Phó Lâm Viễn cởi áo khoác ném vào trong lòng Trần Tĩnh, anh nới lỏng cổ áo ra một chút và nói: “Không cần phải trang trọng như vậy.”
Nói xong, anh bước vào phòng phỏng vấn. Người tổ chức thấy vậy cũng vội đi theo, anh nói vậy nên chỉ có thể làm theo lời anh.
Trần Tĩnh thở dài, cầm chiếc áo khoác của anh trên tay, bước vào phòng phỏng vấn.
Những cuộc phỏng vấn kiểu này, họ đều hỏi những câu hỏi rất chuyên nghiệp, Trần Tĩnh đứng ở cửa phòng phỏng vấn, nhìn anh lắng nghe câu hỏi của phóng viên, trả lời từng câu hỏi một, anh thậm chí còn không mặc áo khoác, trên cằm vẫn còn vết sẹo nhỏ.
Ngoài ra, đi cùng anh còn có CEO của ba công ty khổng lồ khác, nhưng Phó Lâm Viễn vẫn đứng ở giữa.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây, trông thoải mái, phóng túng, anh không nói nhiều, rất ngắn gọn.
Nhưng vô cùng hấp dẫn, Trần Tĩnh đứng ở cửa ra vào, lặng lẽ nhìn anh.
Sau khi kết thúc, người tổ chức cũng sắp xếp một bữa tiệc, Phó Lâm Viễn không tham gia, Phó Hằng còn rất nhiều việc phải làm, Phong Nguyên lại dẫn cấp dưới của mình đến Phó Hằng.
Trần Tĩnh không chú ý đến món quà Phong Nguyên mang đến vào thứ sáu.
Lúc này cô mới mở ra, đánh giá giá trị của món quà, đó là một viên đá quý màu xanh lục, có thể dùng để làm mặt dây chuyền đeo cổ. Nó khá đắt, sau khi Trần Tĩnh đánh giá giá cả, cô bắt đầu mua một món quà cho vợ của Phong Nguyên.
Hôm nay, Phong Nguyên ở lại tập đoàn Phó Hằng chờ đến khuya, Phó Lâm Viễn bận rộn và mở hai cuộc họp cấp cao, Phong Nguyên đã đợi trực tiếp trong văn phòng của anh, Trần Tĩnh pha trà cho ông ta.
Buổi tối, Phong Nguyên vẫn chưa rời đi, Phùng Chí cũng đến gặp Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh cũng tăng ca.
Khi màn đêm buông xuống, toàn cảnh thành phố rất đẹp khi nhìn từ tầng cao nhất.
Tám giờ ba mươi tối.
Sau khi Trần Tĩnh hoàn thành công việc của mình, cô bắt đầu thu dọn bàn làm việc, lúc này Phùng Chí và Phong Nguyên đã đi ra, hai người vừa xuống thang máy vừa trò chuyện. Tưởng Hoà nói tối nay có sinh nhật của một người bạn cùng lớp, vì vậy cô ấy không tăng ca mà đi uống rượu với người ta, cô ấy đã gửi cho Trần Tĩnh một tin nhắn WeChat, hỏi cô có muốn cô ấy mang thức ăn về hay không.
Trần Tĩnh trả lời là không cần.
Lúc này, tiếng bước chân từ trong văn phòng truyền đến, Trần Tĩnh ngước mắt lên, Phó Lâm Viễn ôm áo khoác đi ra, cắn một điếu thuốc, trầm giọng nhìn cô.
“Tan làm.”
Trần Tĩnh gật đầu.
Anh ném chìa khóa xe cho cô: “Cô lái đi.”
Trần Tĩnh hơi sững sờ, sau đó nhận ra Vu Tùng đã đi đón ai đó, hình như anh ta đang đón bạn gái của thiếu gia nhà họ Cố. Trần Tĩnh lấy chìa khóa, thật trùng hợp khi chiếc xe mà anh giao tối nay đã bị Tưởng Hoà lái đi, xe công được sử dụng cho mục đích cá nhân, Trần Tĩnh đương nhiên phải che đậy, xe của Tưởng Hoà gần đây đã được đem đi sửa. Cô dọn dẹp xong thì mang theo túi đi ra.
