Chương 117: Phiên ngoại cuối cùng
Trong sân viện phủ Hoài Viễn hầu thỉnh thoảng vang lên tiếng binh khí va chạm, mấy người vây xem, Kỷ Dao còn chưa lên tiếng, Thái phu nhân đã vô cùng lo lắng, sợ cháu trai lớn bị thương, thấy đã đánh mấy chục hiệp, bà nhanh chóng bước lên.
Thiệu nhi, nhanh chóng dừng tay đi, Duệ nhi cũng đâu phải tướng quân, làm sao chịu được đòn tấn công của con? Con trai của mình cũng không thèm để ý, nhìn đi, bị thương cả rồi!
Bị thương chỗ nào? Dương Thiệu thu kiếm.
Nhị thiếu gia Dương Việt lớn tiếng nói: Quần áo bị thương.
Tam thiếu gia Dương Sát nói: Rách đai lưng.
Vốn dĩ không đổ máu, cũng gọi là bị thương? Dương Thiệu cau mày, Mẫu thân, ngài chiều hư cháu, con dạy Duệ nhi võ công, ngài đừng đứng ở bên cạnh nhìn.
Thái phu nhân tức giận: Phụ thân con không có nhẫn tâm như con, mấy đứa nhỏ này mới có mấy tuổi đâu, con đã ép từng đứa cầm đao cầm thương thật! Hôm nay không bị thương, nhưng sau này khó nói, con, con… Tức giận đến mức phủi tay áo bỏ đi.
Kỷ Dao nhìn Dương Duệ một cái, con trai lớn mười lăm tuổi lập tức đuổi theo dỗ dành Thái phu nhân.
Chàng đó, không biết thừa dịp mẫu thân ngủ rồi dạy Duệ nhi à? Chàng biết bà xót cháu trai mà, coi từng đứa từng đứa như bảo bối. Kỷ Dao cầm khăn lau mồ hôi cho trượng phu.
Mẫu thân càng già càng mềm lòng, con trẻ không học từ nhỏ thì sao học tốt được? Dương Thiệu cầm kiếm chỉ vào Dương Việt. Tới con.
Vâng. Rốt cuộc cũng tới phiên của mình, Dương nhị thiếu gia mười ba tuổi hưng phấn lấy ngân thương của mình ra, kết quả còn chưa bắt đầu, sau lưng vang lên tiếng cười duyên của con gái, Cha, nhị ca, tam đệ, rượu hoa đào con tự tay ủ đã uống được rồi, mau tới nếm thử!
Nghe con gái gọi, Dương Thiệu lập tức đặt kiếm trong tay xuống.
Dương Việt thất vọng, chặn tay Dương Thiệu: Cha không dạy con trước sao? Rượu lúc nào không thể uống?
Uống rượu trước, hiếm khi Tịnh Anh tự tay ủ, sao không nếm thử? Hôm nay cha cho phép con uống một chén.
Vậy còn con? Dương Sát nói.
Nửa chén.
Trong căn phòng ở phía xa vang lên âm thanh bi bô: Còn chúng con, chúng con? Một người là tứ thiếu gia Dương Dung, một người là ngũ thiếu gia Dương Chính.
Kỷ Dao không nhiều không ít sinh ra sáu đứa bé, chỉ trừ có một đứa con gái làm nàng thấy nuối tiếc, nhưng có thể nói là trọn vẹn.
Nhưng mà nguyên nhân cũng từ đây mà ra, ở trong nhà Dương Tịnh Anh vô cùng được cưng chiều, đến mức long phượng thai của nàng ca ca Dương Việt cực kì ganh tỵ, rõ ràng sinh cũng một thời điểm, chỉ vì muội muội là con gái liền được cưng chiều.
Nhưng hắn cũng rất thích muội muội.
Trong phòng đã bày chén rượu ra, còn có mấy dĩa đồ nhắm, Dương Tịnh Anh tự tay rót rượu cho phụ thân mẫu thân: Được mợ dạy bảo, vừa khéo rượu này uống rất tốt, cha, nương, mau nếm thử đi.
Mợ đương nhiên là Thẩm Nghiên, nàng ấy và Kỷ Đình Nguyên sinh được hai đứa con trai, một đứa con gái, mặc dù không thường đến quán rượu nữa, nhưng Thẩm Nghiên lại bắt đầu tự nghiên cứu ủ rượu. Nàng có một phong cách ủ rượu riêng, vô cùng được chào đón ở quán rượu.
Dương Thiệu nếm thử một ngụm, cười lên: Không tệ không tệ, con đạt chân truyền của mợ con rồi.
Thật sao? Dương Tịnh Anh nhìn về phía Kỷ Dao, Nương, nương cũng uống đi.
Sau khi Kỷ Dao nếm thử thì gật đầu: Ừm, rất thơm, lát nữa cho cậu dì dượng của con, cũng cho nhà ngoại một vò đi.
