Chương 47: Em Yêu
– Đang bệnh mà đi đâu?
Giọng nói đều đều không cảm xúc, là câu nghi vấn, nhưng không mang nghĩa hỏi, đây chính là trách cứ.
Một câu nói đơn giản nhưng chỉ cần phát ra từ miệng Gia An, liền có thể khiến cho mọi chuyện đi chệch hướng Hạ Băng muốn.
Nguyệt Minh vội vàng rút tay về, không cho Hạ Băng kéo đi nữa.
– Đúng vậy, đang bệnh, không có muốn đi mà!- Nguyệt Minh còn chèn thêm mấy cái ho, như thể bản thân bệnh nặng lắm.
Đôi mắt long lanh, ngập tràn ủy khuất như thể cô là nạn nhân bị kẻ đồi bại là Hạ Băng bắt ép làm chuyện xấu.
Hạ Băng nheo mắt, phóng ánh nhìn đầy khinh bỉ về phía đứa bạn thân tự lúc nào đã lùi bước về đứng cạnh bác sĩ Gia An.
Khỏi phải nói, Hạ Băng phỉ nhổ trong lòng thế nào, bộ dạng hèn hạ này là sao đây?
Nguyệt Minh kéo kéo áo khoác che mấy chỗ hở da thịt lại, vẻ mặt như thiếu nữ mười tám bị một ông già biến thái Hạ Băng dụ dỗ khiến da gà của nàng nổi lên dày đặc.
ĐCM!
Hạ Băng chửi thề trong lòng, cảm giác như đang bị đồng chí thân thiết đâm lén!
– Selina?- Hạ Băng cười méo mó, kéo tay Nguyệt Minh.
Nhưng phản ứng của Tổng giám đốc vẫn là e ấp với ánh mắt cún con nấp sau bác sĩ An.
ĐCM!!
Hạ Băng lại chửi thề trong lòng.
– Tớ không đi đâu, đừng ép tớ.- Nguyệt Minh nói đầy yếu đuối, loại trạng thái mà cả kiếp này Hạ Băng chưa từng dám nghĩ tới, đúng là chọc mù mắt nàng rồi.
ĐCM!!!
– Selina, cưng có thể thật thà một chút không? Sửa soạn như thế mà còn dám nói là không muốn đi!
Nếu có quả cam trong tay, Hạ Băng nghĩ mình sẽ bóp nát rồi chọi vào mặt Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh thấy Hạ Băng đổ hết lỗi về phía mình, ngay lập tức né tránh chứ ngu gì mà hứng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
– Chẳng phải cậu nói nếu tớ không đi sẽ tuyệt giao với tớ sao? Dù tớ đã nói là tớ đang bệnh…!Khụ khụ…- Nguyệt Minh vỗ vỗ ngực ra vẻ bệnh trở nặng.
Hạ Băng trợn mắt, bộ dạng như con nít này của Nguyệt Minh khiến nàng nói không thành lời.
Nàng bất lực đưa tay đỡ trán, cười ha ha vài cái thể hiện bản thân cạn lời rồi.
Gia An im lặng nhìn hai người này kẻ tung người hứng, nàng đâu có ngốc mà không đoán được tình hình.
Gia An ngủ không sâu, hai người nói gì nàng đều nghe cả, nhưng bộ dạng Nguyệt Minh lúc này khiến nàng cảm thấy rất…!hứng thú, muốn xem tiếp cô còn những mặt nào nữa.
Sau khi Hạ Băng bất lực bỏ về, Nguyệt Minh lại lon ton theo Gia An đi vào nhà, không thèm bận lòng suy nghĩ cách dỗ nhỏ bạn thân đang giận dỗi, chỉ sợ bác sĩ An bực bội, không thèm để ý dì cháu nhà cô nữa.
– Sao?- Bị theo đuôi, Gia An bèn hỏi.
Nàng bác sĩ đảo mắt nhìn một vòng, bây giờ mới có thời gian đánh giá Tổng giám đốc, cũng bắt mắt đấy!
