Chương 30: Anh hùng hậu đại (5)
“ Anh Vinh, hôm nay Oánh Oánh thế nào? Tâm tình khá hơn chút nào không?” Khẩu khí của cô ta thập phần quan tâm hỏi.
“Cô ấy không có việc gì, đã đưa cô ấy đi đến trường học, em không cần lo lắng.”
Nguyên Thanh Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Kia…… Anh Vinh có thể nói cho em biết trong khoảng thời gian này anh cùng Oánh Oánh đang làm cái gì không?” Nguyên Thanh Ninh hơi hơi cắn cắn môi.
“Về sau em sẽ biết, hiện tại không thể nói cho em. ” Nguyên Vinh nói, loại kỳ tích này, đương nhiên chỉ có thể công bố trong cuộc họp báo tối cao trực tiếp toàn cầu mới được, hiện tại càng ít người biết càng tốt, để tránh việc không cẩn thận để lộ ra làm giảm bớt tính kinh hỉ cùng chấn động.
“Như vậy a……” Khẩu khí của Nguyên Thanh Ninh thập phần thất vọng, nếu là Nguyên Diệu, có lẽ đã nhịn không được nói cho cô ta biết nhưng Nguyên Vinh rất nhanh đã tắt máy, trong nháy mắt, ánh mắt của Nguyên Thanh Ninh một mảnh lạnh băng.
Cô ta thật sự không nghĩ ra Nguyên Vinh có việc gì vội mà Tạ Oánh Oánh có thể giúp được. Rõ ràng đời trước Nguyên Vinh cùng Nguyên Diệu đều giống nhau yêu thương Tạ Oánh Oánh, như thế nào một đời này Nguyên Vinh lại không đối với cô ta như vậy? Tuy rằng có một mình Nguyên Diệu là đủ rồi, chính là nghĩ đến Nguyên Vinh không có giống như đời trước, yêu thương mình như yêu thương Tạ Oánh Oánh, cô ta liền cảm thấy không đủ, giống như có một phương diện bị Tạ Oánh Oánh đánh bại, cái này làm cho cô ta thập phần bực bội.
Nguyên nhân là do tính cách sao? Đời trước Nguyên Vinh thích Tạ Oánh Oánh, chính vì tính cách nhìn như đơn thuần lại nhu nhược giống như con thỏ nhỏ sao? Thật ngu ngốc a, nam nhân đều là loại sinh vật làm người cảm thấy thất vọng, so với nữ tính hoàn mỹ kiên cường độc lập tự chủ, càng thích cái loại hình việc gì đều cần người khác chiếu cố, còn cần phải khắp nơi bảo vệ……
Nhưng mà Tạ Oánh Oánh là cái dạng này sao? Cô rõ ràng là người có tâm cơ rất sâu, lặng yên không một tiếng động liền đem đồ vật quý trọng của người khác đoạt đi, quả thực đáng giận đáng giận.
“Ninh Ninh, bắt đầu rồi.”
Chế tác nóng lòng mà gọi cô ta.
“Tốt, lập tức tới.”
Nguyên Thanh Ninh cũng có tâm tình tốt. Nghĩ thầm, sau khi kết thúc liền mang theo điểm tâm đi tìm Nguyên Vinh. Còn Tạ Oánh Oánh, đã không đáng để cô ta nhắc đến, cái trường học kia chính là phần mộ của các mỹ nữ, bất luận cái mỹ nhân nào, ở bên trong đều sẽ bị tra tấn đến xấu xí, bởi vì bên trong có một người giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết – Tần Lệ, tâm của cô ta nhỏ hẹp, ích kỷ, tâm ghen ghét vô cùng mãnh liệt, cảm thấy chỉ cần người con gái nào hơi đẹp một chút đều muốn đoạt đàn ông với cô ta, đời trước cô ta bị cô ta tra tấn đến không ra hình người, hiện tại, nên đến phiên Tạ Oánh Oánh đi nhấm nháp cái tư vị này.
……
An Thúy ở trung học Thanh Nham được vạn chúng chú mục, qua một đêm, kĩ thuật của cô cũng đã được mọi người biết đến, trong ký túc xá của cô, trong ngoài chen đầy người.
“Thật sự là chính cô tự mình làm sao?”