Hai vị ca ca cũng uống, hai đứa bé ở dưới cũng kêu lên: Cũng muốn, cũng muốn.
Một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, sao uống được? Dương Thiệu nói: Chờ lớn lên cho các con uống cho đủ, bây giờ…
Còn chưa nói xong, ngũ thiếu gia Dương Chính òa khóc.
Ôi, đứa nhỏ hay khóc.
Kỷ Dao ôm nhóc, nói khẽ: Khóc cái gì? Đồ ngốc, rượu này khó uống, uống không tốt chút nào. Nàng thể hiện ra biểu cảm khó chịu, Con nhìn nương đây, chỉ lừa tỷ tỷ con thôi.
Dương Chính chớp mắt mấy cái: Khó uống?
Ừm.
Ưʍ. Vậy thì không uống, thì ra rượu không thể uống, nhóc lập tức thu nước mắt lại.
Tiểu hồ ly tinh ranh, Dương Thiệu nghĩ thầm, tính tình này có lẽ giống Kỷ Dao, bây giờ còn nhỏ, chờ lớn lên một chút lại giả vờ như vậy thế nào cũng phải đánh nhóc. Kỷ Dao có hắn thương, còn đứa con trai như vậy ai thương?
Mọi người đang nói cười, Khương Xuân đến chuyển lời.
Dương Thiệu buông chén rượu xuống đi vào cung, trên đường gặp được Dương Duệ, Dương Duệ nói: Cha, đúng lúc con trai cũng muốn gặp Thái tử điện hạ. Hắn là thư đồng của Thái tử, mặc dù hai người lệch nhau bốn tuổi, nhưng vô cùng thân thiết.
Vậy đi chung đi.
Đến cung mới biết được, thì ra Tống Diễm lại có ý tưởng, muốn cải trang vi hành thăm nom chuyện dân chúng, quan sát các phủ châu, tình trạng phòng chống lũ, hắn hi vọng Dương Thiệu có thể đi chung với mình.
Hoàng thượng có thể yên tâm rời kinh thành sao? Dương Thiệu hỏi.
Có Hàn nhi ở đây, lúc đầu trẫm cũng muốn để hắn rèn luyện, hiểu được cách xử lý quốc sự như thế nào. Thêm nữa, trẫm muốn đưa An An ra ngoài xem một chút, trẫm không muốn cả đời nàng bị nhốt trong cung. Tống Diễm nhìn về phía Dương Thiệu, cười nói, Gần đây trẫm có hơi ghen tỵ với nhị đệ, nghe nói hắn ở Thanh Châu sống vô cùng thoái mái, quản lý nơi đó như thế ngoại đào viên.
Dương Thiệu do dự: Hoàng thượng muốn thị sát dân tình, thần đương nhiên đi cùng, chỉ là…
Nhận ra tâm tư của hắn, Tống Diễm đưa tay vỗ vỗ bả vai của hắn: Được rồi, được rồi, trẫm biết ngươi không nỡ rời xa Dương phu nhân, như vậy đi, ngươi có thể dẫn Dương phu nhân đi theo, vừa khéo làm bạn với An An. Lúc trẫm và ngươi ra ngoài làm công việc, các nàng có thể đi ngắm hoa, hoặc tận hưởng đặc sản nơi đó, thế nào?
Như vậy thật tốt, Dương Thiệu cười lên: Thần tuân chỉ!
Từ trong cung đi ra, Dương Thiệu lập tức nói chuyện này với Kỷ Dao, Kỷ Dao giật nảy cả mình: Cải trang vi hành? Phải đi bao lâu?
Nhiều lắm là một hai tháng, nàng cho rằng Hoàng thượng không lo lắng cho kinh thành sao?
Kỷ Dao nhẹ nhàng thở ra: Vậy thì tốt.
Dương Thiệu nâng cằm nàng lên: Thế nào, khó có cơ hội du ngoạn với bản hầu, nàng còn không chịu?
Sao lại không chịu, không phải thϊếp không nỡ xa mấy đứa bé sao? Mấy đứa Duệ nhi, Việt nhi không nói, Chính nhi mới ba tuổi, thϊếp sợ con ở nhà khóc nhè, như vậy cũng làm khó mẫu thân.
Đứa con út này sẽ không đâu.
Dương Thiệu cau mày nói: Con cũng chỉ khóc lúc chúng ta đi thôi, chờ mẫu thân dỗ dành được nhóc, ăn được, còn nhớ chúng ta sao? Hoặc đưa đến chỗ Dục Thiện, Tán Minh, nơi ở mới lạ, nhóc chơi càng mừng hơn, đứa nhỏ này rất tinh ranh.
Kỷ Dao không tin: Con tinh tranh chỗ nào?
