Chương 10: Công chúa
Ngày mười lăm tháng chín, ta đi bái kiến hoàng hậu mới biết Thuần tần vừa sinh một bé gái hôm mười hai. Đứa bé này là Tam công chúa của hoàng thượng.
Thuần tần chính là em gái bên ngoại mà Cẩn phi nương nương chăm sóc dạo trước.
Lúc về cung, ta sang chỗ Cẩn phi nương nương thì gặp một cô bé mặc váy áo hồng, chừng mười hai, mười ba tuổi đang ngồi trong lòng Cẩn phi nhìn ta.
Cẩn phi bảo đây là con gái lớn của Thuần tần, là Đại công chúa được hoàng thượng yêu quý. Vì Thuần tần bận chăm sóc em bé, không quản lý nghiêm được nên gửi sang cung Đường Lê ở nhờ một tháng.
Ta hành lễ chào.
Công chúa cũng vén áo thi lễ, gọi ta một tiếng Từ nương nương.
Đại công chúa bề ngoài có vẻ điềm đạm chứ thật ra rất nghịch ngợm, Cẩn phi nghiêm khắc với con bé, ta lại xêm xêm tuổi nó nên con bé rất thích chạy sang thiên điện chơi với ta.
Cẩn phi nương nương đã quen thanh tịnh, cũng không có lòng quản chặt con trẻ nên mở một mắt nhắm một mắt, để cho con bé ra vào thiên điện thoải mái, bản thân kiếm được chút nhàn nhã.
Đại công chúa mỗi ngày ăn sáng xong sẽ chạy qua, lúc muốn chơi xúc cúc, lúc lại đòi đá cầu, không ngồi yên được một khắc nào. Mấy hôm nay, mấy chậu mộc miên và bạch cận trong viện của ta không còn bông hoa nào hoàn chỉnh, con anh vũ dưới hành lang sổ lồng mấy lần còn học được từ mới, hai tấm màn ở thiên điện cũng gặp họa.
Hai hôm trước ta rất muốn có người chơi cùng ta, nhưng liên tục bảy, tám ngày thế này, chỉ nghe tiếng con bé gọi Từ nương nương ngoài cửa là chân ta đã run lẩy bẩy rồi.
Ta trốn đến điện Y Lan, gần đây Gia quý nhân đang học tính sổ sách giúp hoàng hậu nên không rảnh nói chuyện với ta. Cô ấy nói để trẻ con hoạt bát giúp xua bớt đi bệnh khí cũng được mà.
Ta nào có bệnh gì đâu, chỉ giận sao bọn trẻ nhiều năng lượng thế.
Có lẽ Đại công chúa cũng biết ta cố ý tránh nó nên càng dính chặt lấy ta. Ta không chiều chuộng con bé, cũng không vì nó là công chúa mà sợ. Hôm ấy Đại công chúa muốn ăn bánh hạt dẻ, ta bảo nhà bếp không làm cho nó. Con bé tức giận bơ ta đi, còn làm đổ mẹt hoa quế đang phơi của ta. Ta cũng giận mà mặc kệ nó, mỗi lần hờn dỗi nhau như vậy chỉ kéo dài nửa ngày là con bé đã quay lại rồi.
Hôm nay ăn xong điểm tâm, ta ngồi trên trường kỷ cắn hạt dưa, bảo Mịch Nhi đứng canh trước cửa thiên điện, định chỉ cần Đại công chúa đến ta sẽ chui vào chăn giả ốm ngay lập tức.
Quả nhiên sau một khắc, Mịch Nhi vội vã chạy vào, ta vứt nắm hạt dưa trong tay, chui tọt lên giường quấn chăn kín mít.
Câu “Thường tại hiện đang không khỏe, hôm khác công chúa hãy đến” của Mịch Nhi nào cản được con bé.
Đại công chúa xộc vào, đứng trước giường cười giòn giã:
– Từ nương nương, người không khỏe ở đâu?
Mịch Nhi vội nói hôm qua thường tại không ngủ được nên bây giờ đau đầu.
Đại công chúa ngồi bên giường, chìa tay xoa đầu ta:
– Hôm nay con dẫn hoàng a ma đến nhìn Từ nương nương làm xích đu cho con, tiếc là Từ nương nương bị bệnh rồi, không chơi với con được.
Ta ngẩn ra.
– Con nói, con dẫn ai đến cơ?
Thái giám cất tiếng thông báo, ta thấy một người đi vào viện, công chúa ngoái đầu nói với người đó:
– Phụ hoàng, Từ nương nương đang ốm này.
Ta vội xuống giường hành lễ.
Sau đó ta hoảng hốt nhận ra lúc nãy trốn vội quá ta không kịp cởi giày.
