Chương 36: Bản Vẽ Phác Thảo
“Thật không ngờ lại lớn như vậy, khối tinh kim này ít nhất cũng 50 cân đi”.
Khưu đại sư quan sát một hồi, lại thử nâng lên vài lần, mở miệng xuýt xoa nói.
“Đại sư thật tinh tường”.
Viêm Nguyệt công chúa mỉm cười gật đầu.
“Không biết Vân tiểu hữu muốn rèn vũ khí gì đây? Nếu ta tính toán không sai, khối Hắc Diệu Tinh Kim này loại bỏ đi tạp chất, chí ít cũng còn 30 cân đi”.
Khưu đại sư lại quay sang Thiên Vân mà hỏi.
“Ta muốn rèn một cây đao, để ta phác thảo một bản vẽ cho ngài.
Công chúa, phiền ngươi cho ta mượn giấy bút”.
Thiên Vân đã có suy tính từ trước, mở miệng nói ngay.
Viêm Nguyệt công chúa ra hiệu cho một cung nữ đi lấy giấy bút, rất nhanh bút mực đã tới.
Thiên Vân trải giấy xuống bàn, tay bút tay mực vẽ lên trang giấy trắng.
Rất nhanh một thanh đao cùng một vỏ đao được vẽ đi ra.
Đao này to và dài chỉ hơn thanh kiếm bình thường một chút, có một lưỡi, sống đao dày, giữa thân đao là một rãnh nhỏ chạy dọc xuống gần chuôi đao.
Ngăn cách giữa chuôi đao và thân đao là một khối cách đao hình chữ nhật, chuôi đao dài tầm hai tấc.
“Ồ! Đao này có chút lạ nha, có chút giống với kiếm hơn là đao”.
Khưu đại sư nhìn bản vẽ trên giấy, có chút kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, ta rất ít sử dụng đao bằng hai tay, thiết kế như này có thể giúp ta cầm đao bằng một tay dễ dàng.
Hơn nữa chuôi đao dài những hai tấc, nếu gặp địch mạnh, ta vẫn có thể xử đao bằng hai tay”.
Thiên Vân gật đầu giải thích.
“Không biết Vân thiếu hiệp tại sao muốn tạo một rãnh nhỏ ở giữa thân đao? Làm như vậy không sợ thân đao sẽ không chịu được lực công kích mạnh mà gãy hay sao?” Khưu Trí Huyền tiếp tục hỏi những vấn đề tồn đọng, hiển nhiên ông không muốn đao mà mình tạo ra sẽ nhanh bị hủy.
“Cái này thật ra ta chưa từng nghĩ tới, chỉ là cảm thấy như vậy rất thẩm mĩ mà thôi”.
Thiên Vân nào hiểu mấy thứ này, cười trừ trả lời.
“Nếu vậy ta khuyên ngươi không nên để cái rãnh này lại, tốt nhất là lên rèn một cách nhất thống”.
Khưu đại sư mở miệng khuyên.
“Được! Đại sư là người trong nghề, có gì cứ góp ý liền tốt”.
Thiên Vân cũng không có phản đối, rất chăm chú nghe.
— QUẢNG CÁO —
“Khối Hắc Diệu Tinh Kim này khá lớn, rèn nó thành thân đao thì quá phung phí, ta đề nghị nên đúc đao này thành một khối”.
Khưu đại sư liền tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Đại sư, nếu làm như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì a? Ta chỉ sợ các bộ phận sẽ chỗ rắn, chỗ mềm, rất dễ bị gãy a”.
Thiên Vân tuy dốt đặc, nhưng cũng đã nhìn qua một ít tư liệu, không khỏi nghi hoặc.
“Đúng là như vậy, thế nhưng nếu ta ra tay, thêm vào đó một ít vật liệu tạo độ cứng, ta tin chắc thanh đao này sẽ không có vấn đề”.
Khưu Trí Huyền vỗ ngực bảo đảm nói.
Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu, ôm quyền nói.
“Vậy phải nhờ Khưu đại sư rồi.
Công Chúa, nếu Khưu đại sư có việc cần hỗ trợ, phiền ngài thay ta giải quyết một chút, có vấn đề xin cứ tới chỗ Tiêu huynh tìm ta”
“Vân tiểu hữu yên tâm, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành thật tốt”.
Khưu đại sư mỉm cười tự tin.
“Vân công tử cứ tin ở ta, nếu thật có việc ta sẽ sai người tới báo”.
Viêm Nguyệt công chúa cũng gật đầu trả lời.
Thiên Vân nghe vậy liền mỉm cười, ôm quyền cúi đầu, xin phép rời đi trước.
Một tên thái giám tiến lên, mang hắn rời cung.
“Kẻ này võ công cực cao, thế mà không hề tỏ ra kiêu ngạo, quả thực nhân tài hiếm có.
Đại Việt không hổ là vùng đất địa linh nhân kiệt”.
Khưu đại sư dõi theo bóng lưng Thiên Vân khuất xa, mở miệng than thở.
“Đúng là như thế, người này tính tình đạm bạc, xử lý vô cùng ổn trọng, lại so với Kiếm Thánh, Đao Thánh cũng không hề thua kém”.
Viêm Nguyệt gật đầu đồng ý.
“Không sai, Kiếm Thánh năm đó sau khi Hóa Cảnh, phong thái cũng chưa chắc đã bằng kẻ này.
