Chương 12: Núi bất kỷhuyền sát ấn
Trong lúc Lãnh Hữu Lập và Mặc Hãn nói chuyện không để ý tới Lãnh Mạch Thần đã đi ra ngoài từ lúc nào.
Vì đây là lần đầu tiên Lãnh Mạch Thần được ra khỏi núi nên rất tò mò về phong cảnh xung quanh. Nhìn thấy cha và thúc thúc nói chuyện liền lén đi ra bên ngoài xem thử.
Ở chân núi Bất Kỷ này ngoài căn nhà tranh cũ nát của Mặc Hãn ra thì xung quanh chỉ còn lại cả khu rừng lớn yên ắng không có một bóng người qua lại,
cây cối mọc um tùm kéo dài đến hơn trăm dặm.
Do bị phong cảnh nơi đây thu hút khiến cho Lãnh Mạch Thần đã vô tình lạc mất đường về. Trong lúc đang mãi loay hoay tìm đường về bỗng từ phía xa hắn nhìn thấy một gã đàn ông bịt mặt trên tay đang cầm thanh đao định giết một người nào đó, dưới đất là thi thể người nằm rải rác khắp nơi.
Lãnh Mạch Thần sợ hãi núp sau một tảng cây lớn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp đến như thế.
Lãnh Mạch Thần nuốt nước bọt, hắn dùng hết can đảm bước ra nhặt lấy con dao nằm cạnh một thi thể. Hắn run rẩy từ từ bước đến phía sau gã đàn ông bịt mặt, dùng sức đâm thẳng vào lưng gã một nhát khiến gã đau đớn hét lên ngã khuỵu một gối xuống đất.
Lãnh Mạch Thần nhanh chóng đi tới nắm lấy tay của người kia chạy trốn, nhìn thấy phía trước có một cái động nhỏ, hắn lập tức kéo theo người kia chạy vào trong.
Gã đàn ông bịt mặt cũng không thấy đuổi theo nữa, xem như lần này tạm an toàn.
Lãnh Mạch Thần thở hổn hển, sau đó quay sang nhìn người trước mặt.
“Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ?”
Người kia lắc đầu, đáp:”không sao! Đa tạ đã cứu ta!”
Người này là một nữ tử nhìn có vẻ lớn hơn hắn vài tuổi, còn cao hơn hắn cả một cái đầu. Nữ tử này chắc chắn vừa trải qua một chuyện gì đó rất khủng khiếp khiến cho nàng ta khóc lóc đến mặt mũi tèm lem.
Lãnh Mạch Thần hỏi:”có chuyện gì xảy ra thế? Sao gã bịt mặt đó lại muốn giết tỷ?”
Nữ tử dùng tay lau sạch nước mắt, trên tay hình như đang cầm vật gì đó.
“Không có gì!”
Lãnh Mạch Thần an ủi, nói:”tỷ tỷ đừng khóc! Mẹ ta từng nói nếu khóc nhiều sẽ bị yêu quái tới bắt ăn thịt đó.”
Nữ tử nhìn hắn hỏi:”sao đệ lại ở đây? Người thân của đệ đâu?”
Lãnh Mạch Thần cúi xầm mặt, đáp:”ta được cha dẫn ra ngoài thăm một vị thúc thúc, trong lúc cha và thúc thúc nói chuyện ta đã lén đi ra bên ngoài xem thử…không may bị lạc đường.”
“Đệ yên tâm! Bá bá của ta cũng sắp đến đây, ta sẽ nhờ bá bá giúp đệ đi tìm cha.”
Lãnh Mạch Thần nghe vậy rất vui mừng, trả lời:”đa tạ tỷ tỷ!”
“Đừng khách sáo! Đệ cũng vừa cứu ta một mạng, sau khi giúp đệ tìm được cha thì chúng ta coi như hòa.”
