Chương 63
63. Ánh rạng đông.
“Đùng ——!”
Tên lửa đạn đạo bay thẳng vào đầu kia cây cầu rồi phát nổ tựa như trong phim, toàn bộ phần đầu cầu bên kia nổ tung. Bê tông cốt thép trước mặt thứ vũ khí cường đại chỉ như bã đậu vỡ tung biến thành nhiều mảnh nhỏ.
“Kẽo kẹt” sóng xung kích làm cho cả cây cầu chấn động kịch liệt, từng phần từng phần của chiếc cầu bắt đầu đứt gãy, trên cầu vô luận là tang thi hay con người còn sót lại đều kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống đáy vực thẳm —
Chấn động đất rung núi chuyển làm cho mấy người bọn họ ở đầu cầu bên này bắt đầu lay động.
Mặt đường xi măng dưới chân đột nhiên xuất hiện khe nứt làm cho Lâm Viễn đứng không vững, ngã về phía sau, hai tay phản xạ có điều kiện hơi giơ lên.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Hai tiếng súng vang lên.
Hai cánh tay trái phải của Lâm Viễn bị Hắc Tử và Long Thời đồng thời bắn gãy, phun ra máu đen tay hôi.
Lương Nhiên thừa cơ trượt ra khỏi ôm ấp của Lâm Viễn chạy về phía Hắc Tử.
“Đoàng!” Hắc Tử lại nổ súng, nhưng do mặt cầu đong đưa làm cho viên đạn sượt qua đầu của Lâm Viễn.
“Cầu gãy rồi! Đi nhanh~” Long Thời nhảy qua khe nứt rộng khoảng 1m trước mặt, rồi quay đầu kêu lên.
Toàn bộ cây cầu lớn đang lay động, vết rạn ở mặt cầu tựa như mạng nhện không ngừng kéo dài về phía trước.
“Chạy mau!”
Hắc Tử kéo lấy tay Lương Nhiên đẩy cô về phía trước, khối xi măng dưới chân hai người bỗng nứt ra rồi rơi xuống. Khi hai người chạy tới khe nứt mà Long Thời nhảy qua, vết nứt đã biến rộng 2-3 mét, những miếng xi măng nhỏ vụn không ngừng bóc chóc ra rơi xuống sơn cốc.
“Nhảy qua đi.” Hắc Tử hét lớn, anh vươn tay ôm hông Lương Nhiên dùng lực đẩy cô về phía trước.
Lương Nhiên chi cảm thấy tiếng gió ù ù bên tai, cùng những bông tuyết vô cùng lạnh lẽo đậu trên mặt.
“Bịch” Cô rơi xuống mặt cầu phía đối diện, những miếng xi măng không ngừng rơi rụng xuống dưới mặt cầu làm cô thiếu chút nữa ngã ra sau, may mắn Long Thời kịp thời duỗi tay bắt được cô, lôi cô về phía hắn.
Hắc Tử lui về sau hai bước, mũi chân dùng lực chĩa xuống đất nhìn cái khe ngày càng rộng ra kia.
Ở phía sau anh, Lâm Viễn nở nụ cười tuyệt vọng, hốc mắt hắn đã bắt đầu hư thối, hắn duỗi hai cánh tay dính đầy máu đen kia ra rồi nhảy lên theo sát Hắc Tử.
Vốn dĩ Hắc Tử có thể dễ dàng nhảy qua khe nứt đó nhưng đột nhiên bị Lâm Viễn ôm lấy chân, hai người cùng nhau rơi xuống và biến mất ở cái khe kia.
“Á!! Á” Lương Nhiên hoảng sợ thét chói tai, vùng vẫy thoát khỏi tay Long Thời, cô nhào về phía rìa của khe nứt.
Tiếng thét hoàn toàn mất khống chế mang theo sự tuyệt vọng. Tiếng kêu vô cùng đau xót làm người nghe không nhịn được run lên từ tận đáy lòng.
“Không —–!”
