Chương 36: Sắp Xếp Hẹn Hò
Lúc nãy bà Đường cố ý bảo người hầu chuẩn bị bữa tối phong phú một chút.
Tuy rằng bà ấy rất hy vọng con gái quay về thăm mình nhưng quan trọng hơn là muốn sắp xếp một buổi hẹn hò cho con gái, mà đối tượng hẹn hò chính là Hà Vũ Ninh con trai của Từ Tú Trân.
Hôm đó khi tụ tập với nhóm phu nhân giàu có thì vô tình gặp Từ Tú Trân – vợ của gia đình họ Hà, hai người nói chuyện rất ăn ý.
Hai người nói chuyện với nhau rất nhiều, đúng lúc bà ấy nhắc đến con gái Đường Tô của mình, mà Từ Tú Trân cũng nhắc đến con trai mới từ nước ngoài trở về.
Hai người cùng chung ý tưởng, để cho hai đứa nhỏ gặp mặt nhau, xem có hợp ý hay không.
Bà ấy đã hỏi qua, con trai của nhà họ Hà có thành tích học tập rất tốt, còn học ở trường đại học nổi tiếng mà không phải những ngôi trường đại học cho đám gà mờ chi tiền để vào học.
Đương nhiên bà ấy cũng nghe được tính tình của đứa trẻ kia cũng rất tốt lại không có khuyết điểm, tướng mạo lớn lên cũng tuấn tú lịch sự.
Nhà họ Hà làm giàu sớm hơn nhà họ Đường.
Đường Tiền Tông là xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng nhờ vào năng lực của ông ấy mạnh mẽ, khéo đưa đẩy giống như một con cáo già.
Tập đoàn Thịnh Thế của Đường thị dưới sự lãnh đạo của ông ấy mà đã trở thành một tập đoàn được nhiều người ngưỡng mộ ở thành phố B, nhưng mấy năm nay nhà họ Hà lùi lại cho nên vẫn kém hơn nhà họ Đường.
Mặc dù nhà họ Hà kém hơn nhưng đây cũng là hy vọng của Phương Tình.
Chỉ có như thế thì nhà trai mới không dám tùy tiện ức hϊếp Đường Tô.
Bà ấy đã cân nhắc qua, một người đàn ông có điều kiện tốt về mọi mặt giống như Hà Vũ Ninh quả thật không tồi.
Lúc này, nhà họ Hà ở khu người giàu có chỗ lưng chừng núi.
Có một người đàn ông mang âu phục màu xanh biển ngồi trên sô pha bọc da màu rượu đỏ, bên trong là cái áo sơ mi sọc màu trắng, anh ta hơi nới lỏng cà vạt: “Đến nhà họ Đường ăn cơm? Sao con lại không nghe nói nhà họ Hà có qua lại với nhà họ Đường nhỉ? Hơn nữa buổi tối con còn có hẹn ăn cơm với bạn.”
“Lần trước khi mẹ đi gặp gỡ nhóm phu nhân thì tình cờ quen biết Phương Tình phu nhân của nhà họ Đường, khi cùng nói chuyện với bà ấy thì nghe bà ấy nói đến con gái mình, mẹ liền nghĩ để cho hai đứa gặp nhau.
Nếu như có duyên thì sẽ rất tốt.” Từ Tú Trân uống một ngụm trà, cười nói.
Người đàn ông kia chính là Hà Vũ Ninh, anh ta nghe Từ Tú Trân nói xong thì nhíu mày theo bản năng: “Con gái nhà họ Đường tên là Đường Tô thì phải.”
Biểu tình trên gương mặt tuấn tú có chút khó coi.
Danh tiếng của tiểu thư nhà họ Đường ở thành phố B cũng rất có tiếng, thích gây náo loạn ở trường học, đặc biệt là thích ăn hϊếp những người con gái lớn lên xinh đẹp, quả thật là bụng dạ hẹp hòi, ác độc kiêu ngạo.
Kể cả chuyện trước kia cô theo đuổi Nghiêm Cảnh Dương tổng tài của tập đoàn Thắng Cảnh cũng náo loạn đến mức ồn ào náo nhiệt.
Trong đó có rất nhiều lần bị dèm pha nhưng đều được Nghiêm Cảnh Dương che giấu, miễn cho người con gái này làm mọi chuyện trở nên không rõ ràng.
Cũng may mắn là cô sinh ra ở nhà họ Đường, sau mỗi lần gây hoạ đều có Đường Tiền Tông ở sau lưng thu dọn hậu quả cho cô, nếu không một người con gái như cô đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
“Mẹ, mẹ muốn con tiếp xúc với người con gái như Đường Tô hay sao?” Vẻ mặt của Hà Vũ Ninh không kiên nhẫn: “Trước kia khi con trở về mấy lần mẹ đều giới thiệu vài cô gái, con cảm thấy rất chướng mắt, huống hồ gì là tính cách kia của Đường Tô?”
Từ Tú Trân nghe ngữ khí chất vấn của con trai mình, tức giận vỗ vào bả vai anh ta: “Mẹ sẽ hại con sao? Chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, sau khi nhìn thấy người ta, nếu con không thích thì mẹ cũng sẽ không ép buộc con.” Thật ra bà ta cũng đã nghe phẩm hạnh của Đường Tô, nhưng đã là gia đình giàu có thì không thể chỉ tin mỗi lời đồn.
“Nhà họ Đường chỉ có duy nhất một đứa con gái là Đường Tô, Đường Tiền Tông cũng không chuyên tâm bồi dưỡng con gái cho nên chứng minh rằng cô ấy không có năng lực thừa kế gia nghiệp.
Đến lúc đó gia nghiệp của cô ấy tự nhiên sẽ do chồng quản lý.”
Từ Tú Trân tỉ mỉ phân tích cho con trai mình: “Hơn nữa gần đây bố con có ý định hợp tác với nhà họ Đường, bây giờ chúng ta cho nhà họ Đường một chút cảm tình trước, điều đó cũng không có hại gì.”
Đôi lông mày của Hà Vũ Ninh nhíu chặt lại, quả thật Đường thị rất mê người.
Ngữ khí lúc này của anh ta đã bớt đi vài phần không kiên nhẫn, anh ta đã hòa hoãn đi rất nhiều: “Được rồi, con biết rồi, đợi ăn tối xong rồi lại nói.” Dù sao anh ta rất chướng mắt với đại tiểu thư nhà họ Đường này.
Cho dù Đường thị có tặng cả sản nghiệp khổng lồ nhưng có một cô con gái như thế thì quả thực làm cho người ta tránh xa ba mét.
Từ Tú Trân nở nụ cười: “Mẹ biết con hiểu chuyện đúng mực, đến lúc đó thấy tiểu thư nhà họ Đường, dù con không thích cũng không được để cho người khác thấy sắc mặt mình, sau này không tiếp xúc với cô ấy là được.”
Hà Vũ Ninh dựa lưng vào sô pha, anh ta nhướn mày: “Con trai mẹ là người không hiểu chuyện hay sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Từ Tú Trân cười cười: “Từ nhỏ con trai mẹ là người ưu tú hiểu chuyện.”
Bà ta luôn rất tự hào về đứa con trai này của mình, những gia đình giàu có thường có rất nhiều người chỉ biết hưởng thụ, không xem ai ra gì, ương ngạnh tự phụ.
Nhưng con trai của bà ta lại không giống như vậy, từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận.
Cho đến nay, dù là thành tích hay năng lực cũng đều rất xuất sắc.
Thừa sức khi kết hợp với Đường Tô.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License