Ngày 20 tháng 06 năm thứ nhất
Rồng Chết xuất hiện quả thật mang đến cho chúng mình rất nhiều niềm vui
Hôm nay nó tự biên tự diễn một tiết mục đặc sắc để biểu diễn cho chúng mình xem vào lúc nghỉ ngơi.
Nó vừa đóng sư phụ lại diễn đồ đệ.
Sư phụ: “Đồ nhi, ngọn núi phía trước là núi gì?
Đồ đệ: “Sư phụ, là núi mụn!”
Sư phụ:“Trên núi có một cái động gì a?”
Đồ đệ:“Có một động mụn!”
Sư phụ:“Trong động có loại yêu nào a?”
Đồ đệ: “Có một con mụn yêu!”
Sư phụ: “Mụn yêu trông thế nào?”
Đồ đệ: “Trông như một đống mụn!”
Ha ha ha ha……
Ngày 22 tháng 06 năm thứ nhất
Lúc mặt trời lặn, năm người chúng ta leo lên thiên hạ đệ nhất lâu : “Hạc vàng bị tàn nhang lâu”.
Trên cao nhìn xa, trong lòng vô cùng kích động… Sư phụ nổi hứng làm thơ ngấu hứng làm thả một áng thơ
Bạch nhật y sơn tận.
Hoàng hà nhập hải lưu.
Xuân khứ hoa hoàn tại,
Lạp lạp giai tân khổ!
Dịch thơ : bluesky1
Mặt trời tựa chân sơn
Hoàng Hà muôn sóng vờn
Xuân đi hoa còn nở
Trẩy hạt nào cực hơn
“Thơ hay, thơ hay” ở bên cạnh một gã văn nhân vỗ tay khen, trên người khoác một bộ giống ‘thằng nhỏ’, “Nhưng nếu đem hai câu sau sửa thành :
Dã hỏa thiêu bất tận
hồng chưởng bát thanh ba
Dịch thơ :
Cháy rừng lửa nào dứt
Tay hồng quạt bùng hơn
chẳng phải càng hay hơn?”
Sư phụ rất cao hứng, nói: “Đa tạ cao nhân chỉ điểm, xin hỏi thí chủ tôn tính đại danh?”
“Gọi tớ là Thi Thi(1) là được rồi!” Cái tên tầm thường kia nói tiếp.
Mang khẩu trang liền tự nghĩ mình là thầy thuốc à? Thi thi? Không bằng gọi thỉ thỉ (2) còn hay hơn!
(1) : thơ thơ
(2) : đống phân