Đầu tiên là người của sở cảnh sát tới để ghi chép lại lời khai từ cô và Ngọc Nghi.
Kế đó là vợ chồng bà Chi và mẹ cô vào thăm. Bà Lam dường như rất bận rộn, bà cứ đi đi về về trong chốc lát, thậm chí còn chẳng có đủ thời gian ngồi lại trò chuyện cùng cô.
Các bạn trong lớp cả mới lẫn cũ cũng đến, nhưng vì sợ sẽ gây ồn ào đến Hoài Chiêu nên chỉ để lại ít đồ dùng và thăm hỏi một chút rồi rời đi ngay. Thời gian này Ngọc Nghi vẫn vào lớp rất đầy đủ, tan học thì lại chạy ù tới bệnh viện, bài tập gì đó cũng đều đem vào đây để làm.
Thu Nguyệt cũng vào thăm. Cô ấy cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến Hoài Chiêu bị cuốn vào đám người đó, hơn nữa còn muốn thay cô giáo huấn bọn họ một trận. Hoài Chiêu và cả Ngọc Nghi phải khuyên mãi mới làm nguội bớt cơn phẫn nộ của cô ấy.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng trong ngày là Thu Nguyệt rời đi, trời cũng đã chạng vạng tối.
Ngọc Nghi múc ra một bát canh gà mà bà Lam đem đến, nhưng người kia lại lắc đầu nguầy nguậy, bảo rằng ăn không vào. Thế là Ngọc Nghi lại phải dùng chiêu cũ, nhờ vậy mà suốt gần một tuần nằm viện, Hoài Chiêu cũng không bị sụt cân quá mức.
“Thu Nguyệt gì đó là người mà cậu giúp trắng án thành công à?” Khi nãy đứng trong nhà vệ sinh nghe lén hai người nói chuyện qua lại với nhau, Ngọc Nghi đại khái cũng hiểu được tình hình, “Mình nhớ là cậu đâu thích lo chuyện của người khác đâu.”
Hoài Chiêu đang tựa đầu vào giường và nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe lời cằn nhằn của người kia thì cũng chỉ nhỏ giọng giải thích: “Tôi không có giúp Thu Nguyệt. Trong đám người kia có vài người từng nói xấu cậu.”
“Nói xấu gì? Ai? Ở đâu? Hồi nào cơ?” Cặp mắt Ngọc Nghi dường như đang phát sáng, cô kề sát mặt lại gần người kia, hứng khởi hỏi.
“Nói cậu gian lận. Ba người, Huỳnh Châu, Lan Chi, Nhã Vân lớp 12-5. Ở chân cầu thang, lúc vừa có kết quả thi cuối kỳ I.” Hoài Chiêu giống y như cái máy phát lại, trả lời từng câu hỏi mà chẳng có chút biểu cảm gì đặc sắc, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt ửng đỏ của người nghe.
“V-Vậy, nói cách khác… Cậu vốn không muốn can thiệp quá sâu, nhưng vì trong số đó có những người từng nói xấu mình, nên cậu…mới muốn giúp mình trả thù?”
“Ừ, có thể cho là vậy.”
“…” Ngọc Nghi thoáng cúi đầu, tay siết chặt gấu váy, môi mấp máy mãi mới thành một câu trọn vẹn, “Cậu thật sự không yêu…hay thích mình, dù chỉ một chút sao?”
“Ừ.” Hoài Chiêu đáp rất nhanh và nhẹ nhàng, “…Vì tôi không mong đợi bất kỳ điều gì từ cậu.”
Hả?
Một lần nữa, Ngọc Nghi lại rơi vào tình thế hết sức bối rối. Cô thật sự không hiểu được lý do mà Hoài Chiêu đưa ra, hoặc là cô từ chối hiểu.
Người kia đang nhìn cô bằng ánh mắt chất chứa quá nhiều cảm xúc, Hoài Chiêu thật sự không dám đối diện với nó, vội vàng đảo mắt lẩn tránh: “Như cậu đã nói, ở trong một mối quan hệ đặc biệt có nghĩa là sẽ trao đi tất cả cho nửa kia.” Ngọc Nghi vẫn im lặng chờ cô nói hết, Hoài Chiêu liền tiếp lời, “Tôi sẵn sàng trao đi tất cả mọi thứ của mình cho cậu, nhưng tôi không muốn cậu sẽ làm điều tương tự vì tôi. Có nghĩa là, tôi không, và sẽ không bao giờ mong đợi bất kỳ điều gì từ cậu.”
