Chương 17
Lê Tĩnh nhìn bầu trời đêm, cô ta cũng không biết bản thân đang mong chờ cái gì, mong chờ hai vợ chồng này vì cô ta mà ầm ĩ một trận, hay là mong chờ Tống phu nhân trong truyền thuyết hiểu lầm về sự hiện hữu của mình?
Nếu như Tống Đình Thâm trải qua những ngày hạnh phúc, anh và vợ có mối quan rất tốt, vậy thì cô ta cũng sẽ không làm cái gì cả, sẽ đặt mình ở đúng vị trí nhưng sự thực bây giờ cũng đã nói cho cô ta biết, anh sống không tốt, cũng không hạnh phúc. Như vậy, cô ta có thể vì bản thân mình đã thầm mếm anh nhiều năm mà cố gắng một lần không?
Sáng ngày hôm sau Tống Đình Thâm tỉnh lại, vẫn cảm thấy đau đầu nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của anh. Sau khi tắm xong cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh giống như thường ngày mở điện thoại ra, nhìn lịch sử cuộc gọi, thì phát hiện hôm qua Lê Tĩnh gọi điện tới, đồng thời thấy ghi cuộc gọi kéo dài gần hai phút, Tống Đình Thâm nghĩ ngay đến là dì giúp việc hoặc là tài xế giúp anh nghe máy.
Xuống tầng đi vào phòng khách, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Vượng Tử đâu rồi dì?” Tống Đình Thâm hỏi, bình thường lúc này, Vượng Tử đã dậy lâu rồi.
Dì giúp việc vừa hâm nóng sữa bò vừa trả lời: “Cậu bé đang ở trong phòng tắm với phu nhân.”
Tống Đình Thâm ừ một tiếng tỏ ý mình đã biết.
“Tiên sinh, có cần nấu canh giải rượu không? Hôm qua, lúc tiên sinh trở về thì đã uống say, may mà có tài xế, về sau còn có phu nhân chăm sóc tiên sinh nữa.” Dì giúp việc giả vờ vô ý nói ra.
Là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, mặc dù bình thường dì giúp việc không nói nhiều nhưng dù sao cũng làm ở nhà được một khoảng thời gian dài rồi, nên cũng có hiểu một chút về mối quan hệ giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm, nên cũng có phần quan tâm đến chuyện của hai người.
Đương nhiên sự quan tâm này của bà cũng phải ở trong phạm vi thích hợp, giống như bây giờ, bà chỉ là thuận miệng nói ra một ít chuyện ngày hôm qua, ngoại trừ điều đó ra bà cũng không nhiều lời, dù sao bà cũng sợ mất đi công việc này. Thời đại này quả thực công việc này rất dễ kiếm được, chỉ là gặp được gia đình phù hợp khiến cho bà cảm thấy thoải mái dễ chịu cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tống Đình Thâm sửng sốt một chút, thật sự anh cũng không nghĩ rằng Nguyễn Hạ lại có thể chăm sóc mình. Cuộc gọi của Lê Tĩnh ngày hôm qua có phải là cô nghe máy hay không?
Trong phòng tắm, Vượng Tử đang dùng bản chải đánh răng trẻ con của mình đánh răng, đối với trẻ con mà nói, đánh răng là một chuyện chẳng vui vẻ gì cả.
Từ thứ hai đến thứ sáu, cậu đều phải đi nhà trẻ, Nguyễn Hạ không cần phải dậy sớm như vậy,nhưng hai ngày nghỉ cuối tuần, cô rất tự giác thức dậy sớm chơi cùng Vượng Tử.
Vượng Tử đánh răng, Nguyễn Hạ thì rửa mặt, trên mặt toàn là bọt.
“Mẹ, tại sao mẹ lại bôi sữa tắm lên mặt?” Vượng Tử hiếu kì hỏi.
“Đây không phải là sữa tắm.” Nguyễn Hạ sửa lại: “Đây là sữa rửa mặt, con gội đầu phải dùng dầu gội đầu, tắm rửa người thì dùng sữa tắm, mẹ con thì kỹ hơn tí xíu, không chỉ dùng nước sạch để rửa mà còn phải dùng sữa rửa mặt. Đây chính là sinh hoạt tỉ mỉ.”
Vượng Tử lại hỏi: “Vậy tại sao con lại không có sữa rửa mặt?”
“Con còn nhỏ không thể dùng.”