Cô đi theo sau anh. Phó Lâm Viễn dập điếu thuốc và bước vào thang máy.
Trần Tĩnh cũng đi vào, cô liếc nhìn chiếc chìa khóa trên tay, đây là xe SUV của anh, Trần Tĩnh thầm nghĩ, sao anh dám để cô lái.
Nhưng nếu anh phân phó thì cô chỉ có thể nghe theo.
Sau khi xuống lầu, xe đã đỗ ở bãi đậu xe trước cửa tòa nhà, Trần Tĩnh liếc nhìn chiều cao của xe, do dự rồi lên xe, may mắn thay, chiếc xe này cùng hãng với chiếc xe mà anh đã đưa cho cô lái, thoạt nhìn thì không khó mấy.
Cánh cửa của ghế phụ mở ra, Phó Lâm Viễn ngồi vào trong.
Trần Tĩnh sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lâm Viễn ngả người về phía sau, kẹp một điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, đặt tay lên cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Đến khu nhà của cô đi, sau đó tôi tự đi.”
Đây có phải là để kiểm tra kỹ năng lái xe của cô?
Trần Tĩnh buồn cười, khi chính thức trở thành thư ký vào năm ngoái, anh đưa cho cô chìa khóa xe và yêu cầu cô học lái xe.
Bây giờ hình như đã một năm rưỡi, cô đi rất chậm, cũng may còn có Vu Tùng và chú Lý, nhưng chú Lý là người của nhà họ Phó, chủ yếu ở lại nhà họ Phó, lúc nào cần thì mới phải nhờ chú Lý hỗ trợ.
Trần Tĩnh khởi động xe, chậm rãi lái chiếc xe cao lớn ra khỏi gara dưới tầng hầm, Phó Lâm Viễn mở cửa kính xe, cắn một điếu thuốc, ôm mặt, vẻ mặt lạnh lùng, quan sát ô tô đi với vận tốc chậm như rùa.
Trần Tĩnh hít một hơi thật sâu, cô rất lo lắng.
Cũng sợ anh nói cô đi chậm, may mà buổi tối không có nhiều xe.
Tuy nhiên, nhà cô ở không xa Phó Hằng, dù có lái chậm cũng sẽ tới nơi. Trần Tĩnh buông tay lái và nhìn anh, Phó Lâm Viễn kẹp một điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay và liếc xéo cô.
“Tốt lắm.”
Trần Tĩnh tháo dây an toàn và nói: “Đến nhà rồi, tổng giám đốc Phó, anh đi thong thả nhé, tôi sẽ luyện tập chăm chỉ hơn.”
“Ừm.”
Trần Tĩnh mở cửa xe, xuống xe và đi đến cổng khu dân cư, gió khá mạnh.
Lúc này, đột nhiên bốn năm người đàn ông chạy đến gần bao vây lấy Trần Tĩnh.
Việc này đã được sắp xếp từ trước, bọn họ bao vây cô ở giữa.
Trần Tĩnh xách túi, đi giày cao gót đứng ngẩn người ra, nhìn chằm chằm những người đàn ông này, “Mấy người…”
“Chậc chậc.” Có một người phụ nữ đứng cách đó không xa, sau đó cô ta tiến đến, hai tay chống eo, tóc hơi xoăn, khoác áo dài, khoanh tay nói: “Cô tên là Trần Tĩnh?”
Trần Tĩnh nhìn vào ánh mắt của cô: “Đúng, cô là ai?”
