Chương 6: Thế giới I Hội trưởng thỉnh cầu đụng ngã(5)
Qua vài ngày, cuối cùng cũng đến lúc đi trường học điểm danh, khi đó nội dung vở kịch cũng chuẩn bị bắt đầu, cũng may trước đó cô đã xoát cảm giác tồn tại, xoát hảo cảm, cho nên sẽ không quá khó khăn. Chỉ cần đề phòng nữ chủ. Hào quang nữ chính rất lớn.
Nhưng khi đứng trước cửa trường học vẻ mặt Tô Cảnh Niên lộ ra vẻ khó xử. Từ trên xe đã bắt đầu liên tục nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Anh Cảnh Niên, anh làm sao vậy?” Tô Mộc nghiêng đầu, không hiểu hỏi.
“Không có, anh chỉ đang nghĩ, đang suy nghĩ chuyện của hội học sinh, gần đây không phải sắp có ” Ngày sân trường” sao? Anh là hội trưởng hội học sinh, chuyện cần phải xử lý quá nhiều. Cho nên, có chút không yên lòng.” Trong lời nói Tô Cảnh Niên lộ ra bất đắc dĩ.”Để cho em lo lắng.” Tô Cảnh Niên xin lỗi nhìn Tô Mộc bên cạnh.
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần anh nhớ dẫn em đi chơi là được.” Tô Mộc khoát khoát tay, tỏ vẻ không sao.
“Đương nhiên rồi, anh sẽ không quên.” Mặt Tô Cảnh Niên tràn đầy sủng ái, đưa tay vuốt tóc Tô Mộc.
“Vậy chúng ta đi vào đi” Tô Mộc vui vẻ kéo tay anh đi vào.
Lúc này, một nữ sinh đeo mắt kính to từ bên cạnh cây đi ra, mặt mũi tràn đầy ái mộ, nghĩ tới điều gì, lập tức trên mặt lộ ra một tia chán ghét.
Nhưng ngay lập tức giống như làm một quyết định trọng đại cái gì đó, gật đầu một cái. Sau đó vỗ váy dài vốn không bụi bặm, sải bước đi tới cửa chính của trường.
…
“Chào hội trưởng!”
“Ừ.”
“Hội trưởng, đây là?”
“Đây là em gái bên cạnh nhà tôi.” Nói xong tay theo thói quen vuốt vuốt tóc Tô Mộc.
“Em mới không phải em gái anh đâu!” Tô Mộc nhìn Tô Cảnh Niên làm mặt quỷ. Nhanh chóng xoay người chào hỏi “Chào các học tỷ!” Cũng không quên cùng các học tỷ tạo quan hệ.”Học tỷ các chị thật xinh đẹp.”
Nhóm học tỷ vui vẻ nhìn động tác của Tô Mộc, thật manh! (☆v☆) nghĩ thầm, thật sự rất đáng yêu.
Tô Cảnh Niên bật cười nhìn Tô Mộc, trong lòng nhịn không được khen một câu rất đáng yêu.
” Anh Cảnh Niên ở trường học hình như rất được hoan nghênh.” Tô Mộc chu miệng nhìn anh, không khỏi ăn dấm chua.
“Có sao? Hắc! Hắc!” Tô Cảnh Niên vội vàng giải thích, mặc dù hắn cũng không biết mình vội cái gì.
“Nói giỡn. Nhưng mà, anh Cảnh Niên, trường học thật đẹp a!” Tô Mộc không khỏi cảm thán sự tinh xảo của đại học quý tộc. Mỗi một chỗ đều có phong cảnh đặc biệt, một câu nói, bình dị xa hoa có khí chất. Không hổ là đại học quý tộc, lập tức hai mắt Tô Mộc tỏa sáng. Mỗi một chỗ giống như đều nói, ta là người có tiền!
“Còn có chỗ đẹp hơn! Anh dẫn em đi xem…” Còn chưa nói hết, di động liền vang lên.”Uy, xin chào… Ừ, được. Tôi ngay lập tức đi xử lý.”
Nghe điện thoại xong, Tô Cảnh Niên áy náy nhìn Tô Mộc: “Mộc Mộc, thực xin lỗi. Anh hiện tại phải đi xử lý ít chuyện trong hội học sinh, đợi lát nữa dẫn em đi xem, hay em có muốn đi với anh không?”
“Không cần. Trường học có chuyện quan trọng! Đi đi thôi! Tự em đi dạo, lại nói em không phải trẻ con.” Tô Mộc lắc đầu, ý bảo Tô Cảnh Niên không cần bởi vì mình mà chậm trễ công việc ở hội học sinh, dùng tay đẩy hắn.
“Umk, vậy anh đi trước. Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.” Vẫn Tô Cảnh Niên vẫn thấy không yên lòng với Tô Mộc, dặn dò vài câu.
Tô Cảnh Niên đi rồi, Tô Mộc một thân một mình tản bộ gần hồ nhân tạo bên cạnh một chút. Đột nhiên, có người trong tay ôm sách, cúi đầu, vội vội vàng vàng từ phía trước bước nhanh đến chỗ Tô Mộc, giống như không nhìn thấy Tô Mộc vậy, liền va vào cô.