Lãnh Mạch Thần gật đầu “ùm” một tiếng, sau đó hỏi:”tỷ tên gì vậy?”
“Triệu Hinh Tịnh!”
Lãnh Mạch Thần nở nụ cười, trả lời:”Hinh Tịnh tỷ tỷ! Tỷ thật xinh đẹp! Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như tỷ cả.”
Triệu Hinh Tịnh hơi ngượng không biết phải trả lời hắn thế nào, nàng năm nay tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng nhan sắc đã thuộc dạng không phải tầm thường, phải nói là thật sự rất đẹp.
Lãnh Mạch Thần nhìn kỹ sắc mặt nàng, ngây thơ hỏi:”tỷ tỷ! Mặt tỷ bị làm sao vậy? Sao lại đỏ lên hết như thế?”
Triệu Hinh Tịnh lấy lại bình tĩnh, trả lời:”không có gì! Chỗ này không tiện ở lâu, ta phải ra ngoài đi tìm bá bá.”
“Ta cũng đi với tỷ!”
Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh quyết định ra ngoài đi tìm vị bá bá kia.
Đi được một lúc cả hai không may bị gã đàn ông bịt mặt ban nãy bay ra chặn lại.
“Hóa ra các ngươi ở đây, hại ta phải khổ công tìm kiếm khắp nơi, giờ thì mau chết đi!”
Gã đàn ông bịt mặt cầm thanh đao từ từ tiến tới.
Lãnh Mạch Thần nhặt viên đá dưới đất lên ném về phía gã, sau đó nhanh chóng kéo tay Triệu Hinh Tịnh bỏ chạy.
“Để ta xem các ngươi chạy đâu cho thoát?”
Gã đàn ông bịt mặt đứng một chỗ thi triển pháp lực, ngay lập tức có một luồng khí đen bay đến phía Triệu Hinh Tịnh.
“Tỷ tỷ cẩn thận!”
Lãnh Mạch Thần nhanh tay đẩy Triệu Hinh Tịnh sang một bên, còn bản thân đỡ trọn luồng khí đen bay xuyên qua ngực trái khiến hắn té ngửa xuống đất hộc máu.
Triệu Hinh Tịnh không tin vào mắt mình chuyện gì vừa xảy ra, nàng đi tới ngồi xuống lay lay hắn, không kiềm được rơi nước mắt.
Lãnh Mạch Thần nhìn nàng, gắng gượng hơi sức cuối cùng, nói:”chạy đi!”
Sau đó hắn nhắm mắt nằm bất động.
Gã đàn ông bịt mặt cười lớn cầm đao tiến tới chuẩn bị giết Triệu Hinh Tịnh.
Bỗng có một thanh kiếm từ phía sau kề vào cổ gã.
Triệu Mãn Sơn nhanh chóng bước tới ôm Triệu Hinh Tịnh vào lòng trấn an.
“Ta vừa nhận được tin của cha con liền lập tức đến đây nhưng vẫn chậm một bước, đã để con phải chịu ấm ức rồi!”
Gã đàn ông bịt mặt hoảng sợ van xin, nói:”cung chủ tha mạng! Tiểu nhân chỉ là làm theo mệnh lệnh của người khác sai bảo, xin cung chủ tha mạng!”
Triệu Mãn Sơn tức giận hỏi:”nói! là ai đã ra lệnh cho ngươi làm những chuyện này? Nếu ngươi dám nói dối nửa lời thì đừng hòng giữ được cái đầu của ngươi.”
“Ta…ta…”
Thấy gã đàn ông bịt mặt mãi ấp úng không chịu nói, Triệu Trác Lãng lập tức dùng sức cứa thanh kiếm vào cổ gã.
“Đừng đừng mà! Ta nói ta nói! Là…”
Gã đàn ông bịt mặt chưa kịp nói hết lời liền bị một ám khí từ đâu bay tới ghim vào cổ, sau đó nhanh chóng tan biến.