Đây lần đầu nàng thấy Nguyệt Minh mặc kiểu sexy thế này, phần trên do Tổng giám đốc khoác áo che cả rồi nên chẳng có gì để nói, còn phần dưới…
Ánh mắt Gia An chạy dọc theo đôi chân trắng nõn nà, dài miên man của Nguyệt Minh.
Trong lòng nàng thầm khen ngợi một câu, vốn biết là chân Nguyệt Minh dài, bình thường mặc đồ rất đẹp, bây giờ mặc váy bó lại càng hợp hơn.
– Tới giờ đi ngủ.- Nguyệt Minh gãi gãi đầu.
– Thì về phòng Tổng giám đốc mà ngủ.
– Sao bác sĩ An cứ một câu cũng Tổng giám đốc, hai câu cũng Tổng giám đốc thế? Tôi có tên mà?- Nguyệt Minh bĩu môi.
– À, vậy thì cô về phòng mình ngủ đi, Nguyệt Minh!
Gia An nói xong liền thấy Nguyệt Minh nhíu mày không hài lòng.
– Ai tên Nguyệt Minh cơ?
Tổng giám đốc lại tới giờ ngang ngược rồi đúng không?
– Vậy cô tên gì?- Gia An khoanh tay tựa vào tường, nhếch môi hỏi.
– Họ Em tên Yêu.
Gia An:…
Nguyệt Minh nói xong cũng thấy ngượng, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ rực một màu, không biết hôm nay cô ăn nhầm cái gì mà lại nói bậy nói bạ vậy trời!?
Có khác gì mấy em teen thả thính không!?
Gia An nhìn Nguyệt Minh xấu hổ ôm mặt chạy về phòng, không nhịn được cười phụt ra thành tiếng.
Tuổi họ cũng không còn nhỏ gì cho cam, suốt ngày Gia An bị theo đuổi bởi những lời tỏ tình lãng mạn của người trưởng thành rồi, nên giờ nghe những lời này có chút lạ lẫm…!nhưng mà không ghét bỏ.
Thỉnh thoảng nói như vậy cũng rất đáng yêu, không phải sao?
Đổi gió cũng thú vị, đâu ai lại muốn mình già đi…
Nguyệt Minh thay đồ, tẩy trang xong liền bay thẳng lên giường nằm úp mặt xuống gối, nhớ về những lời xấu hổ mà mình vừa nói, lại lôi kẻ tội đồ bày đầu là Khả Hân ra mà chửi thầm.
Ai mượn thư ký toàn năng share cho cô ba cái thả thính lung tung kia chứ!?
Mai nhất định phải trừ lương!
Khả Hân phía dưới phòng Joy hắt xì hai cái.
– Sao vậy?- Uyên Hà lo lắng.- Lẽ nào là bị lây bệnh rồi?
– Không có, cảm thấy hơi ngứa mũi.- Khả Hân lắc lắc đầu, cười nói.
Cộc cộc—
Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyệt Minh mặc kệ, cô đang cảm thấy xấu hổ, không còn muốn làm gì hết, lấy một cái gối khác che cả đầu và tai lại.
Gia An hết kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nàng chắc chắn không đời nào mà giờ này Nguyệt Minh lại đi ngủ.
Nhìn cảnh tượng trên giường, Gia An có chút buồn cười, chỉ còn vài năm nữa là gia nhập hội 30 rồi, sao vẫn giống mấy cháu nhi đồng dỗi ba mẹ thế này?
Người hung hăng đánh nàng lúc trước chạy đi nơi nào mất rồi?
– Tổng giám đốc.- Gia An ngồi bên mép giường, dịu dàng gọi một tiếng.
Nguyệt Minh vẫn nằm bất động như cũ.
– Nguyệt Minh.
Gia An đưa tay chạm vào lưng Nguyệt Minh nhưng Tổng giám đốc vẫn không nhúc nhích, có chăng chỉ là một cái giật nhẹ lúc bị nàng chạm vào người mà thôi.
Gia An cười khẽ, nàng giật lấy cái gối đang che trên đầu Nguyệt Minh ra, cúi người gọi nhỏ.
– Em yêu.
