, cái nhìn không dứt…những vết sâu hoắm trên người khiến máu từ cái xác cứ ồ ạt tống ra ngoài, đôi bàn chân trắng toát, lạnh ngắt…những thớ thịt bầm tím, đen thẫm lại…
Cái bóng đèn mập mờ, lúc sáng lúc tối…
Nhược Phong bỗng thấy cái xác kia…động đậy… Nó tròn mắt nhìn bờ vai thằng con trai kia run lên…Cậu ta khe khẽ mở mắt một cách mệt nhọc, cảm giác nặng trĩu nơi đầu óc.
Bắt gặp Nhược Phong, cậu ta cố nặn ra nụ cười giễu cợt nhưng có vẻ đã quá mất sức, tiếng “khanh khách” không kịp vọt ra khỏi cuống họng đã vột nghẹt vào.
Phong đứng bật dậy nhìn tên con trai, nét mặt tái nhợt, hai bên má còn hằn vết dây chạc tím đen…nét mặt hung hãn có phần dâm đãng kia chẳng phải là Khanh sao!? Vậy thì tại sao anh ta lại ở đây? Hàng tá câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu óc nó. Nhược Phong tiến về phía cậu nhóc, ánh mắt như thấu hiểu nỗi đau đớn mà cậu đang phải chịu
– Ha…ha ha… Khang cười không lên tiếng
Nhược Phong chậm rãi đứng lại trước mặt Khang, anh ta cố gắng nhếch một bên môi tỏ vẻ giễu cợt nhưng không nổi.
Có chút gió ở đâu lùa vào trpng phòng, rít lên từng đợt thật thảm khốc. Lớp bụi trên sàn lộng lên, vài tờ giấy vụn từ xa bay tà tà về phía Nhược Phong rồi đáp trên đống máu đông…Phong thấy một sập tiền rơi đầy dưới sàn…
– Cưng…đi lạc vào đây à?
Nhược Phong không trả lời, nó mới để ý thấy trên đuôi mawsy Khanh có một vết cháy nhỏ hình elip, vét cháy đen sẫm lại khiến mắt Khanh cũng không thể mở ra một cách bình thường.
– Anh sẽ…chỉ cho em…con đường sống…nhưng em…phải hứa với anh đây…1 chuyện…
Khanh thì thào, anh ta đang cố hít lấy chút không khí ít ỏi, điều gì đó đã thôi thúc Khanh tỉnh lại và có lẽ anh sẽ không nhắm mắt nổi nếu như Nhược Phong không đồng ý.
Phong định quay đi, nó đang suy nghĩ nhiều về vết cháy nhỏ kia…sao mà quen đến thế…
– Cái nhà kho này…tôi nay sẽ được phun Strychnine…
Nhược Phong đưa mắt nhìn Khanh đầy thắc mắc, Strychnine? Nếu như nó nhớ không nhầm thì đó là một loại thuốc độc chiết xuất từ một loại cây mọc ở Châu Á, được xếp vào 1 trong 10 loại giết người nhanh nhất, nó có thể xâm nhập vào cơ thể qua đường hô hấp, sau khi xâm nhập vào cơ thể nạn nhân sẽ chết trong vòng 30 phút sau đó.
Nhược Phong lùi về sau một bước, nó nhìn Khanh đang cười thỏa mãn, máu từ vết rách trên cơ thể bật ra ngoài theo nhịp co của các cơ.
Nó đã bắt đầu thắc mắc về chuyện đã xảy ra với Khanh, anh ta là người của El vậy tại sao lại bị tra tấn đến mức độ như thế này!? Ngoại trừ người của El ra thì không ai có thể làm như vậy được…nhưng tại sao vậy?Liệu chăng anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với ông chủ sao?
