Quyển 1 – Chương 3
Ngẫu nhiên, cô ta gặp phải Tô Vân Hải xuất thân hào môn. Vì để có được cô ta, Tô Vân Hải đưa phương án giúp cha cô ta có tiền trị liệu bệnh nặng, là lấy thân thể của cô ta làm thù lao giao dịch.
Mà Liễu Lan Nhân thì vẫn luôn không đồng ý — cô ta cho rằng bản thân thanh cao, không nghĩ muốn bán thân thể của mình để đổi tiền.
Thế nhưng, đối mặt với một người đàn ông như vậy: tài giỏi, tiêu soái, khí chất, bá đạo, có tiền, có gia thế, cho dù không yêu cô ta thì Liễu Lan Nhân vẫn động tâm.
Nhìn ánh mắt Tô Vân Hải hướng về phía Từ Như Ý, Liễu Lan Nhân cảm thấy có chút không thoải mái.
Từ Như Ý đã đem chiếc giày cao gót kia ném vào thùng rác. Cô đi đến khu nghỉ ngơi, gọi điện thoại kêu người giúp cô mang một đôi giày cùng một bộ quần áo qua, sau đó một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn lại bọn họ.
Liễu Lan Nhân thừa dịp thời điểm Tô Vân Hải không chú ý, đã thoát khỏi hắn, hướng ngoài cửa chạy đi.
Tô Vân Hải lại đuổi theo.
“Cô thật có tâm cơ.” Âm thanh phụ nữ đột nhiên vang lên bên tai cô. Người kia không khách khí ngồi ở bên cạnh Từ Như Ý, hai mắt chăm chú nhìn cô.
Người phụ nữ này là bạn thân của nữ chủ, là một nữ hán tử mạnh mẽ ngay thẳng — Trần Thu Sướng.
Cô ta là một người rất thích giảng nghĩa khí. Trước kia Từ Như Ý tính kế Liễu Lan Nhân, đều là do cô ta trợ giúp hóa giải. Không chỉ như vậy, anh trai cô ta Trần Liễu Nhị còn liên thủ hung hăng làm nhục nguyên chủ vài lần.
Nếu ai mà công lược cô ta, thì sẽ rất phiền toái.
“Đa tạ khích lệ.” Từ Như Ý cười cười.
“Đầu tiên là thể hiện dáng vẻ đại tiểu thư làm bộ như không hề tiếp cận Tô thiếu gia, chờ tới thời điểm anh ta nhìn không thấu cô thì đột nhiên sẽ cảm thấy hứng thú, hấp dẫn sự chú ý của anh ta.” Trần Thu Sướng mười phần bình tĩnh nói.
“Bên trong ánh mắt của các cô, Tô Vân Hải có tiền có thế, phong lưu, soái khí, anh ta có lẽ là tốt nhất, điềm tĩnh thành thục. Nhưng cái đó là bởi vì các cô đã sống lâu trong xã hội bình dân mà thôi. Tại giới quý tộc, bổn tiểu thư đã chứng kiến qua nhiều người giống như anh ta vậy, đúng là không ít. Ha ha……”
Cô hờ hững cười, không chút để ý. Khiến Trần Thu Sướng không khỏi nghi hoặc.
“Cô thật sự không thích anh ta? Vậy những việc làm trước kia thì tính là cái gì?”
Từ Như Ý thờ ơ liếc nhìn cô ta một cái:”Cô quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Liễu Lan Nhân nếu đối với anh ta vô tình, cô cần gì phải thay cô ta ôm bất bình?”
“Cô……”
Lúc này, quần áo cùng giày của Từ Như Ý đã đưa tới. Cô mở cái hộp đã đóng gói ra, lấy đôi giày xa xỉ bên trong đi vào, sau đó đứng dậy, mặc quần áo.
“Thấy không? Bổn tiểu thư không cần chen đầu gả vào hào môn, là có thể dùng những vật phẩm xa xỉ như vậy, cần gì phải gả cho cái tên kiêu ngạo đó.”
Trần Thu Sướng có chút buồn bực:”Vậy sao. Nhưng mà như vậy cô lại giống như một đại tiểu thư ngực to ngốc nghếch, trừ cả ngày chỉ biết khoe khoang, vậy thì có cái gì đáng khen?”
Từ Như Ý nhìn dáng vẻ cô ta nở nụ cười.
Cô khinh thường mở miệng:”Đầu năm nay, bổn tiểu thư vì <Nhất ngân sách> quyên ba trăm vạn, cô cùng Liễu Lan Nhân đúng là “có ngực mà không có não” đúng là chị em tốt luôn có nhau? Thời điểm tháng ba, bổn tiểu thư vì những trẻ em tàn tật giúp đỡ học phí bao gồm các loại khoản tiền, tổng cộng là năm trăm vạn, các cô có làm được không?”
Im lặng vài giây, cô tiếp tục,”Ngũ Nguyệt, viện dưỡng lão lớn nhất Lạc Thành, bổn tiểu thư vì những người già mà tự mình mang theo một đống thuốc uống tẩm bổ cung cấp dinh dưỡng, ít nhất hơn năm trăm vạn. Các cô thì sao?”
Đương nhiên, những chuyện này hoàn toàn là vì lấy lòng Tô Vân Hải. Từ gia chính là có tiền, cô ở trong tối dùng chút gì đó lấy lòng đàn ông, tất nhiên là làm hết sức lực.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License