Nguyệt Minh:…
Nụ cười hiện hữu trên môi bác sĩ An ngày càng sâu đậm, nàng đang chờ đợi phản ứng của Nguyệt Minh.
Nhìn Nguyệt Minh yên lặng vậy thôi, chứ nội tâm đang gào thét cả ngàn chữ A!!!
Tổng giám đốc xoay người, mặt đỏ ửng nhìn bác sĩ An, sao nụ cười của nàng lại xấu xa đến thế này!?
– Bác…!bác sĩ An vừa…!vừa gọi gì cơ?
– Em Yêu.- Gia An bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Nguyệt Minh đảo mắt liên hồi, sau một hồi cuối cùng là nhìn Gia An, đại não hoạt động hết công suất đang cố lấy lại bình tĩnh.
Nguyệt Minh ho một cái, ngay lập tức trở mặt thành Tổng giám đốc ngày thường.
– Cô gọi ai vậy? Ai là em yêu?
Gia An cố nén cười, sau tất cả mọi mà Nguyệt Minh vẫn nghĩ rằng có thể lấy lại hình tượng “Tổng tài bá đạo” trong mắt nàng sao?
Mơ đi, Tổng tài lên ba thì có!
Gia An chỉ tay về phía Nguyệt Minh.
– Cô bảo mình họ Em tên Yêu.
Tôi gọi sai sao? Đúng tên đúng họ mà?
Nguyệt Minh làm bộ nghiêm túc đứng dậy, đi lướt qua Gia An rồi mở tủ lấy ra thẻ căn cước.
– Hoàng Nguyệt Minh.
Tên tôi là Hoàng Nguyệt Minh.
Sinh ngày 15/3.
Cô nhớ rõ chưa?
Gia An chớp chớp mắt nhìn Nguyệt Minh lúc thế này lúc thế kia, nàng tự nhiên đứng lên thắp vài lọ nến thơm, sau đó tắt đèn chính, chỉ chừa lại đèn ngủ nhỏ.
– Ok.
Thế có muốn đi ngủ không?- Gia An vỗ vỗ lên đùi mình.
Nguyệt Minh chun mũi, hừ một tiếng, lại trèo lên giường, rất tự nhiên mà gối đầu trên đùi Gia An.
Gia An nhìn Nguyệt Minh nằm xuống, theo thói quen đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, sau đó bắt đầu ngân nga một khúc hát ru êm ái.
Đây là việc mà mấy ngày qua nàng luôn làm, nàng không muốn Nguyệt Minh tiếp tục sử dụng thuốc ngủ nữa.
Là bác sĩ, Gia An biết loại thuốc đó có tác dụng phụ gây nghiện, dần dà người dùng sẽ trở nên lệ thuộc thuốc.
Nàng không muốn điều xấu đến với Nguyệt Minh, chí ít thì lúc này nàng sẽ giúp cô khôi phục lại thói quen giờ giấc.
Ban đầu, Nguyệt Minh vì chưa quen nên rất khó vào giấc, nhưng sau đó Gia An chợt nhớ đến lần trước khi nàng hát ru Joy thì Nguyệt Minh cũng ngủ theo, nên đã quyết định thử cách này.
Ngoài ra, nàng còn tham khảo lời khuyên từ các bác sĩ tâm lý trong bệnh viện để có thể đưa ra biện pháp tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, cả căn phòng phảng phất hương thơm dịu nhẹ của nến thơm, cộng thêm ánh sáng lập loè ấm cúng của đèn ngủ.
Nguyệt Minh mơ mơ màng màng, cảm giác ấm áp dễ chịu bao phủ lấy trái tim cùng trí não của cô.
Mặt cô tiếp xúc với cơ thể Gia An, cảm giác mềm mại, êm ái đến ngây người.
Nguyệt Minh hơi co chân, tay chạm nhẹ vào bàn tay đang đặt trên mặt mình.
– Chị cứ như vậy là lại đi sâu hơn vào trái tim tôi.
Gia An hạ tầm mắt nhìn xuống, đôi hàng mi cong vút khẽ động, nàng không từ chối cái nắm tay của Nguyệt Minh.