“Ba cũng không có.”
Nguyễn Hạ cũng không hề bất ngờ tí nào, mặc dù bây giờ có rất nhiều trai thẳng cũng bắt đầu dưỡng da,nhưng kiểu người giống như Tống Đình Thâm… phỏng chừng mùa đông dùng Dabao (*) cũng là quá lắm rồi.
(*) Dabao: một hãng mỹ phẩm của Trung Quốc.
Thật đúng là lấy người so với người khiến người ta tức chết, mặc dù Tống Đình Thâm không có mỹ phẩm dưỡng da nhưng da của anh không hề kém chút nào nha. Mặc dù không trắng nhưng cũng không phải kiểu da dầu với lỗ chân lông to đùng kia, trái lại còn rất sạch sẽ.
Nguyễn Hạ trả lời: “Đó là bởi vì ba con không phải là người thích làm đẹp.”
Tống Đình Thâm đi đến cửa phòng tắm, nghe được một đoạn đối thoại như vậy: “…”
Nguyễn Hạ rửa sạch bọt, lộ ra khuôn mặt, đúng lúc nhìn vào tấm gương thấy Tống Đình Thâm đang đứng dựa ở cửa ra vào.
Cô vẫn không quên thưởng thức một chút khuôn mặt xinh đẹp ở trong tấm gương này, thật sư muốn trích dẫn lời nói trong phim Hàn Quốc: “Khuôn mặt xinh đẹp như này thật sự còn tồn tại sao?”
Phải biết rằng trong cuộc sống hiện thực, sau khi cô trang điểm mới miễn cưỡng coi là một cô gái xinh đẹp nhưng sau khi tẩy trang trên mặt có vẻ hơi đen, thậm chí quầng thầm ở vành mắt cũng hiện rõ vô cùng.
Nguyên chủ chăm sóc làn da của mình cũng quá tốt rồi đó, lúc này không trang điểm, là để mặt mộc nhưng giá trị nhan sắc này vẫn có thể tự hào với mọi người.
Tống Đình Thâm ho nhẹ một tiếng: “Hôm qua cô nghe điện thoại giúp tôi sao?”
Nguyễn Hạ lấy khăn lau khô mặt, bắt đầu quá trình dưỡng da, vừa vỗ vỗ mặt vừa trả lời: “Ừ, tôi thấy anh uống say rồi, thuận tay giúp anh nghe.”
“Cảm ơn.” Tống Đình Thâm mất tự nhiên nói.
Lúc này Nguyễn Hạ cũng không biết, anh cảm ơn cô là vì cô giúp anh nghe máy hay là vì hôm qua cô chăm sóc anh.
“Không có gì.”
Cô cũng chẳng có ý nghĩ muốn đi tìm hiểu Lê Tĩnh là ai, cũng không muốn ở đây nói xấu với anh.
Vượng Tử nhìn cô không ngừng vỗ mặt, không khỏi đau lòng, hỏi: “Mẹ, mẹ đánh mình như vậy, không cảm thấy đau sao?”
Nguyễn Hạ trả lời: “Vừa rồi mới nói cho con đó, đây chính là sinh hoạt tỉ mỉ.”
Tống Đình Thâm ôm lấy Vượng Tử, rất dễ nhận ra, hai cha con cũng khó có thể lý giải được quá trình dưỡng da rườm rà này của Nguyễn Hạ.
“Ba, mẹ bảo hôm nay đi ra ngoài chơi, chúng ta đi với nhau đi!” Vượng Tử ôm cổ Tống Đình Thâm: “Cô giáo nói, hôm nay là thứ bảy, con không cần đi học, người lớn cũng không phải đi làm.”
Tống Đình Thâm lộ ra vẻ do dự, hôm nay bạn thân kết hôn, bởi vì anh đã kết hôn, cho nên không phải đến sớm để làm phù rể nhưng cũng phải hơn mười một giờ mới đến khách sạn. Trường hợp này anh phải đi, cũng không thể từ chối được, nghĩ một lúc lập tức nói: “Hôm nay, ba phải tham dự hôn lễ của một chú, ngày mai sẽ dẫn con ra ngoài chơi có được không?”
Anh dùng giọng trao đổi cũng không có ý định nói dối Vượng Tử.