Lương Nhiên chưa từng bao giờ thét sợ hãi như vậy, cô ngã xuống mặt đất, lết mình tới cái khe nứt kia, lòng bàn tay non mịn bị đá vụn cùng sắt rỉ cắt qua.
Cuồng phong nổi lên bốn phía, cùng với bông tuyết bay loạn bầu trời.
“Tiểu…. Tiểu Nhiên…” Đột nhiên ở khe nứt vang lên tiếng Hắc Tử.
Cô vội vàng bò tới, ló đầu nhìn xuống phía dưới.
Tay trái bị thương của Hắc Tử đang nắm chặt lấy thanh thép nhô ra từ nền xi măng, tay phải đang đẩy cái đầu Lâm Viễn đang ôm chặt lấy anh không cho kẻ kia cắn hàm răng sắc nhọn vào người. Hai người đàn ông một trên một dưới dựa vào thanh thép mỏng manh treo giữa không trung. Phía dưới là sơn cốc sâu thẳm, nơi trụ cầu mà mấy người bọn họ vừa đứng đã đứt gãy thành năm bảy đoạn rồi chậm rãi rơi xuống, những mảng bê tông lớn rơi xuống đáy cốc truyền đến những tiếng va đập nặng nề! Phía xa, còn truyền đến những tiếng tru lên của đám tang thi khi bị đạn đạo bắn phá hay chen chúc nhau rơi xuống đáy cốc….
“Hắc Tử!” Hai mắt vốn trống rỗng của Lương Nhiên tức thì sáng rọi, kinh hỉ đan xen cô nhào người ra vươn tay muốn kéo lấy bàn tay đã đầy gân xanh của anh.
“Ha ha a —” Lâm Viễn khặc khặc cười ha ha, đầu hắn bị Hắc Tử đẩy ra khiến hắn không thể cắn anh được.
“Cùng nhau xuống địa ngục đi.” Hắn dùng khuỷu tay đầy máu đen bám chặt lấy chân Hắc Tử.
Vết thương súng bắn trên tay Hắc Tử chảy ròng ròng máu tươi, làm cho miệng vết thương lúc trước bị chủy thủ đâm trúng cũng rách toạc ra, cực kỳ đau đớn, cùng với trọng lượng của Lâm Viễn làm cho bàn tay nắm lấy thanh thép của anh chậm rãi trượt xuống. Lương Nhiên dùng hết toàn lực lôi kéo tay anh, nhưng với trọng lượng của hai người đàn ông cô cũng bị kéo xuống dưới.
“Buông tay ra!” Hắc Tử hô to.
“Không!” Lương Nhiên vừa rơi lệ vừa trả lời.
Ngay lúc mà cô không còn cách nào túm chặt lấy tay anh thì đột nhiên có một cánh tay cường kiên nhào ra túm chặt lấy tay Hắc Tử.
“Lão Đại” Cường Tử ló đầu ra, cả người cậu đầy mồ hôi.
“Anh phải kiên trì.” Cường Tử cắn răng, không nghĩ rằng mình qua lại để tìm chị dâu lại gặp phải trường hợp này, may mắn kịp lúc.
Bàn tay ròng ròng máu tươi làm Hắc Tử không thể nắm chặt thanh thép nữa, hiện tại bọn họ hoàn toàn dựa vào lực cánh tay của Cường Tử đang giữ chặt cổ tay anh.
“Á!!!!” Cường Tử vươn một cánh tay khác ra, hai tay dùng sức muốn kéo Hắc Tử lên, vì dùng lực quá nhiều cho nên cơ bắp của cậu gồ lên.
“Bắt lấy súng này!”
Mặt xi măng ở khe nứt này có thể tùy thời mà sụt xuống ra, Long Thời không dám đi lên sợ tăng thêm áp lực đành phải vứt khẩu súng trên người của mình về phía Lương Nhiên.
Nước mắt Lương Nhiên không ngừng lăn xuống, cô nghe thấy âm thanh thì quay đầu nhìn xuống khẩu súng trượt tới chân mình.