– Nguyệt Minh- Trong không gian yên tĩnh, tên cô phát ra trong thanh âm nàng mới êm dịu làm sao.
Nguyệt Minh im lặng, ánh mắt vương vấn nơi hàng mi cong vút của nàng.
– Hoàng tử bé từng hỏi cáo rằng: “Tôi phải làm thế nào để thành bạn của cậu đây?”.
Và sau đó cáo đã nói gì em có nhớ không?
Nguyệt Minh hơi mím môi, phút chốc trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả, nhớ, cô nhớ rõ chứ.
Rằng…
– “Cậu phải thật kiên nhẫn.
Trước tiên, cậu phải ngồi cách xa tôi ra một tí, như vậy đấy.
Tôi sẽ đưa mắt nhìn cậu, nhưng cậu đừng nói gì cả.
Lời nói là nguồn gốc của mọi sự hiểu lầm.
Nhưng mỗi ngày, cậu hãy ngồi xích gần lại tôi hơn một chút.”- Không đợi Nguyệt Minh đáp lời, chính Gia An đã tự hoàn thành câu hỏi của mình.
Khóe môi cô vô thức câu lên một nụ cười, đôi tay cứ vậy mà nắm chặt lấy bàn tay mềm của nàng hơn.
Nàng đưa tay, vén vài sợi tóc rối trên mặt cô, Nguyệt Minh khẽ nhắm mắt lần nữa, chờ đợi giai điệu du dương ngân nga từ Gia An, nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy, cô lại mở mắt ra, thấy nàng đang mỉm cười dịu dàng nhìn mình.
– Nguyệt Minh.
Trong đêm khuya thanh vắng, giọng nàng cất lên như tiếng dương cầm dịu êm.
– Hửm.
– Chúc mừng sinh nhật muộn…- Gia An nói rồi liền nhét vào tay Nguyệt Minh một viên kẹo.
Hai mắt Nguyệt Minh rưng rưng, rõ ràng chỉ là một viên kẹo bình thường, lại khiến cõi lòng cô lâng lâng đến lạ.
So với xe hơi đắt tiền của bạn thân tặng ban nãy, viên kẹo này càng có ý nghĩa mãnh liệt.
Nguyệt Minh xúc động muốn xé bao kẹo ra, nhưng Gia An nhanh chóng ngăn lại.
– Khuya rồi, ăn kẹo sâu răng.
– Nhưng là kẹo chị cho tôi.
– Mai em có thể ăn mà.
– Không được, phải ngay bây giờ.
– …- Gia An không đáp lời nữa, ánh mắt nàng nghiêm túc lại, Nguyệt Minh ngay lập tức ỉu xìu, ngoan ngoãn nằm yên, lại nghe bên tai du dương lời ngọt ngào.
– Xin lỗi vì đã không chuẩn bị quà, sau này sẽ chỉnh chu hơn.- Gia An ngại ngùng.
Gia An thật sự không biết sinh nhật Nguyệt Minh, lúc biết đã qua ngày, không kịp chuẩn bị gì, chỉ có thể tặng cô viên kẹo ngọt ngào mà nàng luôn mang trong người.
– Bác sĩ An.- Nguyệt Minh liền nghiêm giọng, bắt lấy tay Gia An, nhìn thẳng vào mắt nàng.-Chị có biết lời này nghĩa là gì không?
Nguyệt Minh chủ động kéo tay nàng đặt lên môi cô, xúc cảm mềm mại chạm vào mu bàn tay khiến Gia An thấy hơi nhột.
– Nghĩa là chị hứa sẽ ở bên tôi đến năm sau, và nhiều năm sau nữa.
Gia An hơi bất ngờ, nhưng không ghét bỏ, bàn tay vẫn để yên cho cô nắm, mặc cho cô hôn lên.
Trong đêm tối, dưới ánh đèn vàng, trái tim nàng gia tốc đập liên hồi, loại cảm giác rạo rực đầy mãnh liệt khiến đại não cực kỳ hưng phấn.
Bác sĩ An khẽ cười.
– Ừm.
