Chương 252: Chương 254: Huyết Hỉ (2).
Lãm Tiêu Dao cùng đám người đã khôn khéo lùi lại, né tránh khoảng không bị sụp xuống ấy. Nhất thời không gian mù mịt, khói bụi khiến cho không khí vô cùng khó thở. Trên mặt hắn khẽ nở một nụ cười dài đầy đặc ý, xoay người hướng tới phía tân nương mà chậm chạm đi đến.
– Liên Liên tỷ ở kia!
Một giọng nữ nhân trẻ vang lên khiến y thoáng giật mình, vội quay đầu nhìn lại. Từ trong đám bụi mù mịt, có bốn luồng quang mang đang lao nhanh về phía này. Lãm Tiêu Dao cau mày, nhìn cho thật kĩ.Cuối cùng, hắn giật mình khi thấy bốn luồng sáng này đều là nữ nhân.
Một cô nương mặc y phục màu hồng, tay nắm trủy thủ nhanh nhẹn dẫn đầu, nối tiếp theo sau là ba người nữa.Một nữ nhân áo đỏ cầm trường thương, một nữ nhân áo lam sử dụng thiết hoàn. Nữ nhân áo trắng cuối cùng sử dụng song kiếm. Bốn người lao vào đám hộ vệ, đánh dạt tất cả họ ra rồi nhằm hướng lễ đài mà phi thân tới. Lãm Tiêu Dao trong lòng kinh dị, vội vàng lùi lại một quãng. Hắn tuy háo sắc, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc làm càn. Các nữ nhân này, đặc biệt là nữ nhân áo đỏ cầm trường thương kia – nàng ta thực sự mạnh hơn hắn rất nhiều.
Bốn nữ nhân bao vây lấy bên ngoài khối lam cầu, ánh mắt nhìn ra phía xa đầy ý cảnh giác. Một hồi, cả bốn mới từ từ lùi vào trong khối lam cầu nọ. Lãm Tiêu Dao cả kinh, cả bốn người kia tiến vào mà không hề bị khối cầu ngăn cản, có lẽ nào nó không ngăn cản nữ nhân tiến vào? Đang suy nghĩ miên man, chợt giọng một vị chưởng lão cạnh hắn hô lên khiến hắn vội nhìn về giữa sân.
Đất đá run rẩy, lạch cạch nặng nền dịch chuyển.Trước ánh mắt kinh dị của đám người, chúng dần dần đùn lên cao như một ngọn núi, sau đó đỉnh núi ấy bốc lên từng đợt khói trắng, nhiệt hỏa lan đi khiến người ta cảm thấy rát mặt. Cái núi nhỏ kia run rẩy, rồi đột ngột bùng một tiếng lớn, phun trào ra những dòng dung nham đỏ rực, nóng bỏng. Lãm Tiêu Dao tái mặt, đám người hộ vệ cùng đám nhân sĩ bao vây cũng tái mặt. Từ miệng cái núi lửa mới hình thành kia, một thân ảnh áo đỏ xuất hiện, trên tay hắn nắm một thanh trường kiếm. Điều khiến tất cả kinh sợ nhất, chính là cặp mắt của huyết y lúc này. Nó hoàn toàn là một màu đỏ rực, phát ra những tia hồng quang nóng bỏng như nham thạch.
Ngân Nguyệt khẽ đỡ Liên Liên ngả vào lòng mình, đưa tay thăm mạch. Nàng cảm thấy mạch Liên Liên vẫn đều, không có dị trạng, lúc bấy giờ mới thở phào. Bạch Hổ sốt sắng hỏi.
– Ngân Nguyệt tỷ tỷ, Liên Liên tỷ không sao chứ?
– Không sao, dường như vì quá mệt mỏi nên mới ngất đi thôi…Tử Hàm, sao mặt muội lại khó coi như vậy?
Từ Hàm trên mặt mang theo thần sắc cổ quái, nhắm mắt lại mà đáp.
– Tướng công vừa dặn muội, dặn mọi người lập tức nhắm mắt lại. Cho dù có nghe thấy bất cứ thanh âm khác lạ nào, cũng tuyệt đối không được mở ra…!
