Chương 33
Trên đường bờ biển hỗn độn một bãi, mùi máu tươi tạp lẫn với hương cỏ cây. Mặt nước rọi ảnh ngược trăng tròn dần dần kết hoa sương, ngưng đọng thành băng.
Lớp băng lan dần ra nơi xa, tốc độ không nhanh không chậm.
Lũ zombie vốn đã sinh hoạt dưới nước lâu dài tới nay, lát sau vươn tay, phá tan lớp băng trên mặt nước.
Đôi mắt màu xanh lục giống như ánh sáng của đom đóm, phân tán ở mỗi một góc của thành thị.
Một bầy zombie khác đứng trên các tòa nhà cao tầng nhảy xuống dưới nước liên tiếp nhau, tuy không hẹn lại cùng leo lên trên lớp băng.
Cho đến khi bình minh lên, Tuân Nam đã là một toà thành băng giá.
Zombie đứng đầy trên băng.
–
Ngày trôi qua trên thuyền có chút nhàm chán, Tuyết Tiêu lâu lâu sẽ qua phòng của Lạc Thanh Phong tìm sách đọc.
Một chút xấu hổ vi diệu giữa hai người sau cuộc nói chuyện buổi tối hôm đó đã biến mất.
Lạc Thanh Phong kế tiếp khôi phục rất nhanh vì hắn chỉ bị cắn sau lưng, chỉ khi thịt thối không được cắt bỏ thì mới suy yếu quá.
Tuyết Tiêu sầu là chuyện sưu tầm bảo vật của cô.
Điểm đổi mới tuy rằng ở trên thuyền, nhưng lại ở trong phòng người khác nên cô không thể tùy tiện đi vào, chỉ có thể mở mắt trông mong nhìn rương bảo vật biến mất.
Lâu lâu điểm đổi mới sẽ ở dưới nước, nhưng tàu thủy đã đi qua vùng biển sâu.
Tuyết Tiêu để Hồng Phát và Lục Mao trông chừng, bản thân lặng lẽ xuống nước.
Kết quả thiếu chút nữa không thể tìm về.
Thuyền đi quá xa, vừa vặn Lạc Thanh Phong lại tới tìm cô, để cho Hồng Phát và Lục Mao bâu quanh, lắp bắp đánh yểm trợ.
Lạc Thanh Phong liếc mắt lạnh nhìn hai người biểu diễn.
Cuối cùng Tuyết Tiêu vất vả lắm mới đuổi về được, đành phải từ bỏ ý tưởng rời thuyền đi kiếm rương sưu tầm bảo vật.
Tàu thủy chạy năm ngày trên mặt biển, rốt cuộc đến đất liền.
Đúng rạng sáng 6 giờ, gần tới lúc mặt trời mọc.
Trên bến tàu nhỏ có giăng một hàng đèn lúc sáng lúc tối, người chờ ở bến tàu thấy tàu thủy, quay đầu lại huýt sáo với đoàn xe phía sau.
Tuyết Tiêu bị Mai Nhất Xuyên gõ cửa đánh thức, mắt buồn ngủ mê mang nhìn cậu.
Mai Nhất Xuyên nói: “Rời thuyền thôi, lái xe nửa giờ là đến căn cứ.”
Tuyết Tiêu ừ một tiếng, trở vào đánh thức Thịnh Viện.
Trước đó Mai Nhất Xuyên đã nói qua, căn cứ Đằng Long tọa lạc ở một sơn thôn, lưng dựa núi lớn, gần đó có trấn nhỏ, cách thành phố có một đoạn.
*sơn thôn: ngôi làng trong núi
Các nhà trong thôn toàn là nhà lầu, đặc biệt là biệt thự nông thôn, trước tận thế, nơi đây đang phát triển lên thành trấn, có các hạng mục nâng cấp, trồng hoa quả và khai thác du lịch thôn dã.
Đáng tiếc còn chưa thể hoàn thiện toàn bộ.
Căn cứ Đằng Long định cư ở chỗ này, dọn sạch zombie xung quanh, bảo đảm khu vực an toàn. Mỗi ngày luôn có đội ngũ đi ra ngoài tuần tra, cũng có người phụ trách sinh hoạt hằng ngày.
Hồng Phát và Lục Mao cùng một dạng chưa tỉnh ngủ đờ đẫn.
Hai người đi theo bên cạnh Tuyết Tiêu, nhìn thấy người và xe chờ trên bờ mới tỉnh táo hơn chút.
“Lão đại, sau này chúng ta phải chung sống với một đống người hả?” Lục Mao nhỏ giọng hỏi.