– Đừng suy nghĩ nữa…không còn nhiều thời gian đâu…
– Chỉ cần em hứa giết chết Evil…tôi sẽ chỉ cho em…đường ra khỏi đây…
Evil!(?) Khanh và Evil thì có mỗi thù hận gì chứ? Tại sao anh ta lại đưa ra điều kiện đó với nó? Vậy là cả một đống lộn xộn chất chứa trong tâm trí nó, nhưng rồi chỉ vài giây sau đó, Nhược Phong tiến về phía Khanh, nó chậm chậm đưa tay lên…chạm nhẹ vào bàn tay thô ráp của cậu ta…nhắm mát và bắt đầu cảm nhận nỗi đau kinh hoàng kia…
Khanh không hiểu nó đang định làm gì nhưng chính cậu ta cũng không đủ sức để lên tiếng nữa…
…
Phong thấy máu…rất nhiều máu, rồi những gương mặt xa lạ, những cú đấm đá liên tục lao tới…cái nhà kho chật chội bừa bộn lác đác vài thằng to con đang ngồi chễm trệ trên ghế…mọi thứ chỉ là một cục đen đặc trong màn đêm vô tận…
– Mày giỏi lắm…mày có biết đây là điều cấm kị không? Tiếng một gã đàn ông oang oang trong bóng tối
– Đại ca đã đồng ý cho tôi đi rồi…
– Vả vỡ mồm nó cho tao……
– Buộc nó lên, xem nó dám nói láo nữa không!…
Một sợi trạc to dài vung lên, quật “đen đét” vào người thằng nhóc bị treo giữa phòng, người bung máu trong chốc lát…một cảnh tượng thê lương diễn ra ngay trong khuân viên tòa biệt thự…
Ngay chốc lát sau đó…một tiếng thét thê thảm tuyệt vọng vang lên chỉ trong khoảng khắc rồi tắt lịm…
Tiếng chuông điện thoại vang lên…cái cục đen thì thào gì đó rồi cho đám đàn em dọn dẹp mấy đống bừa bộn trên sàn…chúng mất bóng sau cánh cửa gỗ mọt…
…
Nhược Phong bừng tỉnh…nó không còn thấy gì thêm từ bàn tay trai sạn của Khanh nữa, tất cả chỉ là một màu đen đáng sợ, không lối thoát…nó mở mắt nhìn Khanh, tim Phong đang loạn nhịp vì mất máu, hai cánh tay chống đầu gối thở hồng hộc…vậy là Khanh đã tắt thở…cậu ta đã chết và nó vẫn chưa biết lối thoát ình…
Người nó đổ ụp xuống sàn vì mất máu và vì ….bất lực…
***
Di Ngân nhìn Nga đầy khó hiểu, rồi nhìn tên quản lí El, một hồi lâu sau lão vẫn không chịu lên tiếng mà vẫn chăm chú vào chiếc máy tính bảng loại mới ra trên tay.
Nga thì thầm nhỏ vào tai Ngân: “ chũng ta đã chờ thằng già đó gần 2 tiếng đồng hồ rồi”
– Rốt cuộc thì ông muốn gì đây? Ngân lên tiếng hỏi
– Cô tự đọc trong tờ nhiệm vụ đó đi. Tên quản lí vẫn không rời mắt khỏi màn hình máy tính
– Hừ…định lừa tôi sao? Ngân cầm lá thư được gói kĩ trong một cái túi bóng nhỏ rồi ném lên bàn: – Định hại tụi này đâu có dễ.
Lão quản lí hơi nhướn mày nhìn Ngân rồi cười hứng thú. Lão đã cho tẩm thủy ngân với hàm lượng khá cao, nếu không am hiểu nhiều thì sẽ chẳng thể nào nhận ra lá thư nhiệm vụ dính thủy ngân.
– Còn thiếu một người nữa… lão lên tiếng
– Nó không tới đâu
Nga và Ngân không ngại gì một cái cười mỉa mai.
Tay quản lí rời mắt hỏi màn hình, nét mặt dần dãn ra, vậy là đợt nhận hàng từ cảng đã diễn ra thành công. Lão tắt bỏ mắt và…không hề biết rằng ngay sau đó, cảnh tượng tiếp theo ở bến cảng thật không thể ngờ tới…
Lão đưa Nga và Ngân tới sân tập cách tòa biệt thự chừng 2 km, Hai con nhỏ cần được vận động xương cốt bằng một chút kinh nghiệm sử dụng laze và súng…
Vậy là tòa biệt thự chỉ còn lại mấy tên vệ sĩ nằm dài bên trong phòng, mấy nhỏ giúp việc chạy qua chạy lại lau dọn, mấy tên bảo vệ ngồi đánh bài trên hành lang…không một ai chú tâm vào nhiệm vụ của mình…không nào ngờ rằng những chuyện kinh khủng sắp xay ra với tòa biệt thự…
***
Phong Hàn trườn người dưới lớp bùn đen, người hắn mỗi lúc một nún xuống sâu hơn nhưng chính hắn cũng không được phép ngồi dậy, hàng rào sắt gai giăng kín trên mặt đất cách hố bùn chừng 40cm. Hắn không thể dừng lại bởi đám lính đang dượt đuổi ngay phía sau hắn, chỉ cần lơ là một giây thôi, để chúng bắt được chúng sẽ ghìm người Hàn vào lưới gai…lão già này thật lắm trò…