Dù sao ngài cũng là đại danh đỉnh đỉnh, người này trái lại thực lực cực cao, lại ẩn nhẫn không hề muốn vang danh thiên hạ.
Chỉ riêng phần ẩn nhẫn này, đã làm cho lão già ta cảm thấy rất nể phục”.
Khưu đại sư gật đầu, không tiếc lời khen tặng.
Viêm Nguyệt công chúa cũng chỉ biết gật đầu, không nói gì thêm.
— QUẢNG CÁO —
“Nghe nói lần này bên phía Huyết Y Hầu phủ muốn ngươi gả cho một tên ngốc?” Khưu đại sư lại mở miệng hỏi.
“Là có chuyện này, ta cũng đã nói với phụ hoàng, nếu người đồng ý muốn dựa vào Huyết Y Hầu phủ, ta cũng chỉ có thể chấp thuận”.
Viêm Nguyệt công chúa gật đầu đáp.
“Hoàng Thượng rất thương yêu ngươi, có lẽ sẽ không để ngươi phải chịu oan ức, ngươi không cần quá lo lắng.
Lại nói tuy rằng Huyết Y Hầu phủ thực lực rất mạnh, thế nhưng không có Hóa Cảnh tọa trấn, mạnh tới đâu cũng chẳng thể bao quát được tất cả”.
Khưu đại sư lắc đầu, lại bắt đầu phân tích.
“Không sai! Lần này ta tới Huyết Y Hầu phủ làm khách một thời gian, cũng thấy bọn họ nội bộ có chút kéo căng, chỉ sợ sắp phát sinh biến cố”.
Viêm Nguyệt như có điều suy nghĩ, âm thầm gật đầu nói.
“Gia tộc lớn phát sinh nội bộ lục đục cũng là điều dễ hiểu, Dương gia đến nay chưa đổ đã là một điều kì tích.
Ta chỉ sợ Dương Trung Hóa tiên sinh một khi qua đời, vị trí Huyết Y Hầu chi chủ sẽ không còn nằm trong tay Dương Hiển nữa”.
Khưu đại sư phân tích một lượt.
“Dù sao cũng là việc nội bộ Huyết Y Hầu phủ, chúng ta vốn không có quan hệ.
Lần này phải làm phiền đại sư, dù sao Vân công tử cũng cứu mạng ta nhiều lần, mong ngài cố gắng giúp hắn”.
Viêm Nguyệt cũng không muốn bàn luận tình hình hầu phủ thêm nữa, thay đổi chủ đề nói.
“Ngươi phải chăng có ý với hắn?” Khưu đại sư tùy ý hỏi.
“Cái này…!Ngài cũng đừng đoán mò”.
Viêm Nguyệt mặt hơi đỏ, không dám nói thật.
“Kì thực y rất tốt, nhưng ta thấy y nhìn ngươi rất bình thản.
Ài! Nếu như có hắn giúp sức, chém giết Nghiêm Cung cùng sứ giả Đại Chu chẳng khác gì một kiện việc nhỏ.
Chỉ đáng tiếc, chúng ta không có thứ gì đủ sức đả động đến hắn”.
Khưu đại sư thở dài, tiếc nuối nói.
“Người như hắn ngoài tiên duyên ra, quả thực không thứ gì có thể đả động”.
Viêm Nguyệt cũng chỉ có thể buồn bã nói.
“Thành tiên sao mà khó, mà thôi ta cũng phải rời đi, ngươi cũng mau nghỉ ngơi”.
Khưu đại sư nói xong liền phất tay rời đi.
— QUẢNG CÁO —
“Tiên duyên? Xưa nay võ giả ai cũng muốn truy cầu một bước này, nhưng có ai được như ý? Tại sao không chọn cuộc sống bình thường? Tại sao không hưởng thụ tốt một kiếp nhân sinh?” Viêm Nguyệt vừa đi vừa lẩm nhẩm.
Thiên Vân ra khỏi hoàng cung trời cũng đã về khuya, hắn tìm một tửu lâu cách hoàng cung không xa nghỉ lại.
Mở toang cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm nơi đất khách.
Mưa tuyết đã ngừng rơi từ bao giờ, Thiên Vân cũng không để ý nữa.
Trăng hôm nay rất sáng, cũng rất đẹp, Thiên Vân đột nhiên có chút cảm giác như từng thấy ở đâu đó, ngẫm nghĩ một hồi đôi mắt hắn liền vụt sáng.
Tâm thần câu thông với Hạ Thi Điệp.
“Thi Điệp tỷ, ngươi có đó không?” Đợi mãi không có tiếng trả lời, Thiên Vân vô cùng sốt ruột.
“Thi Điệp tỷ, đừng có giận dỗi nữa, mau trả lời ta”.
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Hạ Thi Điệp, ngươi đi ra cho ta”.
Thiên Vân trong lòng gầm thét.
“Có chuyện?” Một thanh âm mỏi mệt khẽ vang lên.
“Ngươi tại sao lâu như vậy mới trả lời ta?” Thiên Vân khó chịu hỏi.
“Ta phải ngủ say chuẩn bị cùng ngươi tiến về Dương gia, có việc gì sao?” Cổ Thi Điệp mở miệng giải thích, lại hỏi.
“Thì ra là vậy!” Thiên Vân có chút lúng túng, thanh âm mềm xuống nói.
“Ta đã đi tới kinh đô Viêm Quốc, tỷ xuất ra hộp đựng linh sâm cùng cuốn Thiên Diễn Thuật cho ta nhìn một chút”.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License