Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22

10:47 chiều – 30/09/2024
Edit: Christine

Beta: Tô

【 Bảo Bối: Em vừa đến liền bị đạo diễn lôi đi, không kịp gửi tin nhắn cho anh, anh ăn cơm chưa? 】

Hóa ra là như vậy.

Tống Nhất Tự thấy bầu trời trong trở lại rồi.

Đầu hắn đặt trên ghế sa lon, hai tay nhấc lên cầm điện thoại, nhanh chóng trả lời: 【Anh còn tưởng là em quên anh rồi! 】

【 Bảo Bối: Nghĩ gì thế? Em xem dự báo thời tiết nói mấy ngày gần đây đều có mưa, anh ra ngoài nhớ mang theo dù đấy. 】

Tống Nhất Tự ngoan ngoãn đáp lời, đang muốn nhắn lại cho Kiều Trì cái gì đó, Kiều Trì lại nhắn cho hắn tiếp.

【 Bảo Bối: Anh ở nhà một mình nhớ ăn cơm đúng giờ đấy, em cất máy pha cà phê rồi, đồ ngọt cũng nên ăn ít lại biết chưa? Dưới lầu mới mở phòng tập thể thao, em làm cho anh tấm thẻ thành viên đặt ở bàn phòng khách, nhàm chán thì đi vận động một chút đi, em thấy anh có hơi béo ra rồi. 】

【 Bảo bối: Em có chuyện gấp đi trước, ở nhà ngoan ngoãn nha! 】

Tống Nhất Tự nhìn chằm chằm tin nhắn của Kiều Trì “Anh có hơi béo ra rồi”, con ngươ co rút lại, không dám tin.

Hắn tắt màn hình, liếc nhìn mặt mình trên màn hình điện thoại

Trước đó cũng không cảm thấy, bây giờ bị Kiều Trì nhắc đến…

Tống Nhất Tự lạnh lùng để điện thoại di động xuống, làm sao có thể, cho dù Kiều Trì có mập thì hắn cũng không có béo!

Kiều Trì thật sự rất bận bịu, lúc đầu cho là mình đến khách sạn thì có thể nghỉ ngơi một chút, không nghĩ tới vừa xếp quần áo xong, liền có nhân viên tìm đến. Bởi vì thời gian khẩn cấp, vẫn chưa kịp chụp poster, vừa lúc xế chiều hôm nay và buổi tối cũng không có việc gì, Chương Niên đã nhanh chóng tìm được quay chụp địa phương, chỉ còn chờ diễn viên chính đến nữa thôi.

Kiều Trì cùng Tiểu Tiểu đi theo nhân viên tới chỗ chụp thì phát hiện Độ Cao đã bắt đầu chụp, anh hình như cũng nhìn thấy Kiều Trì đi vào, còn nhìn cô nhướng mày nở nụ cười.

Chương Niên đội mũ lưỡi trai đứng sau dàn máy móc nhìn, anh ta (1) thấy Độ Cao bên cạnh cười cũng quay đầu nhìn sang, Kiều Trì đang bước về phía anh ta.

“Đạo diễn Chương.” Kiều Trì chào hỏi, Chương Niên nhẹ gật đầu, anh hướng về phía stylist và thợ trang điểm phất phất tay, rồi nói với Kiều Trì: “Phim đô thị không phiền toái như cổ trang, cô chỉ cần chụp cỡ ba bộ đồ, sau khi thay trang phục xong thì chụp với Độ Cao, Văn Nguyệt Nguyệt 1 tiếng nữa mới đến được, đợi lát nữa sẽ chụp cùng với cô ấy.”

Kiều Trì nhẹ gật đầu, đi theo stylist thay quần áo.

Trang phục của cô chủ yếu là tây trang, Kiều Trì mặc một thân tây trang đen bước ra, Tiểu Tiểu lập tức nhỏ giọng tán dương: “Thật ngầu!”

Kiều Trì cười không nói, cô ngồi trước bàn trang điểm chờ thợ trang điểm đến trang điểm cho mình.

Tiểu Tiểu đứng một bên, điện thoại trong tay rung một cái, cô cúi mắt nhìn, lại nhìn sang Kiều Trì đang trang điểm. Lặng lẽ lui về sau mấy bước, giơ điện thoại lên chụp bóng lưng của Kiều Trì.

Cô điều chỉnh góc độ một chút, cả người trong gương của Kiều Trì cũng bị chụp lại.