Khoảnh khắc nói ra những lời này, Ngọc Nghi có thể nhìn ra được sự thanh thản ẩn sau nụ cười dịu dàng của người kia.
“Có thể, đừng thay đổi không? Hai ta cứ mãi thế này, không được sao…?”
“Nghi à, đừng yêu tôi.”
Giọng nói của Hoài Chiêu ngày đó chợt vang lên trong đầu cô. Nỗi thống khổ và đau đớn của cô ấy, sự run rẩy trong lời nói của cô ấy, Ngọc Nghi đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Hai vai Ngọc Nghi khẽ run lên, nước mắt bắt đầu trào ra. Cô đã cố gắng kìm lại nhưng hoàn toàn phản tác dụng, điều đó chỉ khiến tiếng nức nở của cô ngày một lớn hơn.
“N-Nghi? Cậu sao vậy?” Hoài Chiêu có vẻ ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, cô không biết phải xoay xở làm sao ngoài việc vung tay loạn xạ, “Đừng khóc mà. Cậu có khóc, t-tôi cũng không biết làm sao để dỗ đâu…”
“Hoài Chiêu à.” Thấy điệu bộ ngượng nghịu của người kia, Ngọc Nghi không khỏi nở nụ cười, mặc cho nước mắt vẫn cứ rơi nhiều hơn, “Dù cậu cảm thấy như thế, thì chúng ta…vẫn sẽ tiếp tục mối quan hệ như trước đây, có được không?”
Bây giờ, cho đến khi Hoài Chiêu có thể chấp nhận cô.
“L-Làm vậy thì cậu sẽ ngừng khóc chứ?” Hoài Chiêu trông vẫn chưa biết phải làm sao để dỗ người đang khóc trước mặt mình. Nhận được cái gật đầu của Ngọc Nghi, cô mới nhẹ nhàng mỉm cười, “Tất nhiên rồi.”
Ngọc Nghi hít một hơi thật sâu, cố ngăn những giọt nước mắt rơi xuống: “Mình chỉ yêu cậu một chút thôi. Mình rất ngoan, hứa sẽ không gây ồn ào, cũng sẽ không làm cậu thấy phiền phức đâu.”
Gặp Hoài Chiêu rồi cô mới biết, thì ra trên đời thật sự tồn tại những người dù không thể đến gần nhưng vẫn đem lòng yêu sâu đậm một ai đó. Dù phải ôm bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu tổn thương vẫn có thể kiên trì chịu đựng để tiếp tục yêu một người.
“Cậu sẽ tha thứ cho sự ích kỷ này của mình chứ, Hoài Chiêu?”
Chẳng biết từ khi nào mà trời đã hoàn toàn tối mịt, ánh trăng mờ ảo khuất sau những rặng mây. Đêm, luôn là lúc con người ta dễ chìm vào những suy ngẫm về quá khứ, lo lắng cho tương lai và mông lung với hiện tại.
Thấy Ngọc Nghi rốt cuộc cũng ngừng khóc, Hoài Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Cô siết chặt tay cô ấy, thật lâu sau mới dám lên tiếng: “Trước giờ tôi vẫn luôn đơn độc. Gió nổi lên thì đi chậm một chút, mưa đến thì nép vào mái hiên bên lề, có sấm chớp thì tự che tai lại. Tôi đã luôn một mình, lâu thật là lâu…”
Ngọc Nghi chăm chú lắng nghe. Nhìn người ấy bằng ánh mắt trong trẻo như dòng suối mát lành, cô cười hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi gặp được cậu.”
Lúc đó Hoài Chiêu đã nghĩ, cuối cùng thế giới cũng nhân từ với cô rồi, nó đã để Ngọc Nghi tới bên cô. Sự xuất hiện của Ngọc Nghi như ánh mặt trời sáng chói trong tim, thuần hóa cô thành tín đồ, tên cô ấy là thứ mà cô luôn mặc niệm, là tín ngưỡng mà cô không dám chạm vào.
“Nghi à, cậu là điều may mắn duy nhất mà tôi muốn níu giữ trong cuộc đời bất hạnh của mình.” Hoài Chiêu thu hết can đảm nhìn thẳng vào Ngọc Nghi. Ánh mắt cô ấy thật sáng, chỉ chứa mỗi bóng hình cô.
