Chương 18
Ngồi trên xe, Tô Mạt cứ mãi thấp thỏm không yên. Hạ Tiếu hơi lo lắng hỏi:
– Sao vậy? Cậu căng thẳng à?
Tô Mạt gật đầu:
– Đây là lần đầu tiên tớ đóng kịch, lại còn diễn trước mặt nhiều người như vậy nữa. Tớ sợ lát nữa không làm tốt, sẽ ảnh hưởng đến mọi người.
Hạ Tiếu mỉm cười trấn an:
– Không sao đâu, tớ tin nhất định cậu sẽ làm tốt thôi!
Tô Mạt miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu cảm ơn cô, nhưng trông cô ấy có vẻ không bớt lo lắng chút nào. Hạ Tiếu hơi thở dài:
– Tớ mượn tay trái của cậu một chút nhé?
Tô Mạt không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay trái ra:
– Sao vậy?
Hạ Tiếu tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đeo lên ngón trỏ tay trái của Tô Mạt. Cô bỏ qua biểu cảm kinh ngạc của Tô Mạt, thản nhiên hỏi:
– Cậu đã xem phim Howl’s moving castle chưa?
Tô Mạt gật đầu. Hạ Tiếu nói tiếp:
– Ở trong phim, Howl đã đeo chiếc nhẫn vào tay trái của Sophie và bảo rằng nó sẽ dẫn đường cho cô ấy trở về nhà. Nhưng mà việc đeo nhẫn ở ngón trỏ còn có 1 ý nghĩa mà ít ai biết, đó là thể hiện sự tự tin, lòng tự trọng và tự tôn, nhờ vậy mà Sophie mới có thêm can đảm và làm được rất nhiều việc phi thường. Cậu hãy coi chiếc nhẫn này như bùa may mắn và làm thật tốt nhé!
Tô Mạt hơi bối rối:
– Nhưng mà chiếc nhẫn quý giá như vậy…
Hạ Tiếu không chút để ý cắt ngang:
– Không sao, tớ chỉ tùy tiện mua trên đường, thấy đẹp nên đeo thôi. Ở nhà tớ còn nhiều lắm.
Tô Mạt hơi cảm động nâng niu chiếc nhẫn trên tay:
– Hạ Tiếu, đây là lần đầu tiên có người nói với tớ những điều như vậy. Tớ nhất định sẽ làm thật tốt! Thực sự rất cảm ơn cậu!
Hạ Tiếu cười cười:
– Nhất định rồi
Tô Mạt nở một nụ cười thật tươi đáp lại.
Lúc 3 người đến trường, buổi lễ vừa lúc dừng lại. Tiểu Nghiên dùng đôi mắt cá chết nhìn Hạ Tiếu mở cửa bước ra y như hoàng tử, sau đó học theo tư thế của quý tộc cúi đầu nâng tay đỡ Tô Mạt ra ngoài: “…” Tớ xem các cậu còn tiếp tục làm màu đến khi nào!
Hạ Tiếu và Tô Mạt vừa xuống xe đã thu hút không ít ánh mắt từ khắp nơi. Mọi người bắt đầu bu lại xung quanh 2 người, thậm chí nhiều người còn giơ điện thoại lên quay video, chụp ảnh. Hạ Tiếu vô cùng tự nhiên vẫy tay, hôn gió, tươi cười tạo dáng, trông rất có khí thế của minh tinh lớn.
Tiểu Nghiên đang đứng nhìn phía xa: “…” Cô có thể giả vờ không quen con người này được không?
***
Trường Saint Mary có tất cả 48 lớp, mỗi lớp đều phải chuẩn bị 1 tiết mục. Tuy vậy, sau khi duyệt thì chỉ còn 10 lớp được biểu diễn trong ngày thành lập trường, lớp của Hạ Tiếu biểu diễn ngay thứ 2.