Tinh ranh giống nàng, như một tiểu hồ ly tinh. Dương Thiệu cúi đầu hôn nàng, qua quít nói, Đừng để ý tới mấy đứa nhỏ, lát nữa nàng thu xếp quần áo, sau đó sẽ đi.
Sao chàng không có chút không nỡ nào vậy? Chàng không thích bọn nhỏ à?
Làm sao có thể, chỉ là con cái rồi cũng sẽ lớn, cuối cùng cũng có cuộc sống của mình, chỉ có Kỷ Dao là duy nhất, vĩnh viễn chăm sóc bên cạnh hắn, một lòng ở cạnh hắn.
Ừm. Hắn nói, Ta chỉ thích nàng, chỉ không bỏ được nàng.
Vợ chồng già còn nói ra những lời này, Kỷ Dao nhìn nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, chớp mắt có cảm giác như trở lại lúc mười mấy tuổi, lúc hắn ôm mình, dỗ ngon dỗ ngọt mình. Nàng đưa tay lên sờ mặt của hắn, cười, nghĩ thầm không biết bao nhiêu tuổi rồi, còn không đứng đắn như vậy.
Thế nhưng nàng không hề nói, ngược lại nhẹ nhàng nhổ một cọng tóc trắng một đám tóc của Dương Thiệu.
Hắn già hơn năm đó mười mấy tuổi, thế nhưng hắn vẫn anh tuấn như vậy, cặp mắt thần thái sáng láng, đen nhánh tỏa sáng, hắn vẫn khiến cho tim mình đập thình thịch. Nghĩ đến đây, không hiểu sao khóe mắt nóng lên, nàng gật đầu: Thϊếp đi thu xếp quần áo.
Ban đêm, bọn họ nói việc này cho Thái phu nhân, Thái phu nhân cười, nói bọn họ đừng lo, bà sẽ xử lý mọi chuyện trong phủ ổn thỏa. Còn mấy đứa nhỏ, Dương Duệ đã mười lăm, Dương Việt và Dương Tịnh Anh cũng đã mười ba, sớm đã có thể chăm sóc tốt cho đệ đệ.
Cho đến hôm sau, Dương Thiệu và Kỷ Dao dậy thật sớm, cả nhà dùng đồ ăn sáng.
Dương Duệ là con trai lớn trong nhà, nghiêm túc nói: Phụ thân mẫu thân cứ việc theo Hoàng thượng đi tuần, con trai sẽ chăm sóc trong nhà thật tốt, sẽ không để cho phụ thân mẫu thân thất vọng. Thấy tiểu đệ đệ muốn khóc, một tay ôm lấy nhóc, Đừng khóc, ca ca dẫn đệ vào cung chơi, Thái tử điện hạ nói, đến lúc đó mời đệ đi xem cò trắng, cò trắng bay trên trời.
Được! Dương Chính lập tức tràn đầy chờ mong.
Dương Thiệu thắc mắc: Thái tử điện hạ nói muốn mời Chính nhi à?
Vâng, đúng vậy. Dương Duệ lén lút nhìn Dương Tịnh Anh, Điện hạ biết phụ thân mẫu thân phải đi xa nhà, sợ đệ đệ đau lòng, lập tức nói muốn mời đệ ấy.
Dương Tịnh Anh cảm giác được ánh mắt của nhị ca, gương mặt hơi ửng đỏ, thầm nghĩ nhìn nàng làm gì!
Thái tử muốn mời thì mời, không có liên quan gì tới nàng.
Muội muội cụp mắt, gương mặt trắng như phấn, còn đẹp mắt hơn mẫu đơn, Dương Duệ nghĩ thầm khó trách Thái tử điện hạ luôn nhắc đến muội muội, có lẽ là có ý gì, nhưng mà chuyện này vẫn phải chờ muội muội lớn lên rồi nói sau.
Hắn thấy, Thái tử điện hạ cũng không tệ, trời sinh thông minh, làm ngươi khiêm tốn, học thức uyên bác…
Bọn nhỏ đã có ý tưởng của chúng, Dương Thiệu hiểu nhưng không có vạch trần, chờ quay về sẽ bàn bạc kĩ với thê tử. Hắn dặn dò: Các con phải nghe lời tổ mẫu, không được quậy phá trong nhà, nếu không để cha biết được sẽ không tha cho các con.
Vâng! Sáu đứa bé đồng thanh đáp.
Kỷ Dao vẫn không nỡ, chậm chậm ôm từng đứa, sau đó mới tạm biệt Thái phu nhân.
Bởi vì cải trang vi hành, Tống Diễm cũng lặng lẽ đưa Kiều An ra ngoài, hai người mặc quần áo dân chúng bình thường, chỉ dẫn theo vài nha hoàn công công bên người, về phần hộ vệ, đều ăn mặc như đội buôn, đi theo phía sau.
