Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 55

5:13 chiều – 28/09/2024

Tống Thần vừa đến gần Hạ Tiếu thì có hai cô gái lạ mặt chạy đến hỏi xin wechat. Tống Thần không kìm được liếc mắt nhìn Hạ Tiếu, thấy cô đang bày ra vẻ mặt xem kịch vui, hắn không biết là thở phào nhẹ nhõm hay mất mát, bình tĩnh nói ra câu từ chối quen thuộc:

– Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.

Hai cô gái vẫn không chịu từ bỏ:

– Bọn em chỉ muốn xin wechat của anh để hỏi về cách nuôi mèo thôi ạ, bọn em cam đoan sẽ không làm phiền anh và bạn gái đâu.

– Đúng đó ạ, chỉ add wechat thôi, bọn em cũng đâu có định xen vào chuyện tình cảm của anh đâu.

– Chắc bạn gái anh cũng không để ý đâu, anh đừng cứng nhắc thế!

Hai cô nàng kia vẫn tiếp tục nói, không hề để ý đến sắc mặt đang dần lạnh xuống của Tống Thần.

Hạ Tiếu nhìn Tống Thần đang sốt ruột liếc mắt về phía mình cầu cứu, phát hiện ra sắc mặt cậu càng ngày càng khó coi, cuối cùng cô đành phải ra tay. Cô tiến đến ôm eo Tống Thần, ngọt ngào cười:

– Bảo bối, chờ em có lâu không?

Cái trò giả làm người yêu này cô diễn đến thuộc kịch bản luôn rồi.

Tống Thần rất tự nhiên vòng tay siết nhẹ hông Hạ Tiếu, kéo cô sát về phía mình. Hạ Tiếu hơi kinh ngạc trước hành động bất ngờ của Tống Thần, không đợi cô phản ứng lại, Tống Thần đã cúi người xuống hôn nhẹ lên má cô.  Không phải hôn, cậu chỉ lướt nhẹ qua gò má trơn bóng, sau đó dừng lại một chút ở bên tai cô. Hạ Tiếu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng bờ môi mềm mại như có như không chạm vào vành tai mẫn cảm của mình.

Trước khi môi cậu rời đi, Hạ Tiếu nghe thấy cậu thì thầm:

– Xem kịch vui không?

Tống Thần buông Hạ Tiếu ra, cậu hài lòng nhìn bên tai bị trêu chọc đến đỏ bừng của Hạ Tiếu, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô, dịu dàng mỉm cười:

– Không đâu, anh vừa mới đến thôi.

Hai má Hạ Tiếu đỏ ửng như hai trái cà chua chín, ngơ ngác nhìn Tống Thần. Lần đầu tiên Tống Thần thấy Hạ Tiếu có dáng vẻ đáng yêu như vậy, cậu niết nhẹ má cô, nghiêng đầu mỉm cười:

– Sao vậy?

Hạ Tiếu vô thức lắc đầu. Tống Thần bật cười xoa đầu Hạ Tiếu, sau đó cậu quay đầu lại nhìn 2 cô gái lạ mặt kia, lạnh giọng hỏi:

– Các chị còn có chuyện gì sao?

Thấy hai người ân ái như vậy, quan trọng là bạn gái của soái ca kia còn xinh đẹp không thua gì minh tinh, các cô đành phải xấu hổ xin lỗi rồi rời đi.

Lúc này Tống Thần mới quay lại đưa tay cho Hạ Tiếu, cười như không cười nhìn cô:

– Bây giờ chúng ta đi được chưa?

Hạ Tiếu gật đầu vươn tay nắm lấy tay cậu, để mặc cậu dắt cô đi. Cô cũng không rõ bây giờ hai người đang đi đâu, bởi cô đang bận rộn đè ép nhịp tim ngày càng tăng tốc của mình. Cũng chỉ là hôn má thôi, hồi cô còn ở Mỹ những hành động thân mật như thế xảy ra quá mức thường xuyên, vậy mà không hiểu sao Tống Thần chỉ chạm nhẹ môi cũng khiến cho tim cô đập nhanh như vậy. Đúng là không có tiền đồ!