Từ lúc Hạ Băng về nước đến giờ vẫn chưa có động thái gì ngoài tụ họp ăn chơi.
Trừ ngày đầu nghỉ ngơi để cơn Jet Lag qua đi, sau đó tới thăm Nguyệt Minh, khoảng thời gian còn lại, nàng gần như sống trong các tụ điểm ăn chơi.
Hạ Băng là người thông minh, điều này tất nhiên là thừa hưởng từ Thiên Hương, nàng biết người mẹ yêu dấu luôn âm thầm theo dõi mình, nếu bỗng nhiên tập trung vào công việc chắc chắn sẽ gây chú ý.
Vài ngày sau khi nàng từ nhà Nguyệt Minh về, cuối cùng Thiên Hương cũng tìm đến.
Lúc thấy Thiên Hương tự do đẩy cửa nhà nàng, Hạ Băng khẽ nhếch môi một cái.
Vẫn phong cách cũ, vẫn gương mặt kiêu ngạo, những điều đó chỉ khiến người ngoài nể phục, còn nàng thì cảm thấy khinh thường chính người sinh ra mình bởi lớp mặt nạ mà bà ta luôn đeo.
Nhớ năm đó, là ai đã không còn chút sĩ diện mà cầu xin người đàn ông kia?
Lúc Thiên Hương đến, Hạ Băng đang dùng “bữa sáng” lúc 11 giờ trưa.
Hạ Băng liếc nhìn Thiên Hương một cái, sau đó tiếp tục cắt thịt, xem mẹ nàng là không khí.
– Đó là thái độ khi con thấy mẹ mình sao?- Thiên Hương ngồi xuống ghế đối diện.
Hạ Băng vẫn thong dong dùng bữa.
Thiên Hương không vì con gái lờ mình đi mà tức giận, ngược lại, bà dành thời gian quan sát tổng thể cô một lần, xét cho cùng thì đây là lần họ gặp mặt chính thức sau nhiều năm.
– Dạo này sao ốm vậy? Con cứ định lêu lỏng đến bao giờ?
Hạ Băng nhã nhặn nhai miếng thịt cuối cùng, sau đó lại lấy khăn lau miệng, hết thảy xong xuôi, nàng vỗ tay một cái.
Ngay lập tức, trợ lý xuất hiện, đưa cho nàng vài tờ giấy.
Hạ Băng liếc sơ một giây, lại đẩy tờ giấy đó đến trước mặt Thiên Hương, tay chống cằm, nở nụ cười xinh đẹp.
Thiên Hương hết nhìn Hạ Băng rồi lại nhìn mẫu giấy trước mặt, là giấy chuyển giao cổ phần công ty của Nguyệt Minh.
Bà mỉm cười nhìn cô con gái nhỏ đang dần dần muốn dang cánh thoát khỏi tay mình.
Thiên Hương cũng chẳng nói nhiều, nhận lấy viết mực từ thư ký của, ngay lập tức ký vào hai bản hợp đồng mà chẳng hề suy xét.
– Đây chỉ là phí để gọi tôi về thôi, Tổng giám đốc Thiên Hương của tập đoàn SUNSHINE danh giá ạ.-Hạ Băng hài lòng nhận lại hợp đồng.
Nàng cũng nhanh chóng đặt bút ký vào, sau đó để trợ lý thu xếp hết thảy.
Thiên Hương nhún vai, tỏ vẻ hào phóng.
– Mẹ chẳng hứng thú với tập đoàn nhà họ Hoàng, cho con xem như tiền tiêu vặt.
Hạ Băng đảo mắt, không thể đọc vị bất cứ thứ gì từ Thiên Hương, quả là cáo già mà!
Hạ Băng biết mình về đây là muốn đùa với lửa, nhưng tình thế bắt buộc, hơn nữa nàng cũng đã có chuẩn bị, làm trước hay sau cũng vậy thôi, chi bằng sớm một chút để kết thúc cơn ác mộng trong mình.
SUNSHINE cái quái gì đó, nàng chẳng quan tâm, nàng chỉ ước được tự do, ước móng vuốt của Thiên Hương không còn vươn đến nữa.