“Đồ không biết xấu hổ, cô quyến rũ cổ đông của công ty đúng không? Tôi đã thấy rất nhiều phụ nữ như cô. Làm thư ký, chỉ là muốn tìm một phiếu ăn uống lâu dài, nhưng cô lại muốn quyến rũ Lục Thần. Đèn của tòa nhà kia anh ta chỉ có thể mở cho tôi mà thôi, cô là cái thá gì chứ!”
Trần Tĩnh lắng nghe, đây là nợ phong lưu của Lục Thần.
Trần Tĩnh vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Tôi không và anh Lục không có quan hệ gì.”
“Anh Lục?” Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Anh Lục? Đây là cái tên thân mật mà cô gọi anh ta sao?”
Cô liếc nhìn những người đàn ông kia.
Vài người đàn ông bắt đầu chộp lấy chiếc túi nhỏ của Trần Tĩnh. Trần Tĩnh giật lại.
Nói chuyện thì không sao, nhưng không ngờ bọn họ lại hành động, cô đã cố gắng giật lại túi xách, nhưng vừa dùng sức thì đối phương lại càng kéo mạnh hơn.
Điện thoại di động của cô ở trong túi. Không có cách nào cầu cứu với bên ngoài.
Đúng lúc này, Phó Lâm Viễn vốn đã rời đi lại quay lại, chiếc SUV màu đen chạy tới, dừng lại cách đó không xa, đèn pha bật sáng, anh xuống xe, ngậm điếu thuốc, đi tới đây, quấn lấy cổ người đàn ông trước mặt Trần Tĩnh. Trong lúc hỗn loạn Trần Tĩnh nhìn thấy anh, khuôn mặt anh lạnh lùng và cứng rắn, đôi mắt đằng đằng sát khí.
Anh ném người đàn ông ra, kéo thẳng cánh tay của Trần Tĩnh ra sau và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia.
“Phùng Bảo Châu.” Giọng nói của anh trầm thấp lạnh lùng.
Nhìn thấy anh, Phùng Bảo Châu sửng sốt vài giây, sau đó là vẻ mặt hoảng sợ, nhưng giây tiếp theo, cô nói: “Là tổng giám đốc Phó à!”
Phó Lâm Viễn vẻ mặt không thay đổi: “Cút ngay.”
“Cút?” Phùng Bảo Châu cố ý tiến lên một bước: “Phùng Bảo Châu tôi từng sợ ai sao? Xem ra thư ký Trần không chỉ câu dẫn Lục Thần nhà chúng tôi mà còn cả anh nữa.”
Bị sỉ nhục thế này. Nhưng Trần Tĩnh cũng chỉ biết nhắm mắt lại chịu đựng, lấy điện thoại di động ra muốn gọi báo cảnh sát.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, một trong số những người đàn ông kia bất ngờ đánh vào điện thoại, đồng thời cũng đánh trúng cánh tay của cô, bị người đàn ông đánh khiến cho cánh tay của Trần Tĩnh rất đau.
Phó Lâm Viễn đột nhiên quay đầu lại.
Giây tiếp theo, anh kéo cô ra sau lưng, những người đàn ông đó bắt đầu lao vào đánh Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn chạm đầu lưỡi vào đầu điếu thuốc, né tránh nắm đấm của người đàn ông, nắm lấy tay của một người đàn ông khác và tung một cú vào mặt anh ta.
Những tiếng la hét đột ngột vang lên. Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Trần Tĩnh vô cùng kinh hãi.
Điện thoại di động của cô đã bị mấy người họ giẫm lên làm vỡ.
Cô nhìn Phó Lâm Viễn trong bóng đêm, tim cô đập loạn xạ, cánh tay cũng bị Phùng Bảo Châu nắm lấy, Trần Tĩnh lạnh giọng hét lên: “Cô điên à? Cô tên là Phùng Bảo Châu phải không? Cô xong đời rồi.”
“Ồ.” Phùng Bảo Châu đưa tay nắm lấy khuôn mặt của Trần Tĩnh, cô ta nói: “Cô nghĩ tôi sợ hay sao?”
Trần Tĩnh tránh khỏi đầu ngón tay của cô ta.