Một người chậm rãi rời kinh đô, lên đường.
Lúc này đang lúc đầu thu, dọc đường lá phong đều đỏ, Kỷ Dao ngồi trong xe ngựa, thấy Dương Thiệu và Tống Diễm song song cưỡi ngựa, không biết hai người nói cái gì, thỉnh thoảng bật cười.
Ai không biết, còn tưởng đó là hai huynh đệ.
Kỷ Dao bùi ngùi, mặc dù đã qua nhiều năm, Tống Diễm vẫn đối xử với Dương Thiệu như trước, thật sự hiếm có được.
Hai người nói một lát, mỗi người tự xuống ngựa đi vào xe ngựa riêng.
Nói chuyện gì với Hoàng thượng vậy? Kỷ Dao cười hỏi.
Tâm sự việc nhà, Hoàng thượng nói Hoàng hậu nương nương ganh tỵ chúng ta nhiều con, còn muốn sinh thêm mấy đứa, ngài ấy không cho phép, vừa rồi nương nương còn tức giận với ngài.
Kỷ Dao mỉm cười: Hoàng thượng cũng có bốn người con trai rồi.
Hoàng hậu muốn có con gái.
Kỷ Dao thở dài: Thϊếp cũng muốn có thêm một đứa, chỉ có một mình Tịnh Anh cảm thấy không đủ.
Dương Thiệu kinh hoảng: Cái gì? Nàng còn muốn? Nàng điên rồi, không cho phép sinh nữa! Không nhìn thử xem mấy tuổi… Nàng sinh một lần, hắn sợ hãi một lần, cuối cùng vẫn chịu đựng đến sáu đứa, dù có thể nào hắn cũng không thể cho Kỷ Dao sinh nữa.
Được rồi, hắn phải canh chừng nàng uống canh tránh thai.
Nói đến đây, tuổi này rồi cũng không dễ gì mang thai nhỉ?
Đang nghĩ ngợi thì cánh tay bị nhéo một cái: Được lắm, chàng ghét bỏ thϊếp già, có phải không! Chàng còn hỏi ta mấy tuổi, có phải chàng chê thϊếp già hay không?
Làm sao lại như vậy? Không có, Dương Thiệu vội vàng kéo Kỷ Dao lại, Ta là lo lắng cho thân thể của nàng. Cúi đầu dò xét gương mặt nàng, mặc dù tuổi đã không còn nhỏ, nhưng trong mắt hắn Kỷ Dao mãi mãi đẹp như vậy, Nhìn làn da của nàng đi, không phải rất nhiều phu nhân ngưỡng mộ sao, một chút nếp nhăn cũng không có. Còn có đôi mắt này, cái miệng này, ta nhìn thế nào cũng không đủ.
Nàng sao lại không biết tuổi của mình, hơn ba mươi rồi, đẹp hơn nữa thì có thể đẹp đến mức nào, nhưng mỗi lần giận dỗi, hắn chẳng ngại ngùng dỗ dành nàng.
Như thế có khác gì lúc mười mấy tuổi đâu?
Nàng hôn hắn.
Dương Thiệu đáp lại, dịu dàng hôn môi của nàng, dây dưa lưỡi của nàng, sau đó chuyển lên trên mặt, hôn đôi mắt nàng, chóp mũi của nàng.
Ý cười trên khuôn mặt nàng càng lúc càng sâu, nói khẽ: Thϊếp thật muốn sinh thêm mấy đứa bé. Tướng công, chàng tốt như vậy, nên có nhiều con cái, đều xuất sắc giống như chàng.
Dương Thiệu ngẩng đầu, khẽ vuốt ve mặt nàng: Kiếp sau chúng ta lại sinh, Dao Dao, kiếp sau chúng ta sẽ còn gặp lại.
Kiếp sau, đúng vậy, ai cũng không trốn thoát được kết thúc kia.
Thế nhưng mà, còn có đời đời kiếp kiếp, nàng nói: Không chỉ kiếp sau, là đời đời kiếp kiếp!
Dương Thiệu nghiêm túc: Ừm, đã nói vậy, nàng phải chờ ta, đừng có không đợi được lại tìm nam nhân khác.
Kỷ Dao cười, ôm eo của hắn: Được, thϊếp chờ chàng, thϊếp chỉ gả cho chàng, chỉ thích một mình chàng, chỉ sinh con cho chàng!
Hắn thấy trong lòng ngọt ngào, những năm nay Dao Dao dùng hành động nói cho hắn biết, nàng thật lòng thích hắn, trong lòng nàng cũng chỉ có hắn.
Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ rọi vào xe, hắn cảm thấy ngọt ngào, còn có thỏa mãn như muốn tràn ra.
Đúng vậy, một đời này, hắn thật sự thỏa mãn.
_HOÀN TOÀN VĂN_
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License