Chương 9: 9: Thuê Phòng Trọ
Đi được một hồi, Lệ Ngọc nhìn thấy cái bảng “PHÒNG TRỌ BÌNH DÂN”.
Bên dưới có mũi tên chỉ đường đi vào một con hẻm.
Lệ Ngọc không ngần ngại đi vào.
Đến nơi, Lệ Ngọc quan sát một vòng cho kỹ lưỡng, xem có phải là phòng trọ trá hình không, mới đi vào.
Dương Nguyên vẫn không yên tâm nên cũng theo cô vào.
Bà chủ phòng trọ nhìn vào Lệ Ngọc, thấy cô mặc bộ đồ bà ba áo trắng, quần lãnh đen, còn xách theo cái giỏ, là biết từ dưới quê mới lên.
Còn Dương Nguyên, bà cũng không nghĩ anh là ở tù mới ra, bởi vì trên này cũng không hiếm thanh niên phong trần như anh.
Thấy hai người vào, bà hỏi.
– Cô, cậu thuê trọ qua đêm hay là dài hạn?
Nghe có trọ dài hạn, Lệ Ngọc bèn hỏi tới.
Cô cũng đang cần trọ dài hạn, để tiện tìm việc làm mà.
Thế là, sau một hồi trao đổi, Lệ Ngọc đã thuê một phòng dài hạn.
Dương Nguyên cũng thuê một phòng qua đêm.
Đúng ra, Dương Nguyên cũng có thể đi sang nhà của anh Hai mình ngủ, nhưng mà, lại cảm thấy không yên tâm về cô, thế cho nên cũng ở lại.
Lệ Ngọc đúng là vô ngữ.
Anh ta tưởng cô thật sự là gái quê mới lên thành phố lần đầu sao?
Thành phố nơi Lệ Ngọc từng ở còn phức tạp hơn hiện tại gấp mấy lần.
Ở đây bị cướp, truy hô còn có người đuổi theo, chứ ở nơi cô ở, bị cướp là rồi.
Đuổi theo còn bị giết.
Tốt nhất thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ chắc ăn.
Bà chủ dẫn Lệ Ngọc nhận phòng xong, mới dẫn Dương Nguyên đi nhận phòng.
Phòng trọ dài hạn tất nhiên sẽ không tiện nghi như phòng ngắn hạn nhưng ít ra, cũng có một cái giường.
Nhà vệ sinh thì có khu riêng.
Thôi cũng được! Thời nào theo thời đó.
Lệ Ngọc muốn có tiện nghi như thế kỷ 21 thì trước tiên phải kiếm thật nhiều tiền cái đã.
Lệ Ngọc sắp xếp đồ đạc xong thì lấy một bộ đồ đi ra ngoài tắm rửa.
Trở vào liền leo lên giường ngủ.
Chắc do hôm nay đi bộ nhiều nên mệt, vừa nằm xuống cô đã ngủ mất xác rồi.
Sáng thức dậy vừa mở cửa, đã thấy Dương Nguyên ngồi trông ngốc như con cóc, ở trước cửa phòng của cô.
Lệ Ngọc không nói gì, đi ra làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa trở vào vẫn thấy anh ta còn ngồi đó.
Cô đổ một giọt mồ hôi thật lớn sau ót.
– Anh…!sao anh lại ngồi đây? Không trở về dưới đi?
Dương Nguyên đứng lên, gãi gãi đầu.
– Tôi…!định ở đây…!chừng nào cô tìm được việc làm rồi mới về…!
Lệ Ngọc lắc đầu nói.
– Anh đừng có lo cho tôi.
Tôi với anh dù sao cũng chỉ là người dưng nước lã.
Với lại tôi cũng đâu phải con nít, tôi có thể tự lo cho mình được.
Anh trở về đi thôi.
Nói rồi Lệ Ngọc bước vào phòng, chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc một chút xíu.
Cô biết, mình sẽ lên thành phố, nên cũng đã sớm chuẩn bị quần áo cho phù hợp hoàn cảnh rồi.
Chứ không lẽ ra đường đi xin công việc có liên quan tới chữ nghĩa mà ăn mặc áo bà ba, quần lãnh thì nó không hợp lắm.
Cũng may là nguyên chủ cũng có may cho mình mấy cái áo sơ mi và quần tây, dù sao, cũng mang tiếng là có chồng trí thức mà.
Nhưng tiếc là từ lúc về nhà chồng đến khi cô xuyên qua, nguyên chủ cũng không có dịp mặc nó.
Khi Lệ Ngọc mở cửa bước ra, lại khiến cho Dương Nguyên ngẩn ngơ.
Lệ Ngọc lên đồ đúng là khác hẳn.
Áo sơ mi trắng đóng thùng, tay áo xắn lên một chút, tóc thắt bím để sang một bên, nhìn rất sinh động.
Đâu còn hình ảnh cô gái dưới quê mới lên ngày hôm qua nữa.
Tuy rằng, Lệ Ngọc không có xinh đẹp như những cô gái thị thành khác nhưng lại có một nét duyên dáng, mặn mà, quyến rũ, đáng yêu.
Thấy Dương Nguyên nhìn cô trân trân.
Lệ Ngọc sờ sờ mặt mình thắc mắc hỏi.
– Mặt tôi dính gì hả?
Dương Nguyên hoàn hồn, vội lắc đầu nói.
– Không…!không có…!tại tôi thấy cô…!à…!xinh đẹp hẳn ra thôi…!
Lệ Ngọc nở nụ cười tươi rối, rồi nói.
– Cảm ơn lời khen! Nhưng như vầy chưa tính gì đâu.
Đợi tôi có tiền tôi tút lại nhan sắc một chút xíu nữa thì tôi sẽ làm anh lé mắt luôn cho coi.
Tuy không có đẹp như người mẫu nhưng ít ra lên sân khấu cũng không bị ai phan dép.
Hi hi…!
Dương Nguyên cũng phì cười, Lệ Ngọc nói chuyện đúng là rất có duyên.
Hơn nữa, vừa rồi lúc cô nở nụ cười, lại làm trái tim anh đập rộn.
Là người từng trải, Dương Nguyên đương nhiên hiểu đó là đại diện cho điều gì.
Nhưng mà, Dương Nguyên cũng không dám để tình cảm của mình đi quá xa, anh sợ cái số sát thê của mình.
Bất chợt Lệ Ngọc nhìn anh nói.
– Anh cũng nên tút lại cái nhan sắc mình đi.
Để như vầy nhìn vừa xấu, vừa già, vừa đáng sợ.
Mới có 26 tuổi mà nhìn tưởng 62 không.
Con gái nào dám làm quen anh chứ! Thấy anh đi lại người ta đã chạy mất dạng rồi.
Dương Nguyên cũng chỉ cười cười mà không biết nói gì.
Anh vốn rất ít lời lẽ mà.
Hai người đi ra ngoài dạo một vòng chưa thấy việc làm đâu mà lại thấy một tiệm bán đàn.
Lệ Ngọc không khỏi dừng lại nhìn lâu một chút.
Nhớ lại cây đàn mình mới mua có một ngày chưa chơi đã, mà đã phải xuyên qua thật mới tiếc nuối làm sao..
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License