Lúc Hạ Tiếu và Tô Mạt đến hậu trường, tiết mục đầu tiên đã bắt đầu. Hai người vừa vội vàng dặm lại lớp trang điểm vừa ngoan ngoãn nghe Tĩnh Nhã mắng suốt 15 phút.
Cuối cùng thì tiết mục đầu tiên cũng kết thúc, đến lượt lớp 11-1 lên sân khấu.
Bức màn sân khấu được nâng lên. Cảnh đầu tiên là buổi tiệc ở nhà Capulet.
Hạ Tiếu vừa xuất hiện, xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ. Cô hơi nghiêng đầu cười nháy mắt, phía dưới nhanh chóng vang lên tiếng la hét chói tai của con gái. Hạ Tiếu đắc ý cười cười bắt đầu phần diễn của mình. Nhưng làm cô không thể ngờ chính là, thế quái nào lúc Hoắc Trì xuất hiện phía dưới phản ứng còn nồng nhiệt hơn lúc cô xuất hiện cơ chứ? Tên nhóc mặt lúc nào cũng lạnh như tiền này làm sao mà đẹp trai hơn cô được?
Đôi khi Tô Mạt hơi căng thẳng đến quên thoại nhưng mà Hạ Tiếu đều kịp thời ứng diễn, nên về cơ bản vở kịch diễn ra rất suôn sẻ.
Đến cảnh cuối cùng, khi Romeo trở về, nhìn thấy Juliet nằm đấy, đã không còn hơi thở, chàng vô cùng đau khổ. Romeo muốn đến bên người yêu nhưng lại bị Paris ngăn lại. Cảnh này, trong kịch bản viết vô cùng đơn giản “Hai người đấu với nhau, và Paris ngã xuống”. Lúc tập kịch, mọi người cũng thống nhất để Hạ Tiếu dùng kiếm giả đâm Hoắc Trì 1 cái, rồi cậu ấy ngã xuống luôn. Thế nhưng lúc Hạ Tiếu rút kiếm ra đâm Hoắc Trì, đột nhiên cậu ta vung kiếm ra đỡ.
Hạ Tiếu hơi nhướn mày nhìn Hoắc Trì đang nhếch môi cười lạnh với cô, cô cắn răng xoay cổ tay, chém thẳng về phía ngực cậu ta. Hoắc Trì linh hoạt tránh được đường kiếm của cô, 2 người đấu với nhau ngay trên sân khấu. Có vẻ Hoắc Trì đã từng học kiếm thuật, Hạ Tiếu nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong. Nghe thấy có tiếng đánh nhau, Tô Mạt đang giả chết mở hé mắt ra nhìn, sau đó nhìn thấy Hạ Tiếu đang bị Hoắc Trì đánh, cô ấy kinh ngạc ngồi bật dậy:
– Hai người đang làm cái gì vậy?
Khán giả ở phía dưới hoang mang nhìn nhau: Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Juliet đã sống lại rồi? Đây là kịch bản mới của lớp 11-1 à?
Phía sau cánh gà, Tĩnh Nhã sốt ruột đến cắt nát cả móng tay, bây giờ cô rất muốn lên sân khấu lôi Hoắc Trì xuống mắng cho một trận.
Tiếng gọi bất ngờ của Tô Mạt khiến Hoắc Trì phân tâm, ngay lập tức Hạ Tiếu chớp lấy cơ hội, chém vào cổ tay Hoắc Trì. Hoắc Trì bị đau, hắn hơi nhíu mày nới lỏng tay, Hạ Tiếu lập tức xoay cổ tay gạt kiếm của Hoắc Trì văng ra xa.
Cô chỉ thẳng mũi kiếm vào ngực Hoắc Trì, gằn giọng:
– Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Mau chịu thua và cút ra khỏi xứ này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta và tơ tưởng đến Juliet nữa! Nếu không, hôm nay lưỡi kiếm này sẽ lấy đầu của ngươi!
Hoắc Trì sắc mặt âm trầm, hắn nhìn xoáy thẳng vào Hạ Tiếu uy hiếp, bầu không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License