Đám người Triệu Mãn Sơn lập tức nhìn xung quanh đề phòng nhưng lại không phát hiện ra được người nào.
Lúc này Triệu Hinh Tịnh mới lên tiếng, nói:”bá bá! Xin người hãy cứu đệ ấy, đệ ấy vì cứu con nên mới bị như vậy, xin người hãy cứu đệ ấy.”
Lúc này y phục của Lãnh Mạch Thần đã bị máu làm cho ướt đẫm.
Triệu Mãn Sơn ngồi xổm xuống cởi y phục hắn ra xem xét, phía trên ngực trái hắn liên tục rỉ máu không ngừng.
Xem xét một hồi Triệu Mãn Sơn liền kinh hãi.
“Là Huyền Sát Ấn!”
Huyền Sát Ấn có hình tam giác được bao bởi một hình tròn xung quanh, chỉ có người của Huyền Sát Phái mới sử dụng được chiêu tà độc này. Ngàn năm trước Huyền Sát Phái ủ mưu muốn lật đổ tu chân giới lên đứng đầu, sau đó bị phát hiện ra âm mưu liền bị Tứ Đại Phái cùng nhau hợp lực diệt trừ sạch sẽ.
Chưa kể đến người nào từng bị trúng Huyền Sát Ấn đều sẽ mất mạng ngay tức khắc, không một người nào có thể sống sót vượt qua được.
“Tiểu tử này bị trúng Huyền Sát Ấn nhưng vẫn không chết, đúng là kì quái! Tên này không thể giữ lại được.”
Triệu Mãn Sơn định dùng pháp lực kết liễu hắn nhưng bị Triệu Hinh Tịnh cản lại.
“Đừng mà bá bá! Đệ ấy đã từng cứu mạng con hai lần, con không thể để người giết đệ ấy được.”
Triệu Trác Lãng đứng kế bên cũng can ngăn, nói:”cha! Dù sao hắn cũng là người đã cứu biểu muội, hay là cha hãy tha cho hắn đi! Cứu hắn một mạng rồi căn dặn hắn sau này không được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai là được.”
Triệu Mãn Sơn ngẫm nghĩ một hồi, trả lời:”không giết hắn cũng được, nhưng cũng không thể cứu hắn. Để đảm bảo chuyện lần này không bị tiết lộ ra ngoài nên ta bắt buộc phải dùng pháp lực tẩy não hắn, còn việc hắn có sống được hay không thì hãy xem cơ duyên của hắn đã.”
Vừa dứt lời liền thi triển pháp lực tẩy não Lãnh Mạch Thần.
Triệu Hinh Tịnh không ngăn cản kịp, tức giận nói:”tại sao người lại phải làm như vậy? Đệ ấy chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, người dùng thuật tẩy não với đệ ấy có đáng không?”
Triệu Mãn Sơn cũng bắt đầu nổi giận, trả lời:”con thì biết cái gì chứ? Đứa trẻ thì thế nào? Ta làm như vậy không phải là vì muốn tốt cho con sao?”
“Người làm như vậy là muốn tốt cho con sao? Người đang khiến con trở thành một kẻ bất nhân bất nghĩa thì đúng hơn. Con đã hứa sẽ giúp đệ ấy đi tìm cha! Con nhất định phải thực hiện được.”
Triệu Mãn Sơn tức giận quát:”đừng bướng nữa! Ngươi quên là cha mẹ của ngươi đã chết như thế nào rồi sao? Bây giờ còn muốn ở đây lo cho một kẻ không thân không thích? Người đâu! Mau dẫn đi!”
Triệu Trác Lãng đi tới đỡ Triệu Hinh Tịnh, nói:”đi thôi!”
Triệu Hinh Tịnh phản kháng nhưng không thành.
Trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Lãnh Mạch Thần nằm thoi thóp trên mặt đất lạnh lẽo không một bóng người.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License