Lúc này, Cường Tử dùng hết sức kéo Hắc tử lên, Lương Nhiên nương cơ hội đó giơ súng nhằm ngay về phía đỉnh đầu Lâm Viễn.
Người kia mở ra cái mồm đen ngòm, khóe mắt, khóe miệng tràn ra máu đen. Hai mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay cô, sau đó ánh mắt rời về khuôn mặt tuyệt mĩ của cô.
“Gào~~~!” Lâm Viễn thi hóa phát ra một tiếng gào thét điên cuồng đến đinh tai nhức óc.
Tiếng gào kia mang theo sự tuyệt vọng đến cực điểm.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Lương Nhiên ngừng thở, nổ 3 phát súng.
Viên đạn chính xác xuyên thấu qua đầu óc đã hư thối của kẻ kia, xuyên thủng hộp sọ, xương nát và bộ óc phụt ra ngoài.
Cuối cùng xác chết của hắn cùng bóc ra khỏi người Hắc Tử, rơi xuống đáy vực sâu.
Đã không còn Lâm Viễn kéo túm nữa, Hắc tử có thể vươn tay phải ra nắm chặt lấy cánh tay Cường Tử, Cường Tử mạnh mẽ kéo người kia lên.
Đôi tay cường kiện của Hắc Tử cuối cùng cũng chống được lên mặt cầu sắp nứt gãy, anh dùng sức đầu gối quỳ bò lên. Sau đó anh di chuyển vài bước, một tay cầm lấy khẩu súng trong tay Lương Nhiên ra một tay không ngừng lau nước mắt cho cô, rồi ôm chặt lấy cô vào trong lồng ngực.
“Nên rời khỏi nơi này trước đi đã, lão đại.”
Cường Tử nửa bò trên mặt đất, rồi ngồi bệt xuống phía sau. Cậu bất đắc dĩ nhìn đôi uyên ương phảng phất như bị dính liền thể kia, chỗ này tùy thời sẽ sụt xuống đấy, quả nhiên lão đại vừa thấy chị dâu đã không phải là lão đại nữa rồi.
“Chúng ra rời khỏi đây trước.” Hắc Tử thở ra một hơi, nhìn hai mắt Lương Nhiên đẫm lệ mà lòng đau muốn chết.
Lương Nhiên nghẹn ngào gật đầu.
Hai người và Cường Tử nửa bò cẩn thận lui về phía sau, chậm rãi rời khỏi nơi giáp ranh này.
Cuối cùng khi họ tới trụ cầu bên kia an toàn, Hắc Tử thở dài nhẹ nhõm, vừa định nói với Lương Nhiên là không có việc gì thì cô đã nhào vào lòng anh ôm chặt lấy.
Lương Nhiên ôm chặt cổ anh, nghẹn ngào, sốt ruột tìm lấy môi anh, lưỡi cô và nước mắt cô cùng chui vào khoang miệng anh, trên mặt cô là tro bụi, là nước mắt nhìn thật dơ bẩn, chỉ có đôi mắt to tròn lóe lên quang mang vô cùng vui sướng.
Hắc Tử chỉ ngốc lăng 1s đồng hồ, sau đã nhanh chóng đoạt lấy quyền chủ đạo. Hai bàn tay anh nâng mặt cô lên, đôi mắt thâm thủy thiêu đốt ngọn lửa khát vọng, đôi môi hữu lực vo vê ma sát cánh môi non mịn của cô, dùng cuồng liệt, cuồng nhiệt, cuồng loạn hung hăng hôn lên người phụ nữ trong lòng ngực mình.
Hai người không coi ai ra đi biểu diễn nụ hôn nồng nhiệt dưới màn tuyết như vậy, hồn nhiên không màng để ý đến hai người đàn ông đang nghiến răng nghiến lợi ở cách đó không xa.
“Hừ, để mấy người độc thân phải nhìn cảnh này, bắt nạt người à.”
Long Thời oán giận nói.
“Đúng vậy.” Cường Tử gật đầu đồng ý.
Nhưng hai người vẫn tiếp tục mơ màng đứng xem. Trên tóc trên vai đều là tầng tầng bông tuyết.
