Chương 29: Anh thật hư (2)
Kích tình kết thúc, Ưu Lục đem bộ váy để sẵn trong kệ thay cho cô, Song Song lí nhí nói:
“- Không có… đồ lót.”
“- Vậy càng tốt, để anh làm em khắp nơi.”
Song Song rủa thầm, thật vô sỉ. Nhưng vẫn ngậm ngùi mặc chiếc váy vào. Đến lúc này bụng lại biểu tình ầm ĩ “ọc ọc”. Ưu Lục phì cười, hôn cô một cái rồi lái xe đi tới nhà hàng.
“- Tôm hùm nướng, bít tết bò, gan ngỗng xào, gỏi sứa, bla bla…” – Vừa ngồi vào ghế đọc thực đơn, Song Song đã tuôn một tràng. Bồi bàn rùng mình nhìn, cô gái nhỏ nhắn này thực sự ăn hết? Cô đỏ bừng mặt lườm anh ta – “Nhìn gì mà ngó, mau làm đi.”
“- A vâng vâng.”
Bồi bàn bị doạ sợ liền chạy vào trong bếp. Ở cách xa có một người luôn dõi theo cô. Ưu Lục nhìn bảo bối ham ăn trước mặt:
“- Đúng là vẫn ăn nhiều như trước.”
“- Hừ, em đi vệ sinh một lát.” – Song Song chán ghét đi vào nhà vệ sinh.
Cô nhìn gương mặt trong gương, a quả làm mỹ nhân có khác, nhưng nghĩ đến những lúc bị Ưu Lục “thượng”, cô lại đỏ mặt, lòng chửi rủa, đồ vô sỉ động dục! Cô vừa bước ra ngoài liền bị một lực đạo khống chế, bị đè vào tường:
“- Không có tôi em tự do đến vậy ư?” – Mạc Thất Uông thở phì phò nhìn Song Song, đem vẻ mặt uất ức tra hỏi. Cô khinh bỉ nói:
“- Anh có Vân Thanh, đương nhiên tôi tự do.”
“- Vậy tôi không cần cô ta nữa, tôi cần em.”
Song Song còn chưa kịp phản ứng liền bị Thất Uông hôn đến mất hồn mất vía. Môi lưỡi lẫn lộn đến ướt át. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh rồi kéo Thất Uông vào trong nhà vệ sinh:
“- Anh có làm gì cũng đừng ở bên ngoài, Lục của tôi ghen.”
Mạc Thất Uông rủa thầm, chết tiệt, em dám nhắc tới tên Ưu Lục kia. Lại đem môi lưỡi dây dưa với cô đến mức cô không thở nổi. Bàn tay xấu xa đưa xuống xoa bóp ngực cô:
“- A không được, bỏ ra, bỏ ra!” – Cô đưa tay ra chống cự liền bị Thất Uông khoá ra đằng sau lưng – “Không được, đừng.”
Thất Uông nổi giận đến mất lý trí, kéo váy cô xuống một nửa, đưa miệng ngậm lấy bầu ngực. Cô bị đau liền khóc:
“- Ô ô, không được.”
Cô còn chưa kịp làm gì đã thấy Thất Uông lôi trong quần ra thứ to lớn đang đứng thẳng. Thất Uông vén dưới váy cô lên:
“- Không mặc đồ lót, quả là dâm nữ.”
A, không phải, Song Song muốn phản bác, lại bị Thất Uông dùng tay bịt chặt miệng. Ngay lúc Thất Uông định tiến vào trong thì bị một cú đấm tung thẳng vào mặt, mất đà ngã ra phía sau.
“- Dám động tới phụ nữ của tôi, gan lớn!”
Ưu Lục toả ra luồng sát khí, ánh mắt có thể giết người bắn về phía Thất Uông. Thật đáng giận! Anh ngồi ở ngoài sốt ruột chờ cô, thấy lâu quá không nhịn được mà vào đây tìm, không ngờ tên Mạc Thất Uông lại động tới cô. Anh thầm rủa, con mẹ nó, tên chết tiệt!
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License