Ánh mắt Nguyễn Hạ sáng lên, đang chuẩn bị bảo Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử đi tham dự hôn lễ, như vậy ngày hôm nay rất nhàn nhã rồi, có thể ở trong nhà nằm ườn ra, cũng có thể đi dạo phố, hiện tại lịch từ thứ hai đến thứ sáu của rất dày, bởi vì Vượng Tử phải đi học, hai ngày nghỉ cô đều để trống, cô cũng đã nghĩ phải nghỉ ngơi một chút, thật sự là có người lại tạo điều kiện cho mình.
Nào biết được cô còn chưa kịp nói ra đề nghị chân thành này, Vượng Tử liền nói: “Hôn lễ? Ba, con cũng muốn đi!”
Nguyễn Hạ nghĩ thầm, thật sự là con ngoan, con giỏi lắm.
Tống Đình Thâm do dự một chút, vừa định gật đầu đồng ý, Vượng Tử lại mong đợi nhìn về phía Nguyễn Hạ.
Nguyễn Hạ lập tức có một loại dự cảm bất thường.
“Mẹ, mẹ cũng cùng đi đi!” Vượng Tự từ trên người Tống Đình Thâm tụt xuống, dùng cánh tay mập mạp ôm đùi Nguyễn Hạ, cọ qua cọ lại, dùng đủ các thể loại làm nũng rồi ăn vạ: “Mẹ cùng đi đi, hôn lễ chơi rất vui, cùng đi đi, cùng đi đi!”
Trẻ con đúng thật là làm người lớn mệt nha, Nguyễn Hạ bị cậu ôm không còn cách nào cả, chỉ có thể khom người xuống, kiên nhẫn nói: “Mẹ hôm nay có việc.”
“Gạt người, mẹ mới vừa rồi còn nói sẽ dẫn con ra ngoài chơi, nãy thì không có việc gì, bây giờ thì lại có việc.” Vượng Tử cũng không còn là đứa trẻ hai tuổi dễ dàng bị mắc lừa kia đâu, năm nay cậu đã hơn ba tuổi rồi đó là một người trưởng thành rồi nha, không dễ lừa như vậy đâu: “Mẹ, mẹ gạt con, mẹ sao có thể nói dối trẻ con?”
Nguyễn Hạ không muốn đi, cô cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi chuyện này dễ dàng như vậy, liền nhìn Tống Đình Thâm, khẩn cầu anh ra tay cứu cô.
Tống Đình Thâm cúi đầu nhìn Vượng Tử, rồi lại nhìn Nguyễn Hạ, rất rõ ràng, anh hiểu sai ánh mắt của Nguyễn Hạ.
“Cùng đi đi.” Anh nói.
Nguyễn Hạ cũng không muốn đi nhưng Tống Đình Thâm đã nói như vậy, còn có đứa nhỏ đang quấn người cô, cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nói ra: “Vậy cũng được.”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như cô ấy chưa từng cùng Tống Đình Thâm đến buổi tụ họp nào, thậm chí ngay cả bữa tiệc cũng không có, một nhà ba người số lần đi chơi cùng nhau đã ít lại càng thêm ít.
Tống Đình Thâm cũng không có yêu cầu với vấn đề này, nguyên chủ cũng sẽ không chủ động để tự chuốc nhục nhã, cho nên kết hôn bốn năm rồi, rất nhiều người chỉ nghe nói Tống Đình Thâm có bà xã, người biết mặt lại không nhiều.
Trong suy nghĩ của trẻ con, đi tham dự hôn lễ chắc chắn là rất thú vị, lúc ăn sáng, Vượng Tử vẫn không dừng lại, tò mò hỏi tiếp: “Là chú nào kết hôn hả ba?”
“Là chú Lê, chiếc xe ô tô điều khiển của con chính là chú ấy tặng đó, còn nhớ không?”
Nguyễn Hạ sửng sốt một chút, Lê? Sẽ không phải là họ Lê của Lê Tĩnh kia chứ? Trùng hợp như vậy ư?
Có lẽ là do chú ý tới biểu cảm của Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm giải thích: “Người đêm qua gọi điện cho tôi, chính là em gái Lê Viễn Hàng, cô ấy hiện tại đang làm ở công ty tôi.”
Kỳ thật sau khi Tống Đình Thâm nói ra lời này cũng có chút hối hận, anh cũng không biết vì sao mình lại muốn nói ra lời giải thích nữa.
Nguyễn Hạ nhẹ gật đầu: “Chẳng trách, cảm thấy họ này rất quen tai.”
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License