Cằm Kiều Trì có hơi nâng lên, hai mắt nhắm, thần sắc cực kỳ buông lỏng, tóc của cô được uốn thành lọn lớn, thợ trang điểm đứng bên trái cô đang cầm một thỏi son đỏ.

Tiểu Tiểu tán thưởng một hồi, sau đó mở ra Wechat tìm người vừa rồi gửi tin nhắn cho mình, gửi tấm hình này qua.

Ngụy Duy lúc này đang đứng ở cửa studio, anh lấy điện thoại ra mắt nhìn Tiểu Tiểu gửi ảnh chụp cho mình, cố gắng tạo tư tưởng rắm cầu vồng(2) mới đẩy ra phòng làm việc cửa.

(2): 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là “cái rắm cầu vồng. Có ý là fans luôn muốn thổi phồng thần tượng của mình, ý trên mặt chữ là việc thần tượng đánh rắm đều có thể đem xuất khẩu thành thơ mặt không đổi sắc biến nó thành cầu vồng. Nó giống như khoe khoang một người, nhưng không có từ vựng để tự hào, thì “rắm cầu vồng” là một thay thế tuyệt vời.

Địa chỉ studio cách nhà Kiều Trì không xa, Tống Nhất Tự đến studio trước nửa tiếng, hắn ngồi ở cửa sổ sát đất lấy văn kiện còn chưa xem xong.

Ngụy Duy đóng cửa lại, vừa đi vừa nói: “Ông chủ, Kiều tiểu thư đang chụp poster, Tiểu Tiểu vừa mới gửi ảnh chụp cho tôi, anh muốn nhìn không?”

Tống Nhất Tự ngẩng đầu khỏi văn kiện, hắn nhìn Ngụy Duy một chút, không đáp ứng cũng không từ chối.

Ngụy Duy dù sao cũng ở chung với Tống Nhất Tự nhiều năm, ông chủ lúc này như nào tâm tư anh hiểu rõ như đang soi gương vậy, anh đem ảnh chụp cho Tống Nhất xem sau đó tự khen: “Ông chủ, Kiều tiểu thư thật rất có tính sáng tạo, Tiểu Tiểu nói vai diễn của cô ấy lần này là nữ cường, anh nhìn bức ảnh xem, mặc dù vẫn đang trang điểm, nhưng cũng có thể nhìn ra mười phần bá khí…”

Ngụy Duy một bên nói một bên chú ý đến sắc mặt của Tống Nhất Tự, quả nhiên sắc mặt ông chủ tốt hơn lúc đi vào.

Ngụy Duy cảm thấy mình đã nắm giữ mấu chốt chuyển đổi cảm xúc của ông chủ, trong lòng có chút đắc ý.

Tống Nhất Tự chịu đựng muốn lập tức mở khóa điện thoại, hắn mở miệng nói: “Nói xong chưa?”

Ngụy Duy nghiêm túc lại, hắn để văn kiện lên bàn, kéo ghế ngồi trước bàn làm việc: “Những văn kiện này anh xử lý xong thì không còn chồng chất như trước, Tống Phó Tổng giống như phát hiện ra gì đó, mấy ngày nay tìm tôi nhiều lần, sắp tới sẽ không có thời gian đến đây.”

Tống Phó Tổng là anh cùng cha khác mẹ với Tống Nhất Tự, tên Tống Minh Diệu.

Tống Nhất Tự cảm thấy đầu căng ra, đối với ký ức về Tống Minh Diệu trở nên rõ ràng, mặc dù là mang danh là anh hai nhưng chỉ lớn hơn hắn 3 tháng, khi còn bé hắn vừa về Tống gia, Tống Minh Diệu không ít lần khi dễ hắn, mỗi ngày đều gọi hắn là con riêng, còn cùng hồ bằng cẩu hữu (3) bên ngoài bắt nạt hắn.

(3)Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

Môi Tống Nhất Tự vô ý thức mím lại, Ngụy Duy nhìn vẻ mặt âm trầm của ông chủ không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Quan hệ ác liệt giữa ông chủ và Tống Phó Tổng trong công ty đã không phải là bí mật gì nữa, Tống Phó Tổng người này bề ngoài chỉ là một cái bao cỏ không hơn, chuyện vô dụng ở công ty mà anh ta làm nhiều nhất là thách thức ông chủ anh, cuối cùng bị ông chủ đấm ngay trước mặt mọi người.

Người này da mặt cũng dày, mặc kệ ông chủ có đấm vào mặt anh ta bao nhiêu lần, anh ta đều không biết mệt gây ra bao nhiêu chuyện lôi thôi để ông chủ đi dọn dẹp.