“Không phải trước đó cậu đã sống như thế à?” Tuyết Tiêu ngáp ngủ, không chút để ý nói, “Chỉ là trở về trạng thái bình thường của xã hội người thôi mà.”
Hồng Phát vỗ vỗ bả vai Lục Mao, ý bảo cậu đừng hỏi, nói chuyện lúc này, lão đại còn chưa tỉnh ngủ.
Người trên bờ không ít, đứng gần Địch lão đại, chờ ông sắp xếp.
Cũng có người phát hiện vài gương mặt lạ của nhóm Tuyết Tiêu, tò mò đánh giá.
Mai Nhất Xuyên ở bên cạnh xe vẫy tay với bọn họ: “Bên này!”
Sau khi Tuyết Tiêu đi qua mới phát hiện là Lạc Thanh Phong lái xe.
Hai người cách cửa sổ xe đối mặt nhau trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Tuyết Tiêu hỏi: “Anh có bằng lái không?”
Mai Nhất Xuyên và Giang Nghị ở bên cạnh nghe xong liền sợ ngây người.
Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn cô, “Em có biết lãnh chứng ở đâu không?”
Tuyết Tiêu: “……”
Hồng Phát xấu hổ cười: “A ha ha, lão đại cứ chưa tỉnh ngủ là sẽ như vậy.”
Lục Mao phụ họa gật gù đầu, mở cửa xe xong vừa tính kéo Tuyết Tiêu đi vào, lại thấy cô đi tới chỗ cửa sổ ở cửa ghế lái.
Cửa sổ xe được hạ xuống toàn bộ, Tuyết Tiêu cúi người thò vào, Lạc Thanh Phong tựa người ra sau, quanh mũi ngửi được mùi thơm của thiếu nữ phả tới, nghe thấy cô nói: “Đai an toàn.”
Tuyết Tiêu kéo đai an toàn rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc kéo đai an toàn xuống cài vào.
Lúc này Tuyết Tiêu mới vừa lòng leo lên xe.
Giang Nghị ngồi ở ghế phụ cũng yên lặng kéo đai an toàn cài lại, cảm giác trên xe có thật nhiều cảnh sát giao thông.
–
Lạc Thanh Phong lái xe rất chắc.
Bóng đêm lui đi xa sau người, tia nắng ban mai dần dần xua tan bóng tối.
Thôn trấn đã trát đường bằng xi măng, đi lại rất êm, hai bên đường trồng trọt đủ loại hoa hoè cây cối, cảnh sắc được xanh hoá thật ra làm rất không tồi.
Sau khi chạy qua cửa chào mừng đặc sắc của thôn, cách một đoạn đường thấy có cả đèn đường bằng năng lượng mặt trời, có thể thấy nhà cửa nhiều hơn, ngẫu nhiên có mấy nhà sáng đèn bên trong, trên các lầu cao còn treo cả loa, là phương tiện truyền tải tin tức.
Hồng Phát và Lục Mao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ dần dần lên tinh thần.
Chỉ có hai chị em nhà họ Thịnh châu đầu vào nhau đang ngủ.
Giang Nghị nhìn ngoài cửa sổ hỏi: “Cả một đống người phải ở trong một căn chỉ ở được vài người à?”
“Ít nhất năm người, không ép buộc, mỗi người tự nguyện ở cùng nhau.” Lạc Thanh Phong nói, “Cũng phải xem kết cấu phòng, ví dụ nhà lầu có hai tầng, hay nhà trệt thì tính khác nhau.”
Lục Mao nhấc tay hỏi: “Bọn tôi có thể chọn phòng ở không?”
Lạc Thanh Phong: “Không thể.”
Lục Mao: “……”
“Các cậu ở cùng với tôi.” Lạc Thanh Phong liếc nhìn Tuyết Tiêu ngồi đằng sau qua gương.
Hồng Phát hỏi: “Không phải nói chỉ có thể ở được năm người thôi sao?”
“Tôi ở một mình.” Lạc Thanh Phong nói, “Không thì có thể qua phòng kế bên ở với Nhất Xuyên.”
Lục Mao không chút suy nghĩ nói: “Mai Nhất Xuyên khẳng định ở cùng bạn gái, vậy thì xấu hổ lắm.”
Giang Nghị quay đầu lại hỏi: “Cậu ấy cũng ở với bạn gái, sao cậu không cảm thấy xấu hổ?”
Lục Mao: “……”
Không khí bỗng nhiên sượng hẳn.
Lục Mao và Hồng Phát không hẹn cùng nhìn về phía Tuyết Tiêu, lại nhìn nhìn Lạc Thanh Phong ngồi đằng trước.