“Em thì tốt hơn anh một chút, em có cô dâu rồi.” Nửa ngày sau Cường Tử thốt ra một câu.
“Chẹp chẹp, lão đại thật lợi hại, chị dâu bị hôn đến nhũn ra rồi.” Cường Tử lại cảm thán.
“….” Mặt Long Thời không có biểu tình liếc mắt nhìn sang Cường Tử một cái.
Này, đúng thật bắt nạt người khác…
Đôi môi của Lương Nhiên sưng đỏ lên, cô cần thận dùng khăn lông bọc kỹ lại vết thương trên tay anh. Giọt nước mắt trong suốt vẫn còn treo trên hàng lông mi thật dài của cô, trên mặt cô còn dính chút máu tươi từ vết thương trên tay Hắc Tử.
Mà miệng vết thương kia của Hắc Tử vì bị thanh thép ma sát nên đã da tróc thịt bong, nhìn cực kỳ khủng bố, làm Lương Nhiên không nhịn được nghẹn ngào.
Hắc Tử cực kỳ đau lòng khi nhìn cô lại đỏ hồng hốc mắt, anh cúi xuống mút đi giọt nước mắt trên hàng lông mi của cô, nhẹ giọng nói:
“Anh không sao, đây chỉ là vết thương da thịt thôi.” Anh lại in lên trán cô một nụ hôn.
“Về sau, không được như vậy.” Hai mắt cô mở to nhìn về phía anh.
Vì cô, không biết anh đã chảy bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu vết thương.
Anh không nói gì chỉ nheo mắt nhìn cô cười, một nụ cười tuấn lãng vô song. Trước mặt người ngoài khuôn mặt anh luôn luôn lạnh lùng chỉ ở trước mặt cô thì lại ấm áp như gió xuân.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem căn cứ mới như thế nào.” Hắc Tử dùng bàn tay không bị thương kéo lấy tay cô, cùng với đám người Cường Tử đi về phía đầu cầu, nơi Trần Tĩnh, mẹ Lương và Tiểu Tiệp đang nôn nóng chờ đợi.
“Được.”
Lương Nhiên nắm chặt lấy tay anh, đi theo sau từng bước từng bước hướng về phía trước.
“Nếu nơi này không tốt thì làm sao bây giờ?” Lương Nhiên hỏi.
“Vậy chúng ta đây sẽ đi tìm nơi khác, trời đất bao la, sẽ có nơi để chúng ta ở lại.” Hắc Tử mỉm cười.
“Vậy, nếu nơi này rất tốt thì sao?” Lương Nhiên nhếch khóe môi lên, tiếp tục hỏi.
“Thì chúng ta sẽ ở lại nơi này, cùng làm vệc, cùng kết hôn, sinh đứa nhỏ.” Hắc Tử cười rộ lên.
“Vậy….”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tay trong tay đi đến nơi người nhà đang chờ đợi bọn họ.
Từ rất xa, Tiểu Tiệp đã nhìn thấy Hắc Tử, bé vô cùng hưng phấn cất bước chân nho nhỏ chạy về phía hai người.
Hắc Tử cười lớn bế Tiểu Tiệp lên xoay quanh, Lương Nhiên ở bên cạnh vỗ tay anh bảo anh cẩn thận vết thương. Anh dứt khoát dùng một tay kéo cả hai người một lớn một nhỏ vào trong lòng mình.
Hốc mắt Lương Nhiên nóng lên, nhìn Tiểu Tiệp lải nhải kể ra mình đã sợ hãi như thế nào, tưởng niệm Hắc Tử thúc thúc ra sao. Còn nhìn người đang cẩn thận lắng nghe Tiểu Tiệp nói chuyện, khóe mắt, đuôi lông mày đều là sự ôn nhu vô bờ.
Hạnh phúc ngập tràn trong lòng ngực cô.
Hóa ra trọng sinh lại một đời này,
Là vì có thể gặp được anh.
————— Hoàn chính văn ———————-
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License