Hai người xô đẩy, Trần Tĩnh không muốn làm tổn thương bất cứ ai, cô chỉ phòng thủ, không ngừng tránh Phùng Bảo Châu, Phùng Bảo Châu rõ ràng là muốn làm gì đó với cô, ngay khi Phùng Bảo Châu định véo mặt Trần Tĩnh, cô ta đã bị Phó Lâm Viễn đá vào bụng, trực tiếp khuỵu xuống.
Phó Lâm Viễn kéo cánh tay của Trần Tĩnh lại, nhấc điện thoại và gọi cho Vu Tùng.
“Đến khu dân cư Nhã Trí ngay cho tôi.”
Trần Tĩnh nhìn lại. Thấy cổ của Phó Lâm Viễn đầy máu, cô hoảng sợ.
“Anh làm sao vậy? Có bị sao không?”
Phó Lâm Viễn rõ ràng là rất tức giận, sắc mặt anh trông rất tệ rất lạnh lùng, anh giữ cánh tay cô, cất điện thoại, nhặt chiếc túi nhỏ và chiếc điện thoại bị hỏng trên mặt đất của cô lên, bỏ điện thoại vào chiếc túi nhỏ rồi kéo cô đến cổng khu dân cư.
“Cô quay về đi, để tôi dọn dẹp đống này.”
Trần Tĩnh dùng tay trái nắm lấy cổ tay anh, cô lắc đầu.
Phó Lâm Viễn nhìn vào đôi mắt đầy nước và hoảng sợ của cô, rõ ràng cô đang rất hoang mang, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi đi lên với cô, nơi này giao cho Vu Tùng.”
Trần Tĩnh chỉ nhìn thấy vết máu trên cổ anh, cô gật đầu và kéo anh đi vào khu dân cư.
Trong số đó còn một người đàn ông bị thương nặng nhẹ, anh ta kinh hãi liếc nhìn Phó Lâm Viễn, rồi nhanh chóng chạy đến đỡ Phùng Bảo Châu, người đang ho khan, đầu ngón tay run rẩy: “Cô chủ, cô chủ…”
Vào đến nhà, hồn phách đã mất của Trần Tinh như vừa trở về với thân xác, cô đặt chiếc túi nhỏ xuống, chạy vào phòng lấy hộp thuốc mang ra ngoài. Phó Lâm Viễn liếc nhìn căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, sau đó, anh ngồi xuống ghế sô pha, cầm điện thoại di động lên và gọi cho Lục Thần.
Ai mà ngờ, Lục Thần mãi không bắt máy, mặt anh lạnh lùng như nước.
Trần Tĩnh đặt hộp thuốc xuống, ngồi xổm trên thảm, mở ra, lấy nước oxy già từ trong đó ra, lọ nước oxy già của cô còn chưa mở, Trần Tĩnh mở ra, một lúc sau, cô quỳ một chân xuống, cô nhúng một miếng bông gòn dày, đứng lên, lau vết thương cho anh.
Cô muốn lau vết máu, xem vết thương thế nào, nằm ở đâu và có nên đến bệnh viện hay không.
Nhưng vết máu nhanh chóng thấm đẫm vào miếng bông gòn của cô, Trần Tĩnh thay một cái khác, lúc cô đứng thẳng lên thì hơi lảo đảo, Phó Lâm Viễn theo phản xạ đưa tay ra giữ eo cô, cả hai đều đơ ra..
Ánh sáng ở đây tương tự như đêm đó, Phó Lâm Viễn tắt điện thoại di động vẫn đang quay số, véo mạnh vào eo cô, khiến nửa thân trên của cô nghiêng về phía trước.
Trần Tĩnh đang cầm một chiếc tăm bông trên tay, ngước mắt lên, trong mắt có chút giật mình, ngượng ngùng.
Phó Lâm Viễn rũ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của cô, ánh sáng chiếu vào mắt cô, cực kỳ dịu dàng.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License