Xe chạy qua khu nhà lầu tương đối dày đặc, sau khi chạy ra sau thôn, đi ngang qua một ít hoa điền, đi xa dần thôn, nhà cửa trở nên thưa thớt.
Sau cùng Lạc Thanh Phong dừng xe ở ngay dưới một sườn núi thấp, theo bậc thang đi lên có thể thấy một toà nhà màu trắng.
Lúc này Tuyết Tiêu mới bị đánh thức, dụi mắt xuống xe.
Lên bậc thang có thể thấy một dọc bên tường trồng đầy hoa tường vi, dây leo cây nho quấn lấy giá gỗ vẫn còn trĩu một giọt sương đầy.
Lọt vào trong tầm mắt là khung cảnh tràn đầy thảnh thơi ở chốn thôn quê.
Không hổ là cấp trên trong căn cứ, nhân vật trọng yếu, có thể một mình độc hưởng nhà ở.
Hồng Phát và Lục Mao có chút kích động với một lần nữa có thể bước vào nhà ở của người bình thường, sau khi Lạc Thanh Phong mở cửa lập tức ôm hành lý đi vào hoan hô.
Lạc Thanh Phong ở đây đã hơn một năm, khắp nơi trong phòng được quét tước, tuy rằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày có người tới ở cùng mình, nhưng vẫn chuẩn bị phòng sẵn, không hề động chạm gì.
Trên lầu ba phòng, dưới lầu hai phòng.
Mấy người ở vẫn dư sức.
Hồng Phát và Lục Mao kích động không còn buồn ngủ, chạy lên lầu trên chạy xuống lầu dưới. Giang Nghị từ dưới đi lên, cảm thấy hứng thú với tất cả đồ vật có ở tầng trệt, cũng ngó nơi này một lát ngó nơi kia một chút.
Lạc Thanh Phong không đi theo bọn họ.
Chỉ có hai người Tuyết Tiêu và Thịnh Viện đi theo Lạc Thanh Phong lên trên phòng.
Trong phòng có mùi gỗ nồng nàn, Lạc Thanh Phong mở cửa sổ ra, chỉ đóng mỗi cửa sổ lưới, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Kéo màn không?”
Quay đầu nhìn lại, đã thấy hai người ngã xuống giường bọc chăn ngủ.
Lạc Thanh Phong: “……”
Hắn nhìn Tuyết Tiêu ngủ, hơi cong khóe môi, kéo màn lại.
–
Tuyết Tiêu ngủ đến khi nắng phơi ba sào mới dậy.
Thịnh Viện đã không còn ở bên.
Ngày thường không có việc gì thì khỏi nói, cô mặc kệ mình ngủ đến khi thiên hoang địa lão, lâu lâu không có động lực rời giường, càng miễn bàn bây giờ trời lại còn lạnh.
*Thiên hoang địa lão 天荒地老: trời đất già đi, hoang tàn
Cô lăn lăn trong ổ chăn, cái giường mềm mại dưới người và ổ chăn ấm áp nhắc nhở cô một sự thật —— đã đến căn cứ Đằng Long.
Tuyết Tiêu lập tức xốc chăn lên xuống giường.
Các loại vật dụng trong căn phòng trước mắt chứng tỏ chủ nhân của nó là một người con gái trẻ tuổi, bàn trang điểm có cả đồ trang điểm, tủ quần áo có váy, áo khoác mới tinh.
Tuyết Tiêu kéo màn ra, mở cửa sổ, thấy Lục Mao đứng dưới bậc thang trồng đầy tường vi, cậu đang nói gì đó với Mai Nhất Xuyên.
Hai người nghe thấy tiếng mở cửa sổ, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đây.
“Hi, tỉnh rồi?” Mai Nhất Xuyên giơ tay tiếp đón, “Gần tới chiều rồi, buổi tối 8 giờ rưỡi cùng đi đến quảng trường hội hợp ăn cơm chiều, đây là quy củ của căn cứ, cơm chiều mỗi ngày mọi người ăn cùng nhau.”
Tuyết Tiêu nói: “Đây là quy củ gì?”
Mai Nhất Xuyên đáp: “Vì để kiểm kê số người, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, đi tuần ít nhất ba vòng.”
“Lão đại ăn cơm trưa không?” Lục Mao hỏi.
Tuyết Tiêu xoa xoa đôi mắt, “Cơm trưa ăn gì?”
Lục Mao chỉ chỉ Hồng Mao đang ôm mì gói đi ra nói: “Mì gói.”