Bệ hạ cũng thấy, người nhịn cười xoa đầu công chúa:
– Con thấy Từ nương nương của con hoạt bát không, đang ốm cũng không chịu ngồi yên. Con phải ngoan hơn mới được.
Mặt ta đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Xem ra hoàng thượng thực sự rất thương Đại công chúa, lúc chơi với con bé không hề tỏ ra khó chịu hay làm giá mà rất giống một người cha hiền từ.
Ta ngồi làm đèn lồng lá sen cho Đại công chúa, nhìn hai cha con họ chơi cờ dưới hiên nhà, thỉnh thoảng nghe tiếng con bé nũng nịu. Đó giờ là vậy. Chẳng phải y như lúc này sao? (*)
(*) Nguyên văn là 今也言言, 古也言言, 不就是说的现在?, mình không hiểu nghĩa câu này lắm nên edit phiên phiến thôi, bạn nào hiểu nghĩa câu thì giải thích giúp mình để mình sửa nhé.
Ý nghĩ này làm mặt ta nóng bừng.
Lúc Đại công chúa đang mải chơi xích đu, hoàng thượng hỏi ta:
– Ta nghe nói nàng vì chuyện Di tần qua đời mà buồn bã rất lâu, còn bị ốm mãi không khỏi, bây giờ đã khá hơn chưa?
Ta cảm ơn và đáp ta đã khỏe hơn nhiều rồi.
Lát sau hoàng thượng phải về điện Cần Chính để làm việc, ta sai tiểu thái giám thu dọn bàn cờ dở dang.
Đại công chúa đang đứng dưới hành lang chơi đèn lồng lá sen ta làm.
– Từ nương nương, có phải người chê con ồn ào nên mới giả ốm không?
Ta chưa kịp đáp lại, con bé đã ủ rũ nhìn đèn lồng mà lẩm bẩm.
– Thật ra nếu người bảo con ngoan ngoãn chút, con cũng sẽ ngoan mà.
– Lúc con ở với mẫu phi, mẫu phi không cho con làm này làm kia, cũng không cho phép người bên cạnh dẫn con đi chơi. Người thấy con nghịch ngợm như vậy thôi, chứ nữ công thư pháp con thành thạo hết. Phụ hoàng thương con, dạy con cưỡi ngựa bắn cung, con còn thắng được cả hoàng huynh đấy. Có lúc tay tập luyện đến sưng rộp lên, mẫu phi nói để như vậy phải bỏ luyện chữ mấy hôm nên không chờ lành thương đã lấy kim chọc thủng vết sưng, không cho con bỏ lỡ bài tập ngày nào cả.
Ta đột nhiên nhớ đến cảm giác thô ráp khi con bé đặt tay lên trán ta mà xót cả lòng.
– Hằng năm, chỉ có lúc tháng chạp đến bái kiến Cẩn phi nương nương con mới được thư thả một ngày. Nhưng Cẩn nương nương không chơi với con. Năm nay có người ở đây con vui lắm, người xinh xắn, không câu nệ con, chịu kiên nhẫn nghe con nói chuyện mà không ngắt lời nói con không biết phép tắc. Con thật sự sợ cái từ phép tắc này lắm, nhưng con cũng không hiểu phép tắc là gì.
– Từ nương nương, cảm ơn người đã làm xích đu và đèn lá sen cho con, người khéo tay quá. Về sau các hoàng huynh hoàng muội hỏi, con cũng có thể khoe con có xích đu và đèn lồng, đều để ở chỗ Từ nương nương ở cung Đường Lê. Đèn này con không mang về được, con sợ mẫu phi không cho con giữ lại. Chiếc đèn này xinh xắn, con không nỡ bỏ đi. Ngày mai người làm cho con một con thỏ được không?
Con bé ngẩng đầu lên cười khanh khách.
– Từ nương nương, sao sắc mặt người xấu vậy ạ?
Nghe những lời con bé nói làm lòng ta đắng nghét, bỗng cảm thấy mình quá hẹp hòi. Ta sụt sịt:
– Không có gì, con muốn ăn bánh hạt dẻ nhỉ, ta bảo nhà bếp làm cho con.
Một lớn một nhỏ ầm ỹ chơi với nhau cả tháng, có giận dỗi bơ nhau cũng chỉ được nửa ngày là làm hòa. Đến khi Tam công chúa của Thuần tần đầy tháng thì Đại công chúa được đón về bên ấy.
Hôm con bé đi, nó đến chỗ ta tạm biệt, hai mắt rưng rưng:
– Từ nương nương, đến tháng chạp con lại đến tìm người.
Ta chưa kịp xúc động thì con anh vũ bên ngoài vỗ cánh bay vào, ta nhìn con anh vũ tội nghiệp bị con bé nhuộm đen nửa người mà thở dài bất lực.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License