“Tôi luôn không biết cậu cần gì ở một người như tôi, nên tôi chỉ còn cách cho cậu tất cả.” Hoài Chiêu cảm thấy như mình sắp bị sự ấm áp và dịu dàng của người kia nhấn chìm: “Cậu…rất quan trọng đối với tôi. Cho nên, cậu có thể hứa rằng, sẽ luôn ở lại bên tôi không?”
Ngọc Nghi từ từ đan ngón tay của hai người vào nhau, trao cho nhau hơi ấm. Cô chân thành gật đầu: “Mình sẽ! Mình sẽ luôn bên cạnh cậu, dù cậu không cần thì mình cũng sẽ bám mãi không buông!” Rồi cô lại đổi sang giọng điệu răn đe, “Nhưng sau này cậu không được nói mấy từ kiểu như người như tôi này người như tôi nọ nữa, mình giận thật đấy!”
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, cuối cùng người bật cười đầu tiên lại là Hoài Chiêu: “Tôi biết rồi.”
Có gì đó đang trào dâng trong lồng ngực Ngọc Nghi, cô cảm giác như trái tim mình sắp không thể chứa nổi niềm hạnh phúc này: “Mình… Thật ra trước đây, mình từng thấy cậu rất khó gần, và chỉ đơn giản là ấn tượng với vẻ ngoài xinh đẹp của cậu.”
“Ừm?” Hoài Chiêu gật đầu, mỉm cười chờ cô nói tiếp.
“…Hiếm khi mình được thấy cậu cười, nếu có thì trông cũng rất miễn cưỡng. Mọi thứ mình biết về cậu, đều là nghe qua từ người khác.”
Nghe tới đây, Hoài Chiêu lập tức vội vàng lên tiếng: “Đừng nghe người khác nói gì về tôi.”
“Bởi có những chuyện, tôi chỉ đối xử tốt với một mình cậu. Đến cậu còn không biết, thì họ làm sao mà biết được.”
“Ừm, mình không nghe họ nói, mình sẽ chỉ dùng trái tim để cảm nhận thôi.” Ngọc Nghi cười khúc khích trước phản ứng có phần hoảng loạn của người kia, “Nhưng rồi, cậu đã ngoảnh lại nhìn mình. Cậu chia sẻ cho mình rất nhiều thứ mà người khác không hề biết về cậu. Cậu cười với mình cũng nhiều hơn, chân thực hơn.”
“Có lẽ Hoài Chiêu không tốt với người khác, nhưng cậu lại chưa từng đối xử tệ với mình.”
“Mình chỉ muốn nói là… Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu đã cho phép mình bước vào cuộc đời cậu!”
Hoài Chiêu đang mỉm cười với cô, một nụ cười đẹp đến đau lòng.
Hai người giữ nguyên tư thế ngồi rất lâu, mãi cho đến khi Hoài Chiêu vì mệt mỏi mà thiếp đi ngay trên người Ngọc Nghi.
Đánh thức một người đang ngủ là việc làm rất mất lịch sự. Vậy nên, đây là lý do hết sức hoàn hảo để Ngọc Nghi không phải lăn về ngủ ở sô pha. Tuy nhiên, ngủ thế này cả đêm thì Hoài Chiêu nhất định sẽ không được thoải mái.
Ngọc Nghi cố nhích người ra sau mà không gây kinh động đến người trong lòng, rồi nhẹ nhàng để Hoài Chiêu kê đầu lên đùi mình. Sau đó, cô từ từ thả lỏng người dựa vào đầu giường. Chân cô có lẽ sẽ bị tê nếu giữ nguyên tư thế này trong một đêm, nhưng đó chỉ là một cái giá rất nhỏ để được ở gần Hoài Chiêu hơn một chút. Với một tay luồn vào tóc Hoài Chiêu, Ngọc Nghi nhắm mắt lại và bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của mình sao cho phù hợp với người kia.
Họ cùng chìm vào giấc ngủ, với hai bàn tay vẫn còn đan chặt vào nhau.
Bà Lam cùng hai vợ chồng bà Chi đến thăm vào lúc gần nửa đêm. Trông thấy tình huống trên giường, ai nấy cũng đều chỉ biết mỉm cười nhìn nhau. Họ đắp chăn cho hai đứa con nhỏ, điều chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa rồi lẳng lặng rời đi.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License