Lúc Tống Thần dừng lại, Hạ Tiếu vẫn còn đang ngây người suy nghĩ về phản ứng kỳ lạ của bản thân, suýt nữa thì cô úp mặt vào lưng cậu. 

Hạ Tiếu sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Tống Thần:

– Sao cậu lại dừng lại thế?

Tống Thần bất đắc dĩ quay lại nhìn cô:

– Chúng ta đến nơi rồi.

Lúc này Hạ Tiếu mới chú ý đến nơi hai người đang đứng. Cô nhìn nhìn ngó ngó một chút, sau đó mới nhận ra:

– Ồ, đây là bệnh viện thú ý sao?

Hôm nay hai người hẹn nhau đưa Bánh Cá tới bệnh viện thú ý để tiêm phòng và khám tổng quát.

Hai người cùng nhau đi vào, Tống Thần để Hạ Tiếu bế Bánh Cá chờ ở ngoài sảnh, cậu đi gặp bác sĩ đăng kí, sau đó lấy phiếu khám.

Lúc xong xuôi đã là 6h tối, Tống Thần ngỏ ý mời Hạ Tiếu qua nhà cậu ăn tối, Hạ Tiếu tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

Mùa đông thường tối sớm, phố đã bắt đầu lên đèn, dù là ngày nghỉ lễ, đường phố vẫn vô cùng đông đúc nhộn nhịp. Hai người nam thanh nữ tú song song với nhau dạo bước trên vỉa hè, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.

Tống Thần đang lắng nghe Hạ Tiếu phàn nàn về việc con Husky cắn rách mất đôi giày yêu thích của cô thì người bên cạnh bỗng nhiên im lặng. Cậu nghi hoặc quay sang nhìn cô:

– Hạ Tiếu?

Hạ Tiếu không đáp lời, Tống Thần nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy cửa hàng Haagen Dazs. Hạ Tiếu quay lại kéo tay cậu, nở nụ cười ngọt ngào:

– Tống Thần, chúng ta ăn kem đi!

Tống Thần vô cùng kiên quyết:

– Không được.

Hạ Tiếu nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói thể hiện rõ sự thất vọng:

– Tại sao chứ?

– Không phải cậu sắp đến ngày rồi sao? Ăn kem xong lại kêu đau bụng với tớ.

Hạ Tiếu rũ mắt xuống, nhỏ giọng làu bàu:

– Sao cậu còn nhớ rõ hơn cả tớ thế.

Tống Thần dở khóc dở cười xoa đầu cô:

– Tháng nào cậu cũng kêu đau ầm ĩ đến mức tớ muốn quên cũng không quên được, còn trách tớ à? Lúc khác chúng ta ăn bù nhé? Được không?

Hạ Tiếu vẫn không bỏ cuộc, cô ngước đôi mắt cún con lên nhìn Tống Thần, mềm giọng thương lượng:

– Thế này nhé, cậu mua 1 cái thôi, sau đó tớ chỉ ăn thử vài miếng, còn lại cậu ăn hết, được không?

Đôi mắt ướŧ áŧ cùng giọng điệu nũng nịu ấy quả thật là chí mạng đối với đàn ông, suýt nữa thì Tống Thần không kìm được mà mềm lòng. Cậu nhẹ giọng dỗ cô:

– Ngoan, lần sau cậu muốn ăn bao nhiêu tớ cũng mua cho.

Nhìn ra được Tống Thần dao động, Hạ Tiếu tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, cô không tiếc dùng sắc dụ tiến đến ôm lấy tay cậu, ngọt ngào thỏ thẻ:

– Vậy tớ chỉ cắn 1 miếng nhỏ thôi, còn lại cậu ăn hết, nha?

Cmn thế này thì bảo hắn từ chối kiểu gì?

Tống Thần bất lực rút tay ra, đưa Bánh Cá cho Hạ Tiếu:

– Được rồi, cậu thắng. Vẫn ăn vị vani đúng không? Đợi tớ 2 phút nhé.

Hạ Tiếu vui vẻ gật đầu.