Nàng hiểu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chạy trốn mãi không có ý nghĩa.
– Vào tập đoàn làm việc đi, mẹ chuẩn bị vị trí cho con rồi.- Thiên Hương cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
Hạ Băng khẽ cười một tiếng thay cho câu trả lời.
– Con nghĩ có thể thoát khỏi mẹ? Thế thì cứ tận hưởng những ngày tháng tự do còn lại của mình đi con yêu.- Thiên Hương đẩy ghế đứng dậy bước đến bên Hạ Băng, hôn vào má nàng một cái.
Hạ Băng trầm ngâm, nhìn theo bóng Thiên Hương rời đi, cảm thấy trào phúng vô cùng.
Nàng lại nhớ đến lời Thiên Hương từng nói: “Không làm thì thôi, đã làm nhất định phải làm cho được.”
Nhưng mà, nàng cũng vậy.
Ngày thứ hai đầu tuần, tại trụ sở chính của tập đoàn y dược lừng danh TOMORROW Group xuất hiện rất nhiều xe sang trọng, từ chuyên cơ mặt đất Lexus 570 cho đến lâu đài di động Maybach hào nhoáng,..
đủ mọi loại xe khiến người ta ao ước.
Nhân viên của TOMORROW Group nhìn mãi thành quen, mỗi khi quy tụ dàn xe sang thế này, hẳn là đại hội cổ đông lại được tổ chức.
Bước vào sảnh, hai bên là hàng hoa tươi cùng nhiều lễ tân xinh đẹp chờ sẵn, chào đón các đại cổ đông, trong đó có cả những người họ hàng mà nhiều năm Nguyệt Minh chẳng để tâm đến, nhưng họ thì luôn ngày đêm “quan tâm” đến sức khỏe của đứa cháu gái như cô.
Khi mà đại hội đồng cổ đông sắp sửa đến giờ bắt đầu thì từ xa xa, bóng dáng đen tuyền của chiếc siêu xe Cadillac mới chễm chệ xuất hiện, phía sau nó còn có một siêu xe đỏ chói khác.
Từ Cadillac mạnh mẽ bước xuống trước là thư ký toàn năng Khả Hân, bảo vệ mở cửa còn lại, Nguyệt Minh một thân tây trang chỉnh chu xuất hiện.
Cộp cộp—
Tiếng giày cao gót vang lên, Hạ Băng bước đến choàng lấy tay Nguyệt Minh, nàng nở một nụ cười quyến rũ, dưới gọng kính quan sát “nhân sinh”.
Cảnh tượng siêu xe cùng người đẹp làm nhiều nhân viên không khỏi trầm trồ, lúc nãy thì toàn mấy ông bụng phệ, bây giờ lại là Tổng giám đốc xinh đẹp cùng một người con gái siêu xinh đẹp khác sóng vai bên nhau, sự đẹp nhân đôi!
Cửa phòng họp bật mở, Nguyệt Minh theo thói quen tiến về ghế giữa, chễm chệ ngồi xuống, Hạ Băng cười thật tươi, ngồi vào vị trí bên tay phải của cô.
– Cuộc họp bắt đầu nhỉ?
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Nguyệt Minh, không ít người thấy cô ngứa mắt, khẽ chửi rủa trong lòng.
Khả Hân đứng trên bục, chuyên nghiệp dẫn dắt.
Thư ký toàn năng cũng không nói quá nhiều, theo yêu cầu của Nguyệt Minh thì phải cục súc và nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã đến phần công bố cổ phần.
– Nhưng chẳng phải Chủ tịch Nhật Minh có chồng sao? Cô ấy mất đi, tài sản hẳn thuộc về phía chồng cô ấy!?- Một cổ đông đã chuẩn bị tâm thế tạo phản, rất không hài lòng khi Nguyệt Minh muốn độc chiếm ghế chủ tịch.
Nguyệt Minh nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
– Ông cũng hơi tò mò về đời tư của Chủ tịch Nhật Minh rồi đấy.
– Vậy thì tài sản sẽ thuộc về con gái cô ấy!