Tuyết Tiêu: “……”
Cô trở về rửa mặt rồi xuống lầu.
Đồ dùng hằng ngày của mọi người là Lạc Thanh Phong cho Mai Nhất Xuyên hỗ trợ lấy lại đây.
Căn cứ Đằng Long ở nơi sơn thôn này sử dụng dị năng với công cụ nối lại đường điện còn dùng được và bơm nước, đồng tâm hiệp lực, cải tạo nơi này thành thế ngoại đào nguyên ở tận thế.
*Thế ngoại đào nguyên 世外桃源: cảnh đẹp nằm ngoài sự tưởng tượng của con người.
Tuy rằng so với trước kia vẫn có rất nhiều thứ không sánh được, nhưng đối với những người trốn trui lủi bên ngoài, ăn ngủ trong núi hay ngoài trời, mỗi ngày bị zombie đuổi giết, lo lắng đề phòng để tồn tại mà nói thì đây chính là thiên đường.
Hồng Phát thấy Tuyết Tiêu xuống dưới, đưa mì gói cho nàng.
“Chị của tôi đâu?” Tuyết Tiêu hỏi.
“Mới đi ra ngoài xem cây nho rồi.” Hồng Phát chỉ chỉ bên ngoài, “Chị có vẻ như cảm thấy hứng thú với nó.”
“Chị của tôi có thể trồng được cà chua ngọt vào mùa đông, có phải cũng có thể trồng được quả nho ngọt vào mùa xuân không?” Tuyết Tiêu đi ra bên ngoài, la lớn với Thịnh Viện: “Chị ơi cố lên!”
Không khí tươi mát, tâm tình thoải mái, nhìn gói mì trong tay cũng thuận mắt.
Tuyết Tiêu vừa ăn vừa hỏi, “Lạc Thanh Phong đâu?”
“Lão đại, rốt cuộc cô nhớ tới đại ca rồi à?” Hồng Phát trông mong nhìn cô, làm mặt quỷ với Lục Mao bên cạnh cô.
Tuyết Tiêu cũng chớp mắt nhìn lại hỏi: “Anh ấy bị làm sao hả?”
Mai Nhất Xuyên dựa cạnh cửa nhún vai.
Sắc mặt Lục Mao nghiêm túc nói: “Lão đại, trước lúc trời sáng, có một cô gái mặc váy trắng đứng dưới trời lạnh chạy ùa tới gọi một tiếng anh Thanh Phong! Trong ánh mắt chỉ xem lọt mỗi mình anh ấy!”
Tuyết Tiêu nghe xong, mắt trông mong nhìn lại Mai Nhất Xuyên.
“Bành Tú, con gái của Bành đại ca.” Mai Nhất Xuyên giải thích nói, “Cũng là anh em tốt của Địch lão đại, chủ yếu quản lý về mảng sinh hoạt hằng ngày của căn cứ.”
Tuyết Tiêu ờ, ăn hai hớp mì rồi hỏi tiếp: “Lạc Thanh Phong đang ở đâu?”
“Ở chỗ sân luyện tập, nói là đưa Giang Nghị đi vận động.” Mai Nhất Xuyên nói xong, nhưng không có ý tốt bổ sung nói, “Bành Tú cũng ở đó.”
“Tôi cảm thấy tôi mới vừa rời giường, cũng cần phải vận động.” Tuyết Tiêu thả gói mì lại.
–
Mai Nhất Xuyên lái xe đưa cô đi qua.
Tối hôm qua Tuyết Tiêu không chú ý, giờ mới ngắm được, cảm thấy phong cảnh tuyệt đẹp.
“Mọi người trong căn cứ di chuyển bằng xe hết à?” Cô hỏi.
“Gần như vậy.” Mai Nhất Xuyên nói, “Dù sao bây giờ xe nhiều, zombie lại không lái.”
“Còn chưa kể hết, vạn nhất Dị Khôi lái thì sao!”
Mai Nhất Xuyên tức giận nói: “Đừng có miệng quạ đen à nha!”
Giàn hoa ngoài cửa sổ đã ra nụ, màu đỏ màu lam kín mít một vùng.
Khi đi ngang qua quảng trường, có thể thấy chỗ đó có bày sẵn bàn ghế, còn có công nhân tu sửa bàn ăn, bốn phía đều có gắn đèn sáng và loa phát thanh.
Mai Nhất Xuyên nói: “Buổi tối sẽ tập hợp ở đây, đến lúc đó Địch lão đại sẽ giới thiệu các cậu.”
Tuyết Tiêu không quá cảm thấy hứng thú.
Sân vận động cách quảng trường không xa.
