Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 50

3:27 chiều – 01/10/2024
( Kỉ niệm 50 chương, chương này dành riêng cho đôi bạn trẻ thích tò mò)

6:30

Tại phòng ngủ đầy sẳc tím

Linh Vũ yên bình nằm ngủ trên giường, bất chợt chiếc điện thoại trên tủ li rung lên kèm theo đó là nhạc chuông EDM vang lên

Linh Vũ uể oải với lấy nhấn nghe ” alo.. ” giọng cô ỉu xìu

” Ngươi định để lão tử đợi đến bao giờ?! Mau xuống nhà! ” Giọng nói Minh Triệt thông qua điện thoại có chút bực bội

” Ra là lão đại có việc gì không? ”

Minh Triệt nhẫn nhịn không chửi tục nhấn mạnh hai từ nói ” Hẹn Hò! ”

” A em nhớ rồi. Đợi một chút ” Linh Vũ lảo đảo ngồi dậy

Tìm đại một bộ quần áo bước vào phòng vệ sinh riêng

Ở dưới lầu

Minh Triệt nhấp một ngụm cafe, ngồi bên cạnh anh là Bà Đàm – Mẹ Linh Vũ đang mỉm cười hiền dịu với hắn như bắt được vàng

” Cháu đợi một chút nhé, chắc Linh Vũ nó đang chọn quần áo con gái mà ”

Minh Triệt đang nhấp cafe suýt thì sặc

Nó mà để ý tới quần áo ư? Đùa chắc!

Minh Triệt cố nặn ra một nụ cười ” Không sao, cháu không để ý ”

Bà Đàm gật đầu: Đúng là một thằng nhóc lễ phép

Khoảng 15 phút sau

Linh Vũ bước xuống với một cái áo phông trắng rộng thùng thình và một cái quần short đen, chân đi một cái dép tông loẹt quẹt

Bà Đàm tí thì phun ra câu mắng người nhưng ở đây có con rể tương lai lên không thể làm xấu hình tượng

” tiểu Linh, sao con đi chơi lại mặc như vậy? ” Bà dịu dàng nói

” Chẳng phải anh ta cũng như vậy sao? ” Linh Vũ chỉ về hướng Minh Triệt

Minh Triệt hôm nay cũng mặc một cái áo phông đen rộng cổ và một cái quần short đơn giản

Linh Vũ cảm thấy bất công!

Tại sao con trai mặc được mà con gái lại không?

Cô không muốn mặc cái váy đó đâu! Lạnh háng lắm!

Bà Đàm gượng gạo cười ” Haha…thì ra con và bạn trai mặc đồ đôi sao? Xin lỗi mẹ không biết ”

Linh Vũ ngơ ngác

Bạn trai? À phải rồi nhỉ mình và lão đại đang hẹn hò thử mà

Dù sao cũng chỉ là tạm thời nhưng cô cũng lười giải thích

” Lão đại đi thôi! ”

” Ừ ” Minh Triệt đứng dậy cúi đầu chào bà Đàm rồi cùng Linh Vũ rời khỏi căn biệt thự

” Đi chơi vui vẻ nhé! ” Bá Đàm vẫy tay

Đợi bóng hai người đi xa liền nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho ông Đàm

” Ông xã à~ Con bé nhà chúng ta có bạn trai rồi! Siêu soái luôn…bla..bla.. ”

Quay lại với Linh Vũ đang ngồi trên xe buýt với Minh Triệt

” Lão đại à chúng ta sẽ đi đâu? ”

Minh Triệt chăm chú nhìn bản đồ hỏi ngược lại ” Nhóc muốn đi đâu? ”

” Lão đại đi đâu em cũng sẽ đi hết~ ” Linh Vũ ngọt xớt nói

Nhưng Minh Triệt không bị dính thính vì câu này của Linh Vũ thật ra có nghĩa là ‘Đi đâu thì tùy anh’

Và hiện tại hai người đang đứng ở công viên giải trí…

” Lão đại à, đến nơi trẻ con này làm gì? ”

” Chẳng phải bọn họ hẹn hò thường hay đến đây sao? ”

” Ồ ra vậy ”

” Tay ” Minh Triệt xòe tay về phía Linh Vũ

” Để làm gì? ” Linh Vũ khó hiểu

” Tất nhiên là nắm tay rồi! Ở đây đông người nhóc không sợ bị lạc sao? ” Minh Triệt kiên nhẫn giải thích

Linh Vũ hiểu ra nắm lấy tay hắn, hai bàn tay đan xe nhau mang lại cảm giác an toàn và ấm áp

” Lão đại tay anh vậy mà thon thật, sơn móng màu đen chắc sẽ rất hợp… ”

