Chương 56: Cô là ai..??
*** Lưu Nguyệt cung ***
_ Hôm nay, cậu ấy sao rồi!?
_ Dạ bẩm Chủ nhân, người đã tỉnh…
Vừa nghe tới đây, cô đã vội vã xông vào phòng- nơi mà Phong đang nghỉ ngơi, dưỡng vết thương.
.
.
” Hức… Phong… Là cậu…
Là cậu thật rồi!?
Cậu đang ở đây… Ở đây…!!
Tớ… thật sự đang không phải đang nằm mơ, có phải không???”
.
.
_ Phong…
Cái tên gọi tưởng chừng đã vô cùng quen thuộc với cô, nay chỉ thốt lên thôi sao thật khó khăn và nghẹn ngào…
_ Sao cô biết tên tôi? Cô là ai…???
Mỉm cười, cô lau nhẹ khoé mắt và khẽ nói:
_ Mình là Lam Anh. Là Lam Anh của cậu đây!
Phong nhíu chặt mày:
_ Lam Anh nào? Cô đang nói bậy bạ gì vậy??
.
.
.
.
Cô thất kinh, lắp bắp nói:
_ Phong à… Đừng đùa! Mình là Lam Anh. Cao Lam Anh đây mà!
Phong cười nửa miệng:
_ Hà… Thì ra mày cũng như tao. Mày là gián điệp của phe phái nào sao? Cao tay đấy…! Hủy thi diệt tích được cô ả Thiên Nguyệt, còn cải trang thành cô ta lên làm người nắm quyền. Không tồi đâu!? Có muốn cộng tác với tao không???
Cô… không tin nổi vào tai của mình. Phong… cậu ấy đang nói gì vậy???
_ Phong, cậu sao vậy? Mình là Lam Anh, chúng ta bị xuyên vào sách. Cậu không nhớ mình sao? Còn… còn cả Thiên nữa! Cậu có nhớ Thiên không?
Phong lạnh lẽo nói:
_ Đủ rồi, bớt lên cơn thần kinh giùm, cô tưởng tôi bị ngu à? Xuyên sách…? Nực cười. Mà thôi… nhiệm vụ của tôi tới đây là để thủ tiêu 1 con nhỏ kính cận. Nghe nói, các người đang giữ cô ta. Giao cô ta cho tôi, đổi lại, tôi sẽ cung cấp 1 vài thông tin có lợi cho cô, Thiên Nguyệt bang chủ… À không, phải nói là… Lam Anh bang chủ mới đúng! Không phải vậy sao???
Phong cười mỉa mai, rồi chợt biến sắc:
_ Không đúng, Thiên Nguyệt thân thủ ngang ngửa kẻ cầm đầu tàn ác Tình Sát của Dark Diamond. Không thể dễ bị hạ, thêm nữa, hộ vệ đắc lực trùng trùng hộ giá bên cạnh… Lẽ nào…
Cô vui mừng nói:
_ Cuối cùng, cậu đã nhớ ra rồi sao??
Phong nhíu mày, đáp:
_ Vậy ra, Lam Anh là danh xưng thật của Thiên Nguyệt bang chủ. Nãy giờ là tôi đoán bừa, thất kính, thất kính! Thông tin của tôi có liên quan đến phi vụ Phi Yến của ông trùm mô giới Lăng Huyết Vũ, tôi có điều tra được Thiên Nguyệt bang chủ có giao ước lấy cái phi vụ này để đàm phán với Tình sát bang chủ về việc giao con nhỏ bốn mắt kia ra. Cho nên…
Phong dừng 1 chút rồi tiếp:
_ Tôi có cách giúp Ngài nuốt trọn phi vụ lần này mà không cần tốn 1 binh, 1 tốt. Còn có thể giá họa cho người khác, tiện tay phủi sạch mọi liên hệ. Người có hứng thú trao đổi điều kiện với tôi không?
Phong bị giam trong ngục tối và dưỡng thương trên giường Băng Tằm bữa giờ mà vẫn moi ra được các thông tin này… quả là không đơn giản. Nhưng sao… cậu ấy lại không nhận ra cô???
Lấy lại phong thái Nữ vương, cô đáp:
_ Ta là người làm ăn, bên nào có lợi ích và ít có nguy cơ chịu tổn thất hơn thì ta sẽ nghiêng về bên đó! Có điều, ta chỉ tò mò, ngươi cần gì ở… cô nhóc bốn mắt kia??
_ Ta sẽ phanh thây xẻ thịt của cô ta ra cho chó ăn…!!!
Lời lẽ độc địa phát ra từ miệng Phong làm tim cô chua xót đến vô cùng. Nén lại bi thương, cô tỏ vẻ thản nhiên hỏi:
_ Haha… Thú vị, cô ta đắc tội ân oán sâu nặng gì với ngươi mà để ngươi tình nguyện trả giá, dám xông thẳng vào Lưu Nguyệt cung của ta để đòi người cho bằng được…??? Ta thật rất có hứng thú…!?