Lúc Tống Thần đi ra, Hạ Tiếu đang ôm Bánh Cá, im lặng đứng tại chỗ đợi hắn, trông ngoan cực kỳ. Ánh đèn đường ấm áp bao phủ toàn bộ cơ thể cô, cô chỉ cần đứng đấy, không cần làm gì cũng có thể toát ra mị lực chí mạng, thu hút ánh mắt của toàn bộ đàn ông.

Tống Thần nhạy cảm nhận ra được có không ít ánh mắt đang càn rỡ quét qua quét lại người Hạ Tiếu, thậm chí là nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn xinh đẹp của cô, vậy mà cô gái ngốc kia vẫn không hề phát hiện ra. Sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống.

Hạ Tiếu nhìn thấy Tống Thần đi ra thì vô cùng vui mừng, cô còn chưa kịp nói gì cậu đã sầm mặt bước đến, đưa que kem trên tay cho cô, sau đó lấy áo khoác buộc lên ngang hông giúp cô. Hạ Tiếu tranh thủ cắn vài miếng kem, cô vừa vui vẻ ăn kem vừa hỏi:

– Sao thế?

Tống Thần ngẩng đầu lên nhìn cô:

– Tớ sợ cậu bị lạnh thôi, lần sau ra đường đừng mặc như vậy nữa nhé.

Hạ Tiếu bật cười:

– Là do ánh mắt của những người đó phải không? Tớ không quan tâm đâu.

Tống Thần hơi ngạc nhiên nhìn Hạ Tiếu, hắn suýt thì quên mất Hạ Tiếu vốn là người vừa thông minh vừa nhạy cảm, làm gì có chuyện cô không biết cơ chứ. Hắn đứng dậy cướp lấy que kem còn có 1 nửa trên tay Hạ Tiếu, véo nhẹ má cô:

– Biết rồi mà cậu vẫn cố tình mặc quần short?

Hạ Tiếu hơi tiếc nuối nhìn que kem trên tay Tống Thần, cô nhún nhún vai:

– Tớ mặc những gì tớ thấy đẹp là được, ai quan tâm người khác nghĩ gì chứ. Bọn họ thích nhìn thì cứ nhìn thôi, làm sao mà quản được. Tớ cũng quen rồi, lâu dần không thấy khó chịu nữa.

Tống Thần trầm mặc, thực ra hắn cũng cảm thấy Hạ Tiếu nói chuyện rất có lý, cô thích mặc gì là quyền của cô, không ai có quyền đánh giá hay phán xét cả. Những tên khốn kia nhìn chằm chằm vào cô, vấn đề không phải ở cô, mà là ở khả năng kiềm chế của bọn họ. Nhưng mà, hắn vẫn mong cô biết bảo vệ bản thân mình, bởi vì đến cuối cùng, con gái vẫn luôn là người chịu thiệt. Cái xã hội này vốn là như vậy, mà hắn thì không có khả năng để thay đổi nó.

Tống Thần rũ mắt nắm lấy tay Hạ Tiếu:

– Nhưng tớ thấy khó chịu.

Hạ Tiếu sửng sốt nhìn Tống Thần:

– Sao?

Tống Thần ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt màu trà tuyệt đẹp của cậu như cuốn lấy cô vào trong, không biết qua bao lâu, Hạ Tiếu nghe thấy cậu nỉ non:

– Tớ nói, tớ thấy khó chịu mỗi khi những người đó nhìn chằm chằm vào cậu. Hạ Tiếu, cậu hãy cẩn thận hơn, được chứ?

Giọng nói gần như cầu xin của Tống Thần khiến tim Hạ Tiếu đập nhanh chưa từng có, cô im lặng nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng đáp:

– Được, tớ sẽ cẩn thận hơn.

Tống Thần mỉm cười dịu dàng:

– Cảm ơn cậu.

Chỉ là một câu cảm ơn vô nghĩa, vậy mà hai má Hạ Tiếu đỏ ửng lên như người say rượu. Cô im lặng để Tống Thần dắt về nhà, không dám tùy tiện lộn xộn, cũng không dám mở miệng nói linh tinh. Thật kỳ lạ, mỗi khi ở bên Tống Thần, cô càng ngày càng không giống chính mình.

P/S: Hãy vote cho tớ vì sự chăm chỉ này nào :>> chương này dài gấp đôi chương bình thường đó~