Công ty không có mấy nhân viên thích anh ta.

Điện thoại của Tống Nhất Tự rung một cái, hắn mới từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, hắn liếc qua, Kiều Trì gửi ảnh cho hắn.

Ngụy Duy còn chưa kịp ở trong lòng thay ông chủ bất bình, đã nhìn thấy sắc mặt ông chủ vốn dĩ đang tối đến độ có thể nuốt được người lúc này thần sắc ôn nhu cầm điện thoại lên.

Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Ngụy Duy hỏi: “Sao vậy ông chủ?”

Tống Nhất Tự cầm điện thoại lùi ra sau dựa vào ghế, nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn anh, trả lời: “Bà chủ của cậu tìm tôi.”

A, thì ra là sức mạnh của tình yêu.

Ngụy Duy thức thời nói: “Tôi đi mua hai ly cà phê.”

Anh đứng dậy, lại nghe thấy ông chủ nói: “Không cần mua cà phê cho tôi.”

Ngụy Duy không hiểu, cà phê là mạng sống của lão đại mà, anh đang muốn hỏi, liền thấy ông chủ nói: “Mua một ly nước ép hoa quả cho tôi thì có thể, bà chủ của cậu không cho tôi uống cà phê.”

Ngụy Duy lạnh lùng rời đi.

Sau khi Ngụy Duy đi, Tống Nhất Tự mới mở Wechat ra, đầu tiên mở bức ảnh Ngụy Duy gửi cho hắn, nhìn mấy giây, lưu ảnh chụp lại, mới trở về giao diện ban đầu

Kiều Trì gửi cho hắn một tấm hình selfie.

Cô đã trang điểm xong, hướng về phía ống kính hơi hất cằm lên, tay trái để gần mắt trái giơ hai ngón tay thành hình cái kéo, quai hàm nâng lên, phần trang điểm rõ ràng cực kỳ lãnh diễm bá khí lúc này lại phá lệ đáng yêu.

【 Bảo bối: Cho anh xem phần hóa trang của em một chút ~ 】

Tống Nhất Tự yên lặng gửi cho Kiều Trì một biểu tượng cảm xúc bắn tim(4).

(4):Nguyên văn bút tâm “笔芯“.

Kiều Trì không trả lời, hình như đã bắt đầu quay phim, hắn nghĩ nghĩ, rời khỏi giao diện trò chuyện của hai người, ấn mở ảnh đại diện wechat, đem ảnh vừa rồi Kiều Trì gửi cho mình làm ảnh đại diện, càng xem càng thích, bảo bối nhà hắn thật là xinh đẹp động lòng người lại còn đáng yêu nữa chứ!

Đi đến cửa hàng bán nước trái cây, Ngụy Duy ngẩng đầu nhìn một chuỗi dài menu, giơ tay lên chụp một tấm ảnh, chuẩn bị gửi cho ông chủ tự chọn.

Lại không nghĩ rằng lúc nhìn Wechat, ông chủ đã thay ảnh đại diện Wechat, từ ảnh đại diện mặc định đổi thành ảnh của nữ, Ngụy Duy tò mò bấm vào, mắt nhìn hình lớn trầm mặc out ra ngoài.

Trước kia thật không nghĩ tới, ông chù lại có thể rơi vào lưới tình.

Thật chua chát mà, ngay cả người cuồng công việc như ông chủ còn có bạn gái, khi nào thì anh mới có?

**

“Xin chào mọi người.”

Kiều Trì đang cùng Độ Cao hai người ngồi trước bàn trang điểm câu được câu không trò chuyện, hiện tại hai người bọn họ chỉ còn poster hai người và tập thể chụp cùng Văn Nguyệt Nguyệt nữa thôi.

Nghe thấy âm thanh hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại, Văn Nguyệt Nguyệt thật lâu không thấy cuối cùng đã tới.

Văn Nguyệt Nguyệt bên ngoài đẹp hơn trong hình, cô chú ý tới ánh mắt Kiều Trì, hơi quay đầu, ngượng ngùng vẫy tay với bọn họ, cười cười.

Kiều Trì thu hồi ánh mắt, chỉ nghe thấy Độ Cao nói: “Rốt cuộc cũng có thể kết thúc công việc.”

Độ Cao ở bên cạnh duỗi lưng một cái, Kiều Trì thấy Văn Nguyệt Nguyệt và Chương Niên đi về phía bên này, liền đứng lên nhường chỗ ra ngoài, cô đã hoàn thành xong công việc, hiện tại chỉ chờ Văn Nguyệt Nguyệt nữa thôi.