Ha Minh đang làm nhiệm vụ của mình cách đó 500m, anh chầm chậm nhón từng bước nhỏ một trên đất, tai cố gắng nghe những âm thanh nhỏ bé nhất đang phát ra xung quanh mình….tít tít…tít…
Minh bới bụi cỏ cao nga gần đó, một quả bom đã bắt đầu đếm ngược, thời gian làm nhiệm vụ gỡ boom ngày một giảm đi, anh đã gỡ được 2 trái trước đó và còn ít nhất 4 quả nữa ở đâu đó quanh đây, chỉ cần lơ là một giây thì có thể Minh sẽ bỏ mạng…
K có nhiệm vụ phải hạ gục 30 tên tội phạm có vũ khí, mồ hôi chảy ròng ròng trên chán, anh cởi chiếc áo somi xuống, vết rách sau lưng khiến chiếc áo đãm máu…hai thằng to con hùng hổ cầm dao lao lại, K lách người qua, vòng chiếc somi qua cổ một tên rồi xiết mạnh, không có không khí lưu thông, hắn ta chỉ biết giãy giụa rồi mấy giấy sau bất tỉnh…
Evil ngồi thư thái trong một căn phòng khang trang, sạch sẽ, có điều hòa và vô cùng tiejn nghi. Trên bàn là một chiếc máy tính, vô vàn kí tự đang vột vụt qua, Hắn ngồi nhấp một ngụm nước rồi chốc chốc lại gõ liên hồ vào bàn phím, enter tồi chờ cho cái máy nhận thông tin, mắt nhìn không thôi vào chiếc đèn xanh bé tẹo trong cái khung ở góc màn hình…lão quản lí đang làm khó hắn, hệ thống an ninh của tòa nhà ảo mà lão tạo ra vẫn chưa bị phá vỡ…Evil nhếch môi, hắn nhập mật khẩu và ID vào máy tính, enter, cái chấm xanh đã chuyển sang màu đỏ nhấp nháy…trò chơi kết thúc rồi lão già…
***
Ngọn đèn 15w treo trên trần đang khé kêu sè sè, ánh sáng chập chờn như một con mắt mờ liên tục nhấp nháy.
Nhược Phong đi vòng vòng quanh nhà kho để tìm cửa ra nhưng đã hơn 1 giờ đồng hồ trôi qua nhưng nó vẫn chưa tìm thấy kẽ hở nào…
Bỗng từ phía ngoài xa xa kia, Nhược Phong nghe thấy tiếng mấy nhỏ giúp việc hét lên rồi im bặt trong không gian đặc sánh…
Nhược Phong tiến về phía cửa gỗ, sau cách ngách nhỏ nó thấy lũ du côn chạy hết ra khỏi phòng rồi rầm rầm tiến về phía biệt thự…có chuyện gì đang xảy ra vậy?
***
7 giờ tối:
Nhược Phong tỉnh lại trong tình trạng không mấy dễ chịu…
Hai tay bị cột chặt lại với nhau, chân cũng vậy, miệng nó đã bị dán băng dính kín mít. Cả tòa biệt thự đã bì nhấn chìm trong chất khí màu trắng đục, loại thuốc mê nhẹ nhưng khá nhiều, Nhược Phong đã bất tinhr trong nhà kho và mọi chuyện sau đó thì nó đều không biết gì.
Mấy nhỏ giúp việc cũng bị chói thành một cục ở phía đối diện, mấy tên vệ sĩ thì bị đánh lăn lóc giữa căn phòng.
Ả Hell bị buộc ở phía đối diện với Nhược Phong, có vẻ như ả bị đánh đập rất nhiều, mặt đã xanh lét không còn một giọt máu.
Nhược Phong nhìn quanh phòng, có mấy tên côn đồ đứng ngoài cửa hút thuốc lào, mặt mày tươi tỉnh vì đã hoàn thành nhiệm vụ thành công.
Mấy tên khác đang tụ tập ở cái bàn gỗ ngồi đánh bạc, chốc chốc lại hét ầm lên vì ăn được một vố lớn. Một thằng nhóc nhìn về phía Phong, thấy nó đã tĩnh cậu ta cười thích trí
– Tỉnh rồi kìa mày…cậu ta lên tiếng, hich hích thằng ngồi bên cạnh
– Đừng động vào em đó, nó bảo nhỏ đó là của nó rồi mà…
– Càng nhìn tao càng thấy tiếc…chẹp chẹp…
– Đưng làm liều, thằng Bane không thích điều này! Há há
Nhược Phong sững lại…Bane?
Cùng lúc đó từ phía cửa chính có người đi vào, hai tên côn đồ đứng dẹp sang hai bên, cúi đầu kính cẩn. Theo sau là hai thằng nhãi , chúng đặt 4 cái bình to xuống đất, mùi cồn loang ra…thê lương và ám mùi chết chóc…
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License