Minh Tiến nhìn tới lam cầu, vận chân lực. Lập tức thanh quang lam cầu càng thêm đậm đặc, dần dần che kín cả năm người bên trong. Làm xong việc ấy rồi, hắn mới chậm rãi nhìn tới đám người phía dưới, đặc biệt nhất chính là nam nhân mặc áo cưới kia, hỏi.
– Ngươi là ai? Sao cả gan lừa gạt thê tử của ta?
Lãm Tiêu Dao còn đang ngẩn người, chưa kịp trả lời đã có một nam nhân đáp trước hắn. Một tráng hán cầm đại đao nhổ ra một bãi nước bọt, vươn đao chỉ tới mặt Minh Tiến mà cao giọng đáp.
– Con mẹ ngươi. Môn chủ đường đường chính chính hỏi cưới vị cô nương kia, thế mà ngươi ở đâu lù lù chạy tới nói môn chủ lừa gạt thê tử của mình. Khôn hồn thì cút!
Minh Tiến sắc mặt không hề thay đổi,nhìn tới kẻ vừa đối đáp với mình. Đám người kia thấy tráng hán chửi bới, tức thời cười ồ cả lên, thậm chí còn chửi bới phụ họa. Hắn khẽ nhếch mép.
– Chưa tới lượt ngươi đáp, cút!
Trường kiếm gạt ngang, một luồng kình phong vô hình đập thẳng tới nam nhân đang cười khoái trá nọ, ném hắn như một cục thịt vào vách đá bên cạnh, máu huyết tung bay, cốt nhục nát nhừ. Tráng hán đang cười giờ chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy không rõ nhân dạng. Đám đông lập tức im bặt, Lãm Tiêu Dao thân hình run lên, không cảm nhận được nam nhân trước mặt mình tu vi cao thâm tới đâu, nhất thời ngây ra như tượng gỗ. Lại có giọng ai đó hô lớn.
– Các huynh đệ, lời vàng ngọc của môn chủ lẽ nào phải nói ra cho loại thật phu này? Lao lên các huynh đệ, sẽ được trọng thưởng!
– Các ngươi tự tìm ình cái chết, đừng oán hận ta!
Minh Tiến nói, đột ngột gầm lên. Trong hang động dường như công hưởng, run lên lẩy bẩy. Đám người nọ dường như chẳng chú tâm, vẫn ầm ào nối tiếp nhau lao tới, trong mắt ai cũng vằn lên tia máu, tựa như thấy kẻ tử thù. Chẳng còn quan tâm gì tới bản thân mình cả…
Nhất Thống Môn vốn chẳng phải là một tông môn, nó chỉ là một nhóm nhỏ những kẻ bất mãn với Cửu đại thế lực; hoặc là những kẻ bị lợi ích mà Lãm Tiêu Dao bày ra dụ dỗ hội tụ mà thành. Lúc Lãm Thiên Hạ bị bại lộ, Lãm Tiêu Dao cùng với hơn ba trăm thê thiếp lập tức bí mật trốn chạy. Trong lúc mọi người sốt sắng truy lùng, chẳng có ai ngờ nổi y lại trốn ngay trong Nhạn Huyết Đường của Tiếu Vong Hồn. Chờ tới khi mọi việc dần dần lắng xuống mới xuất hiện. Y có vài lão bộc trung tâm bèn phái đi điều tra nguồn cơn, cuối cùng y lặng lẽ làm theo âm mưu trước đó của ông mình: Nhất thống tu tiên giới. Xây dựng lực lượng một cách thầm lặng, mồi dụ dỗ chính là ba trăm thê thiếp xinh như hoa như ngọc kia. Nếu là ông hắn – Lãm Thiên Hạ, lão chẳng bao giờ đi đánh đỏi thê thiếp của mình để lấy đồng minh. Nhưng Lãm Tiêu Dao thì còn cao tay hơn ông mình, hắn dạy cho thê thiếp thuật song tu, bí mật trộm chân nguyên của những kẻ háo sắc kia về cho hắn. Mặc dù mặt ngoài hắn có thể chịu thiệt, nhưng ai mà biết, hắn mới là kẻ âm thầm được lợi? Đối với hắn, nữ nhân chỉ là công cụ.