Bên ngoài là sân thể dục mới vừa sửa sang lại, hai căn nhà gần sát đó được cải tạo thành nhà huấn luyện, có thể tập quyền anh và học chiến đấu, hoặc là huấn luyện một ít lực lượng.
Mai Nhất Xuyên đưa Tuyết Tiêu đi tới nhà tập quyền anh, trên đường đi cậu nói: “Đừng nóng nảy, Thanh Phong tự có chừng mực.”
“Tôi không nóng nảy nha.” Tuyết Tiêu nói.
Mai Nhất Xuyên: “Vậy cậu đi chậm một chút, đừng có đi trước mình như thế, cậu có biết ở đâu không mà cứ đi trước mình?”
Tuyết Tiêu ngừng trước cửa, ngẩng đầu nói: “Ngay đây.”
Mai Nhất Xuyên liếc cô một cái, đi qua kế bên.
Tuyết Tiêu: “……”
Mai Nhất Xuyên mở cửa, ánh đèn bên trong loá mắt.
Giang Nghị ngồi ngoài sàn đấu, Cát Ưu ngồi liệt trên ghế cầm khăn lông lau mồ hôi, một bên nhìn lên trên đài. Lạc Thanh Phong tuôn mồ hôi đầy người, để người trần trụi đánh nhau với một cậu trai trẻ khác.
Hắn trầm ổn sắc bén, ra chiêu rất chuẩn, cậu nhóc dần dần chống cự không nổi.
Sau khi Tuyết Tiêu đi vào, không phát hiện ra Bành Tú gì gì đó, lực chú ý tập trung hết vào cơ thể Lạc Thanh Phong trên đài.
Chân dài eo hẹp, dáng người quá mức hoàn mỹ, những vết sẹo dữ tợn hoà cùng mồ hôi càng tăng thêm vài phần dã tính cho hắn, khiến người nhìn khó có thể dời tầm mắt.
Tuyết Tiêu trong nháy mắt đã vứt cái gọi là 1800 năm ra sau đầu.
Cậu thanh niên ngã xuống đất, nhấc tay la lên: “Anh, dừng tay! Em nhận thua! Đủ rồi đủ rồi, còn đánh tiếp nữa thì cả người choáng váng mất!”
Lạc Thanh Phong cũng dứt khoát, khí thế bao ngầu, đi lấy chai nước khoáng dưới đài, kết quả bắt gặp Tuyết Tiêu đứng bên cạnh.
Sắc mặt hắn hơi sượng, yết hầu nhẹ động, mồ hôi theo cạnh cằm nhỏ giọt xuống ngực.
Tuyết Tiêu chớp mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Phong xoay người đi lấy áo tròng vào, cũng mặc kệ cơ thể đang toát mồ hôi khắp người nóng muốn chết.
Tuyết Tiêu la lên: “Đừng mặc mà.”
Ánh mắt Mai Nhất Xuyên và Giang Nghị quỷ dị nhìn cô, đây là thứ ngôn ngữ sắc lang gì vạiii?
Lạc Thanh Phong liếc mắt lạnh nhìn qua, Tuyết Tiêu chân thành nói: “Em luôn tự trách mình một hồi mỗi khi nhìn thấy vết sẹo trên eo trên bụng của anh, cứ mặc kệ em là được!”
Tay Lạc Thanh Phong siết chai nước khoáng, khóe mắt Mai Nhất Xuyên nhẹ giật nói: “Cậu tự trách cái quỷ, cậu thèm thuồng cơ thể cậu ấy thì có!”
Tuyết Tiêu trừng mắt nhìn qua, cậu nói ra làm gì! Không nhìn ra người ta đang thẹn thùng à!
Mặt Lạc Thanh Phong vô cảm xoay người sang chỗ khác, cầm khăn lông lau mồ hôi, một bên ngửa đầu uống nước, giảm nhiệt nhiệt độ xuống.
Giang Nghị vứt cho hắn ánh mắt đồng tình, nói: “Tôi kiến nghị cậu nên xuống lầu chạy thêm hai vòng, ít nhất còn có gió thổi.”
Lạc Thanh Phong thiếu chút nữa đã chạy đi thật.
_______________
“Mau KHEN tôi điiii….. 💫
Chương này 🙂 nó quá thử thách vốn từ và văn miêu tả của tôi 🤧 chưa kể nhiều đoạn đọc tới đọc lui vẫn ko hiểu mô tê gì hớt để edit! Tứk á 🙄 Cỡ chục chương như lày chắc tôi ngâm chương ra dấm luôn ó 😓”
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License