Chương 263: Hoa hậu giảng đường bị hủy dung (54)
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Đường Quả kéo bà Đường ngồi xuống, đối diện với bà Mã, “Bác yên tâm, tôi không hứng thú với con trai bác. Bạn trai tôi top 10 cả khối, top 5 cả lớp, vừa cao vừa đẹp trai, tốt hơn con trai bác nhiều.”
Sắc mặt mẹ Mã Mậu thay đổi, cuối cùng bà ta nhìn vết sẹo xấu xí trên mặt Đường Quả, bật cười, “Tóm lại, đừng có câu dẫn con trai tôi, nếu không tôi sẽ không để nhà họ Đường mấy người yên.”
“Khinh người quá đáng!” Sau khi mẹ Mã Mậu về, ông Đường bà Đường tức giận đập bàn. Họ bình tĩnh lại, hiểu rõ mình đi ra lúc này chính là tặng đầu cho nhà họ Mã.
Người ta tới cửa nhục nhã mình, họ lại phải nén giận, không thể đòi lại công bằng cho con gái, thực sự rất khó chịu.
Hai ông bà nhìn nhau, ánh mắt quyết tâm. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa họ cũng sẽ tiếp tục, sớm muộn gì cũng sẽ đòi được công bằng cho con gái.
[Kí chủ, bố mẹ cô tức giận thật đấy, giờ cả hai đang trong phòng đọc sách bàn chuyện phát triển xí nghiệp.] Hệ thống dường như có chút hiểu hiểu vì sao kí chủ lại tham lam, muốn được người khác đối xử tốt.
Nó thấy được đây là một cảm giác rất suиɠ sướиɠ.
“Vốn dĩ ta tính để sau, nhưng bà ta dám tìm tới cửa rồi, ta phải thay đổi kế hoạch, nhất định không thể để bọn họ sống tốt.”
“Thống, giờ ta cần mi hỗ trợ.”
Hệ thống vội vã, [Kí chủ, cô nói đi, hiện tại năng lực của tôi đã tăng lên rất nhiều.]
“Ừ. Xâm nhập tập đoàn Mã thị giúp ta, tìm chứng cứ trốn thuế với cả buôn bán bất hợp pháp. Theo dõi tất cả thông tin của Mã thị, cũng kéo luôn chỗ dựa của nhà họ Mã cho ta.”
Hệ thống nghe xong, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui của làm chuyện xấu, [Rõ.]
“Tìm ra hắn ta rồi thì theo dõi kĩ càng, tranh thủ bắt lấy nhược điểm của hắn ta.” Đường Quả uống trà sữa, môi cong lên, “Mi làm được không?”
[Không thành vấn đề. Kí chủ, cô đừng xem thường tôi, giờ cô chỉ cần nói, chuyện khác cứ để tôi làm cho.]
Phân phó xong, Ngụy Việt gọi điện thoại tới, “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi.”
“Dạo này anh phải học bù, không có thời gian đi chơi với em, em không sao chứ?” Ngụy Việt gấp gáp, “Nếu em muốn đi đâu vẫn có thể gọi cho anh.”
Cùng lắm thì buổi tối cậu ngủ ít đi một chút.
Mắt Đường Quả cong cong, đồng ý. Hai người hàn huyên vài câu nữa rồi mới cúp máy.
Hệ thống: [Kí chủ, tôi nghĩ là tôi bị bệnh tiểu đường.]
“Hở? Hệ thống cũng bị tiểu đường à?”
Hệ thống: Chó kí chủ, không muốn nói nữa.
Mã Mậu không biết lấy được số điện thoại của Đường Quả từ đâu. Nghe nói gần đây Ngụy Việt không hẹn hò với Đường Quả, hắn lấy hết dũng khí gọi cho cô.
“Tôi biết một chỗ rất vui.” Mã Mậu thực sự không biết nói gì, “Cậu có rảnh đi chơi với tôi không?”
“Không rảnh.”
Đường Quả cười nhạo, “Tao sợ tao đi với mày, hôm sau mẹ mày đến nhà tao mắng tao câu dẫn mày.”
“Mẹ tôi đến tìm cậu?” Sắc mặt Mã Mậu thay đổi, “Lúc nào?”
“Mấy hôm trước. Được rồi, cậu Mã, nhà họ Đường của tao không trêu vào nhà mày được, phiền mày đừng tới quấy rầy cuộc sống an lành của tao. Mày muốn nhìn tao không vui mới thấy thoải mái đúng không?”
Nghe được lời nói chói tai, Mã Mậu không tức giận, chỉ cảm thấy khổ sở.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License