Hạ Băng bật cười, nàng không hiểu vì sao lũ ngu này có thể là người nhà họ Hoàng và chiếm chỗ ngồi ở đây!?
Nàng thật sự muốn thay Nguyệt Minh cục cưng tống cổ bọn bụng phệ này, sau đó tuyển một dàn trai xinh gái đẹp trẻ trung vào cho bổ mắt.
– Anh có cần tôi giới thiệu cho anh một luật sư tư vấn các vấn đề pháp lý không? Nguyên chủ tịch Nhật Minh hoàn toàn độc thân, chưa kết hôn và đứa bé hoàn toàn là con của riêng chị ấy.
Dựa theo luật, Tổng giám đốc Nguyệt Minh sẽ là người giám hộ hợp pháp và duy nhất.- Khả Hân đứng trên bục, kiên nhẫn giải thích.
Mấy người bên dưới gãi gãi đầu, vẫn có chút mông lung, đành chờ thư ký hoặc trợ lý của mình giải thích nhỏ bên tai.
Nguyệt Minh trào phúng nhìn các vị “người nhà”, cô vỗ tay hai cái ra hiệu cho Khả Hân ấn vào màn hình.
Luật sư của Nguyệt Minh lúc này cũng đi lên bục.
– Đó là những điều có thể xảy ra nếu như Chủ tịch Nhật Minh không để lại di chúc.
Còn trên thực tế, cô Hoàng Nguyệt Minh tức Tổng giám đốc Nguyệt Minh, thân chủ tôi sẽ được hưởng hoàn toàn số cổ phần cùng tất cả tài sản mà Chủ tịch Hoàng Nhật Minh để lại một cách hợp pháp.
Cả hội trường liền nhìn lên màn hình, ngay lập tức tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu vang lên không ngừng.
Thật không thể tin Nhật Minh lại giao toàn bộ cổ phần cùng tài sản lại cho Nguyệt Minh, con ruột một chút cũng không có phần!
Hơn hết, thời gian lập di chúc này có chút lạ, là lúc Nhật Minh đang mang thai, người bình thường ai lại không nghĩ cho bản thân mình và con mà đi chia hết tài sản cho em gái?
Càng nghĩ họ càng thấy lạ, anh em bọn họ dù ruột thịt nhưng còn tranh nhau từng phân tài sản, Nhật Minh lại có thể hào sảng như vậy sao?
Bọn họ nghĩ Nhật Minh lúc ấy đang trong giai đoạn nhạy cảm, bị Nguyệt Minh thao túng, có người lại nghĩ khéo có khi chính Nguyệt Minh bày trò hại chết chị gái để chiếm ngôi vương!?
– Cũng không muốn nói nhiều, tôi nghĩ từ giờ, mọi người nên bắt đầu gọi tôi là Chủ tịch.- Nguyệt Minh để mặc cho bọn họ bàn tán, thâm tâm lại muốn hất cẳng hết.
Cô còng lưng làm ra lợi nhuận, bọn ngu dốt này lại chỉ biết ăn hôi, cứ chờ đó, cô tuyệt đối không tha cho bất kỳ ai!
Về đến phòng làm việc ở tầng 69 của Nguyệt Minh, Hạ Băng nhanh chân ngã người ra ghế làm việc của bạn thân.
Nguyệt Minh thì tựa vào cửa sổ trần đón nắng, trầm ngâm nhìn xuống bên dưới đường.
– Cậu không thấy di chúc của Nhật rất bất thường sao?- Hạ Băng vừa nghịch đồ trên bàn vừa nói.
– Có chứ, ai lại không muốn điều tốt nhất cho con mình.- Nguyệt Minh xoa xoa thái dương.
Đến nay vẫn chưa thể tra ra được gì về tai nạn đó, cứ như có người cố tình che giấu, mà người này lại có thế lực rất sâu…
– Đúng vậy, cứ như thể…- Hạ Băng xoa cằm.
– Cứ như thể chị hai dự đoán được cái chết!- Nguyệt Minh nhếch môi đầy chua chát, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ..
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License