Đa phần những kẻ gia nhập nhất thống môn, ít nhất cũng đã từng một lần chung đụng với đám thê thiếp của Lãm Tiêu Dao. Điều họ không hề ngờ tới, ngoài việc bản thân bị ăn trộm chân nguyên, họ còn bị đám thê thiếp nọ lén hả độc trùng. Mẫu trùng đương nhiên do Lãm Tiêu Dao nắm giữ, thà đề phòng vạn nhất còn hơn nhất vạn. Kiếm củi ba năm, thiêu một giờ, bây giờ là thời khắc ấy…
Ngay khi hình thành Nhất Thống Môn, việc đầu tiên hắn nghĩ tới chính là báo thù, báo thù kẻ đã hại ông mình – Minh Gia Trang chủ – Minh Tiến…
Minh Tiến vứt kiếm, ngửa mặt lên không mà gầm lớn. Bàn tay hắn nắm chặt lại, những đường gân xanh xen lẫn những đồ hình màu hoàng kim thay nhau ẩn hiện. Từng luồng sáng trắng từ đám dung nham phía dưới, như những sợi xích lao về phía hắn, trói lấy khắp thân hình hắn. Chẳng mấy chốc biến hắn thành một cái kén màu trắng bạc. Lãm Tiêu Dao dường như hồi tỉnh, khẽ lẩm nhẩm một hồi chú ngữ. Lập tức đám người xung quanh ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, càng hưng phấn điên cuồng mà lao về cái kén kia.
Bình bình bình,thanh âm binh khí va chạm với cái kén vang lên không ngớt. Cái kén vẫn không mảy may di chuyển hay sứt mẻ, vẫn im lặng lơ lửng ở đó như thách thức. Lãm Tiêu Dao trong mắt hiện lên chút hoang mang, hắn quay sang nói với mấy nam nhân trung niên.
– Phiền các vị trưởng lão xuất thủ!
Bốn nam nhân khẽ gật đầu, xuất ra binh khí mà lao tới phía cái kén. Trong đầu họ lúc này chẳng còn ý niệm gì khác ngoài chém giết cái kén kia. Họa chăng, nếu có ý niệm nào đó khác còn tồn tại thì có lễ đó là những ý niệm dâm tà, tục tĩu về các nữ thê thiếp của Môn chủ mà họ sắp dược hưởng lạc sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Lãm Tiêu Dao trong mắt ánh lên vẻ tươi cười, bốn nam nhân này đều đã là Nguyên Anh Kỳ. Họ đều là trưởng lão lẩn trốn từ Băng Ngọc Cung trước đây, tính nết những kẻ này ra sao y đều nắm rõ cả. Lãm Tiêu Dao thở nhẹ coi như trút bỏ đi một gánh nặng, mắt hắn nhìn tới khối cầu kia, trong đầu lại hiện lên những tràng dâm mỹ. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn lại thất thần nhìn về phía cái kén.
Bốn trưởng lão lao lên, bình khí giáng thẳng vào phía ngoài cái kén khiến nó run lên giữ dội, những đường nứt vỡ nối tiếp nhau chạy lan đi khắp khối cầu ấy. Trong lúc ba vị kia đã lùi lại, chờ quan sát dị biến, một người còn lại dường như quá hưng phấn, đơn đao trong tay lại chém tới cái kén.
Phanh, xoảng! Một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, một vật gì đó màu trắng bạc từ bên trong cái kén lao ra, thanh đao chém lên nó tóe lửa rồi văng xuống phía dưới. Vị trưởng lão kia chưa kịp đình thần, đã cảm nhận được một luồng lửa nóng ôm chặt lấy cổ mình. Lão đau đớn gào thét, cuối cùng im bặt.Trên đình đầu, một đứa bé linh khí – Nguyên Anh vừa xuất hiện, đang định ba chân bốn cẳng chạy trốn. Nhưng không kịp, thêm một luồng sáng bạc nữa từ trong kén chui ra, trói lấy nguyên anh mà thiêu đốt nó thành tro bụi. Cái kén rơi xuống đất, vỡ ra thành từng đám lửa lớn rồi tiêu thất, để lộ trên không một bóng người ẩn trong ngân quang, chưa rõ mục diện.
Trong lam cầu, Tử Hàm đột ngột thốt lên kinh sợ.
– Chàng ấy… chàng ấy giải phóng giới hạn rồi…!
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License