“Quá ngầu a, có thể hay không cô cũng giúp tôi cải tạo người máy của tôi một chút, làm ơn a?”
“Loại vấn đề này chờ khi cậu cùng tôi trở thành bạn bè, tôi mới có thể trả lời cậu.”
“Được được được, kia thế nào mới có thể cùng cô trở thành bạn bè? Cô muốn cái gì? Muốn tôi giúp cô thu thập cái hỗn đản nào sao?”
“……”
Đương nhiên, đây đều là những người có tính tình tương đối tốt, nhưng tại nơi này, người có tính tình không tốt càng nhiều hơn.
Thực nhanh có người chạy tới nói với An Thúy:
“Oánh Oánh, người của Tào Mãnh ở dưới lầu, kêu cô đi xuống. Tần Lệ cũng ở dưới.”
“Tào Mãnh là năm ba, là lão đại của nam sinh, lão đại của nữ sinh là Tần Lệ theo đuổi hắn đã lâu, có thể nói hai người bọn họ cầm đầu toàn bộ trung học Thanh Nham. Ba của Tào Mãnh là tướng quân Tào Thắng Khôn, thời điểm Tần Lệ 12 tuổi liền giết người, thực hung hãn. Bọn họ khẳng định là muốn người máy của cô.” Lập tức có người cùng An Thúy nói.
An Thúy vốn dĩ không muốn đi xuống, nhân vật lớn từ đâu ra kêu cô đi xuống cô liền phải đi xuống? Kết quả vừa nghe lời này, lập tức đứng lên. Lão đại của trung học Thanh Nham à, nếu tự mình đưa tới cửa, cô cũng đỡ phải đi tìm.
An Thúy liền mang theo An Đại Bảo đi xuống, nữ sinh chen đầy trên hành lang của ký túc xá, ghé vào trên vòng bảo hộ nhìn xuống phía dưới đất trống, An Thúy đang cùng một đám người đối diện giằng co.
Những người đó vừa thấy An Đại Bảo, tức khắc mắt lộ ra thèm nhỏ dãi.
Tào Mãnh là một người trẻ tuổi tứ chi cực phát triển, cạo đầu, có cái nữ sinh thoạt nhìn diễm lệ đến nỗi có chút phong trần đang ôm cánh tay hắn, bị hắn không kiên nhẫn mà đẩy ra, sau lại không cảm thấy phiền mà tiếp tục ôm lấy, thoạt nhìn là người có tính chiếm hữu dục mười phần, có chút giống bị bệnh, ánh mắt nhìn An Thúy tràn ngập địch ý.
Tần Lệ nghĩ, Tạ Oánh Oánh thế nhưng là cái gia hỏa có gương mặt không tồi, quá chán ghét, cô ta ghét nhất người lớn lên cơn đẹp hơn cô ta, cô nhất định muốn cùng cô ta đoạt Tào Mãnh, nhất định phải thu thập cô, hành hạ gương mặt cô, làm cô trở nên xấu xí!
Tào Mãnh đã đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười lão tử thiên hạ đệ nhất, nói: “Người máy của cô không tồi, tôi nhận. Xem ở việc cô rất thức thời, sẽ giúp cô ở trong trường học trải qua thoải mái một chút.”
An Thúy còn chưa nói gì, An Đại Bảo đã gào lên: “Ta không cần, đi theo ngươi người khác sẽ hoài nghi phẩm vị của ta, chủ nhân của ta là Tạ Oánh Oánh cao quý ưu nhã lại mỹ lệ, vừa nhìn ngươi liền biết là gia hỏa tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản, tránh xa ta một chút!”
Thanh âm An Đại Bảo ồn ào rất lớn, tất cả mọi người đều nghe được, toàn trường thoáng chốc yên tĩnh đến nỗi kim rơi còn có thể nghe, không có người dám cười, bọn họ đều bị dọa rồi, chỉ cảm thấy An Thúy chết chắc rồi. Kia chính là Tào Mãnh a, con trai của Tào tướng quân, M quốc chỉ có ba vị tướng quân, ngay cả huấn luyện viên trong trường học cũng không dám quản giáo Tào Mãnh, người máy của An Thúy trước mặt mọi người nói Tào Mãnh như vậy, Tào Mãnh không giết An Thúy mới kỳ quái.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License