Chương Niên mang theo Văn Nguyệt Nguyệt đi tới, giới thiệu với Kiều Trì và Độ Cao: “Đây là Văn Nguyệt Nguyệt, nữ chính trong kịch bản, Nguyệt Nguyệt, đây là Độ Cao, đây là Kiều Trì.”

Văn Nguyệt Nguyệt nhìn Chương Niên nhẹ gật đầu, có hơi xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, để hai người chờ? Chuyến bay của tôi bị trễ, kết quả đến lại kẹt xe, cho nên mới tới chậm.”

“Không sao.” Kiều Trì nói, cô đối với Văn Nguyệt Nguyệt ấn tượng đầu khá tốt, Văn Nguyệt Nguyệt nhìn cô cười một nụ cười ngọt ngào, muốn nói điều gì đó, stylist liền đẩy một loạt quần áo đến đây.

“Nhanh lên, tranh thủ đóng máy lúc 8 giờ.” Chương Niên nói một câu liền trở về chỗ dàn máy móc.

Độ Cao nhìn chằm chằm Văn Nguyệt Nguyệt mấy lần, khẽ cười một tiếng, đứng lên đi về phía Kiều Trì.

“Cười cái gì?” Kiều Trì đang lướt Weibo, thấy Độ Cao cười cười đi tới có hơi thắc mắc.

Độ Cao ngồi xuống bên cạnh Kiều Trì, nhỏ giọng nói: “Tôi đang cười Văn Nguyệt Nguyệt, cô gái này rất có thể đang giả vờ.”

Kiều Trì không hiểu, Độ Cao tiếp tục nói: “Tôi với anh của cô ấy Văn Nhượng là bạn từ nhỏ, cô gái này tôi nhìn từ bé đến lúc lớn lên, cực kì nghịch ngợm.”

Văn Nhượng.

Cái tên này có hơi quen thuộc nha.

“Cô đừng nhìn cô gái này có vẻ tốt bụng, chờ quen về sau chậc chậc chậc.” Độ Cao chậc vài tiếng: “Nhưng mà cô ấy thế mà lại nhận vai nữ chính bộ phim này, tôi nhớ phim này về sau có nhiều cảnh hôn hít, tôi phải đi tìm Lý Y thương lượng một chút, nếu không về sau làm sao tôi đối mặt với anh trai cô ấy được…”

Độ cao cảm khái xong, phát giác Kiều Trì căn bản không quan tâm không để ý tới mình, đưa tay chọc chọc cánh tay Kiều Trì, hỏi: “Nghĩ gì thế? Nghe thấy lời tôi nói không?”

Kiều Trì nhẹ gật đầu: “Có nghe, chỉ là đang nghĩ cái tên Văn Nhượng hình như đã từng nghe qua.”

Độ Cao hừ một tiếng: “Kênh Tài chính và kinh tế không phải thường đưa tin về anh ta sao? Tôi nói cô nghe, anh ta là thương nhân, thế mà trên Weibo còn có fan, fan còn khen anh ta là trên trời sinh trăng dưới đất sinh hoa, rắm cầu vồng thổi vù vù đến tôi còn không có mặt mũi nhìn, bản thân anh ta thật ra cực kỳ khó ở chung…”

Kiều Trì lúc này nhớ lại, cái tên Văn Nhượng này, không phải là nam chính trong sách sao???

Kiều Trì một mặt phức tạp nhìn về phía Độ Cao còn không ngừng nói xấu Văn Nhượng, trong lòng yên lặng nói: Đừng nói nữa, anh ta sau này sẽ là em rễ của anh đấy.

(1): Ôi hồi trước đọc chưa tới chương 23, không biết đạo diễn Chương của chúng ta mới có gần 30, vậy mà t lại để là ông mới chết chứ:<. Nên từ sau chương này t sẽ đổi nhé, tới khi nào hoàn thì t chỉnh lại toàn bộ luôn, mong các cậu thông cảm.

____

Hồi trước có nghĩ rồi nhưng không để tâm lắm, giờ thì bắt đầu hơi sợ truyện của mình bị đăng lên mấy web khác. Nếu thấy có tình trạng đó thì chắc t phải để mấy dòng “đánh dấu chủ quyền” trong truyện quá, nhưng như vậy sẽ cắt ngang xương cảm xúc đọc truyện của các cậu mất:<