Phong cay độc nói:
_ Cô ta hãm hại người con gái tôi yêu, khiến cô ấy phải chịu ủy khuất. Gần đây còn hủy hoại thanh danh của cô ấy. Tôi nhất định phải thay cô ấy đòi lại món nợ này.
Cô đứng dậy, xoay lưng về phía Phòng và nói:
_ Ta hiểu rồi… Ngươi hãy ghi chép và trình bày thật rõ cách vừa nuốt được hàng, vừa gấp được lửa bỏ vào tay kẻ khác. Xem qua, nếu thật sự có giá trị thì ta sẽ hợp tác với ngươi. Còn không… thì ngươi hãy tự hiểu lấy.
Phong lập tức kiên định đáp:
_ Cách của tôi tuyệt đối sẽ không làm Thiên Nguyệt bang chủ thất vọng. Tuyệt đối không, xin Người cứ yên tâm!
Bước ra tới cửa, cô mềm mỏng hỏi lại:
_ Ngươi thật sự không biết ai tên là Cao Lam Anh sao? Vậy còn… Tiêu Chí Phong và Đình Bá Thiên thì sao??
Phong hơi khựng lại, rồi nhẹ nhàng đáp:
_ Thưa… không có!
Cô thở dài, lạnh lẽo nói:
_ Là ta đã nhận nhầm người… Chuyện hôm nay nếu có bất kỳ tin đồn nào về ta lọt ra ngoài. Ngươi và cả… tiểu tình nhân kia đừng hòng sống sót. Ta đã nói thì chắc chắn là sẽ làm, vì vậy tốt nhất là ngươi hãy nên tự quản cái miệng của mình cho thật chặt, không thì… Đừng oán trách ta…!!!
” Cạch!”.
.
.
Nói xong, cô liền bước ra ngoài. Cô đã có thể chắc chắn… Người đang ở trong căn phòng kia, khẳng định 100% chính là… Phong của cô.
Bởi, tim cô hoàn toàn nhận ra được cậu ấy, không phải hoàn toàn dựa vào gương mặt mà đó còn là cảm nhận về linh hồn.
Cô đã ở bên Phong bao lâu rồi chứ!? Chỉ cần 1 cử chỉ, ánh mắt hay thói quen động thái thật nhỏ đều có thể khiến cô dễ dàng nhận ra Phong. Huống chi, đứng trước 1 con người bằng xương, bằng thịt, lại còn được cô tận tâm chăm sóc gần cả 2 tháng nay.
Sao… Cô có thể nhận nhầm cho được?
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?? Cô thì vẫn giữ được trí nhớ nhưng Phong thì lại không? Tại sao chứ…!?
Khoan đã…
Cô là người xuyên không linh hồn, còn Phong và Thiên thì là bị quyển sách nuốt trọn, xuyên cả người lẫn hồn.
Lẽ nào, trong quá trình đó đã xảy ra chuyện gì trục trặc ngoài ý muốn nên đã dẫn tới việc Phong không nhận ra cô sao??
.
.
Dị tượng sao???
Hừm…
Việc này nhất định cô sẽ phải điều tra và làm sáng tỏ nguyên nhân của sự việc thật rành rõ…!?
Thiên… Phong…
Hãy đợi Lam Anh nhé!
Mình sẽ cứu được cả 2 cậu.
Sẽ không để mất 2 cậu thêm 1 lần nào nữa…!!!
.
.
.
.
*** Phòng họp Lưu Nguyệt cung ***
_ Anh Túc, ngươi thay ta điều tra toàn bộ thông tin và xuất thân của cái tên đột nhập lần trước. Làm rõ mục đích và lý do cũng như gia thế, xuất thân của hắn cho ta. Làm không xong thì hãy tự lĩnh phạt đi!
_ Thuộc hạ Anh Túc nghe lệnh, chắc chắn sẽ tìm được câu trả lời đầy đủ và rõ ràng khiến cho Người hài lòng.
_ Lui…
_ Cúi chào Chủ nhân, thuộc hạ xin phép rút lui.
.
.
.
.
” Nữ chủ,
Là tôi xem thường cô…
Vốn nghĩ dàn nam chủ đã có mặt đủ, cũng đã cho cô được chơi đủ và diễn đủ nên tôi mới muốn… hạ màn kết.
Thật không ngờ tới…
Phong, cậu ấy lại bị kéo vào cốt truyện, trở thành 1 nam phụ hữu danh vô thực, ngoài lề kịch bản.
Rốt cuộc, cô ta đã dùng cách nào để khiến Phong cam tâm tình nguyện, bất chấp tất cả mạo hiểm vì cô ta đến thế!?
Phong… Cậu đã yêu nữ chủ rồi sao!?
Đã yêu cô ta…
Đến mức sâu đậm, sẵn sàng hi sinh tất cả… đến cả sinh mạng của bản thân cũng không cần sao!?
Tim mình sao lại… đau thế này!?
Đau… Đau quá!!
Phong, tim tớ…
Đau lắm! Rất đau…
Vì cậu mà… thật đau!”.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License