Hai người ngã nhào trên đất, sách cũng rơi lả tả đầy đất. Tô Mộc nhíu mày, cố nhịn đau đứng dậy.
“Bạn học, bạn không sao chứ!” Nói xong vội vàng giúp cô ta nhặt sách, thoáng nhìn ở bìa sách tên nữ sinh — Triệu Nhị. Tô Mộc nhíu mày, thật khéo lại là nữ chủ.
Trước mắt là một nữ sinh đeo mắt kính to, mặc váy dài. “A! Không có việc gì, không cần. Ta tự nhặt.” Giọng nói bối rối, cũng không ngẩng đầu lên nhặt sách, trong mắt lại chợt lóe tâm trạng âm u.
Chậc chậc, thì ra Tô Cảnh Niên khẩu vị thật nặng. Cũng phải thôi, đã quen ăn sơn hào hải vị, tự nhiên muốn nếm thử cơm rau dưa.
“Mộc Mộc, em có sao không? có bị thương không?” Tô Cảnh Niên nhanh chóng xử lí công việc, vội vã chạy lại đây, trông thấy Tô Mộc ngã xuống, liền vội vàng chạy tới. Lại làm cho sinh viên xung quanh đây rơi mắt kính, Tô Cảnh Niên từ trước đến nay bình tĩnh, nào có bối rối như hiện tại.
Theo thông tin từ nhóm học tỷ, ngắn ngủi trong vài giờ, toàn trường đều biết rõ, hội trưởng mang theo bạn gái nhỏ đến trường học. Cho nên thấy phương hướng Tô Cảnh Niên chạy, đầu tự động loại bỏ Triệu Nhị nhà quê, nhìn về phía Tô Mộc.
“Anh Cảnh Niên, không có a!” Tô Mộc nhìn anh cười tủm tỉm.
Bị hai người xem nhẹ Triệu Nhị mím môi, cố gắng tại cảm giác tồn tại của mình.
“Chào Tô học trưởng!” Triệu Nhị nổi lên dũng khí, đỏ mặt, tay không khỏi ôm chặt sách mới vừa nhặt lên.
“Chào cô!” trên mặt Tô Cảnh Niên tuy là dáng vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại lạnh lùng.
Dũng khí vừa nổi lên, Triệu Nhị trong mắt chợt lóe qua bi thương, “Chào học trưởng, em đi trước.” Triệu Nhị cúi chào, bối rối chạy đi.
Tô Cảnh Niên: “Ừ.”
Chứng kiến cảnh này, trong mắt Tô Mộc tràn đầy thú vị. Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, thì ra, nữ chủ sớm thích anh. Nữ chủ này không đơn giản. Có lẽ chuyện hôm nay, cũng do cô ta sắp xếp.
Triệu Nhị mang vẻ mặt ưu thương đi xa, Tô Mộc một tay đỡ cái cằm suy tư vấn đề. Mà quần chúng vây quanh cảm thấy không có gì đáng xem cũng dần tản đi, nhưng cũng có vài người vẫn ở lại tò mò nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn bóng lưng Triệu Nhị ngẩn người, Tô Cảnh Niên bổng cảm thấy là lạ, nhíu mày hỏi, “Cô ta là ai?”
“Em cũng không biết… Anh Cảnh Niên, em đói bụng.” Tô Mộc lắc lắc tay Tô Cảnh Niên làm nũng. Đơn giản nói lại chuyện vừa rồi, không muốn làm cho Tô Cảnh Niên hỏi lại chuyện của Triệu Nhị, chỉ cần nói sang chuyện khác, tỏ vẻ mình đói.
“Được rồi, chỉ có biết ăn thôi.” Tô Cảnh Niên điểm nhẹ mũi Tô Mộc, vẻ mặt sủng ái.
Đi xa Triệu Nhị nghe được người chung quanh thảo luận. Trong lòng nghĩ, thì ra là em gái sao, a, cô ta trực tiếp xem nhẹ câu kia, “Xem, đó là bạn gái nhỏ của hội trưởng đi. Thật đáng yêu!”
Tô Mộc đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, phát hiện được một bí mật, nữ chủ rất hắc ám. F*ck, đây không phải là thanh xuân vườn trường sao, như thế nào bỗng chốc liền thay đổi cảnh rồi. Tô Mộc cảm giác được ác ý thật sâu đến từ hệ thống.
“Mộc Mộc, Mộc Mộc, đang suy nghĩ gì đấy. Sao lại ngẩn người rồi.” Tô Cảnh Niên kêu, trông thấy Tô Mộc không có phản ứng dừng lại hỏi cô.
“Không có gì, em đang suy nghĩ đợi tí nữa ăn gì.” Tô Mộc hồi hồn phản ứng lại.
Quỷ tham ăn!
“Nào có!”
…
Tô Mộc cảm thấy hệ thống nơi tay, cho cô trải nghiệm mọi mặt cuộc sống.
Hệ thống: Biết rõ ta chưa:) nói trước cho ngươi còn ghét bỏ ta.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License