” Nhóc muốn chết à! ” Minh Triệt lên cơn nổi đóa siết chặt bàn tay mềm như không xương của cô

” Đau đấy.. ”

” xin lỗi… ” Minh Triệt buông lỏng ra chậm rãi dắt cô đi

” A lão đại ra bên kia xem đi có cả trò bắn súng nhận quà nữa kìa ” Linh Vũ nhanh chóng kéo Minh Triệt đi tới chỗ đó

” Lão đại anh thích món nào? ”

” Cái đó đi… ” Minh Triệt chỉ vào cái móc khóa hình đồng hồ trên kệ

Linh Vũ gật đầu ” Được, ông chủ cho một lượt bắn đi ”

” Đây ” Người đàn ông mỉm cười đưa cho Linh Vũ một cây súng trò chơi

Minh Triệt: “…”

Khoan, hình như có gì sai sai

A! Đáng nhẽ lão tử phải là người bắn chứ?

*pocc* Viên đạn trúng vào cái móc khóa liền rơi xuống

” Chúc mừng cô bé đã bắn trúng, đây là phần quà ”

” Của anh nè ” Linh Vũ đưa cái móc khóa cho Minh Triệt

” Không cần đâu là của nhóc… ”

” Tôi không thích mấy thứ đồ trẻ con này đâu anh cầm đi không thì vứt luôn cũng được ” Linh Vũ chen lời

Minh Triệt: “…”

Nhét tạm vào túi quần vậy!

” Lão đại qua bên này chơi tàu lượn! ”

” Lão đại! Đua xe! ”

” Lão đại chơi đu quay! ”

Một lúc sau

” Ọe… ” Minh Triệt ngồi trong góc tái mặt nôn ra

Mẹ kiếp! Đứa nào vừa nói không chơi mấy trò trẻ con?!

” Lão đại chúng ta… ”

” Thôi dẹp đi! Mấy giờ tồi? ”

” Mới có 10:00 vẫn còn sớm mà ”

“…Nhóc muốn chơi gì nữa? ”

” Cáp treo bên đó ” Linh Vũ chỉ lên cái cáp treo xoay vòng tròn bên kia

” Được, nốt lần này thôi đấy ” Minh Triệt thở dài

Hai người đi lên một cái cáp treo bên đó ngồi đối diện nhau im lặng không nói gì nhìn phong cảnh bên dưới

” Hôm nay…tôi rất vui… ” Linh Vũ lên tiếng

” Ừa… ” Minh Triệt nhỏ giọng đáp lại

Mặc dù hắn không thích tham gia mấy cái hoạt động này nhưng đúng là rất vui

Muốn khoảnh khắc này quay chậm lại…

” Anh cảm thấy thế giới này là thật hay ảo? ” Linh Vũ bỗng hỏi một câu khiến Minh Triệt sững sờ

” Ý nhóc là gì? ”

Minh Triệt không biết tại sao mình lại cảm thấy bất an

Giống như một thứ gì đó quan trọng sắp rời khỏi hắn vậy

“…Thôi bỏ đi, dù sao nơi nào có anh tôi cảm thấy khoảng trống được lắp đầy ” Linh Vũ đặt tay lên tim mình trầm tư

Hô hấp Minh Triệt như ngừng lại…

Phải nói! Hôm nay nhất định phải nói cảm xúc của mình ra

” Linh Vũ… ”

” hửm? ”

” Lão tử…hình như thích nhóc mất rồi! ” Minh Triệt hồi hộp nói, mặt trở lên đỏ ửng

Linh Vũ đơ một lúc

“…Ừ, tôi cũng thích tôi lắm ”

“…” Minh Triệt thầm đỡ trán

Linh Vũ:??? Bộ tôi nói gì sai sao?

Cánh cửa cáp treo mở ra, chuyến đi chơi kết thúc

Ngày hôm sau,

” Linh Vũ cậu viết được bao nhiêu lời rồi? ” Dư Tịch chống cằm tò mò hỏi

” Đến nửa trang rồi ” Linh Vũ cắn bút

” A ” Dư Nghị đọc lại tờ giấy bất ngờ kêu lên

” Có chuyện gì vậy? ”

” Ở đây đề là vòng 3 mới tự sáng tác cơ mà? Vòng hai có thể lấy bài khác mà! ” Dư Nghị giơ tờ giấy lên

” Minh Triệt! Anh lừa bọn này à?! ” Dư Tịch tức giận nhìn về phía Minh Triệt

” À thì…chắc là tôi đọc nhầm mà ” Minh Triệt nhún vai

Cả đám trừng lớn nhìn về phía Minh Triệt ‘Đến lúc này mà anh còn thản nhiên được sao?’

Minh Triệt: “…”

Tôi thật sự đọc nhầm!