Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Sát Thủ Trùng Sinh Chương 32: 32: Bất Lực Tuyệt Vọng

Chương 32: 32: Bất Lực Tuyệt Vọng

3:05 chiều – 05/09/2024

Mục tiêu di chuyển cuối cùng cũng đã dừng lại, Kang đạp phanh gấp rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ để đậu xe ở đó.
Tư Nam như hồn bay phách lạc, lúc ở trên xe cậu gào cả lên mà tên cảnh sát thừa sống thiếu chết này không chịu lái chậm lại, làm cậu cảm thấy như có gì đó sắp trào ra.
Miệng của cậu phình to ra.

Kang thấy Tư Nam chuẩn bị thải ra một bãi chiến trường vội hốt hoảng.
“Này, muốn nôn thì xuống xe ngay, cậu mà nôn trên xe tôi là ăn đòn đấy.”
“ỌE!!!!” – Tư Nam cũng may đã hướng miệng ra ngoài cửa sổ kịp thời.
“Này tên điên, muốn chết thì chết một mình đi lôi tôi vào làm cái gì hả?” – Tư Nam tức giận nắm lấy cổ áo Kang.
Kang giơ hai tay như muốn hòa giải.

“Bình tĩnh, tôi chỉ muốn bám đuôi thật nhanh thôi.”
Lúc này máy định vị lại phát lên tiếng kêu, chấm đỏ trong máy bất ngờ di chuyển tiếp, nhưng lần này là chậm hơn, có thể chúng đang đi bộ.
“Nhìn này, chúng lại di chuyển rồi.”
Kang lấy cớ để Tư Nam nguôi giận, cậu cũng không muốn nhiều chuyện với tên cảnh sát này nên buông tay ra.
“Không có chuyện lần sau tôi đi xe với anh đâu.”
Kang không để tâm đ ến lời trách móc của Tư Nam, thứ anh quan tâm nhất bây giờ chính là người của Hammerhe và tên cảnh sát gián điệp.

Anh và Tư Nam đi vài bước nữa thì phát hiện ra đám người đó đang đi vào trong một con hẻm.
“Bọn chúng vào đấy làm gì thế không biết? Trụ sở chúng ở trong đấy à?”
“Đi nhanh lên không để mất dấu bây giờ.” – Tư Nam sốt ruột.
Ngay khi mới chạm đến con hẻm, cả hai đều phải bất ngờ khi ở đây chẳng có gì khác ngoài một cái đường cụt và rác thải.

Kang ngó quanh nhưng cũng chẳng thấy có gì bất thường ở đây, ở đây trống rỗng không có lấy một cái trụ sở nào cả.
Vậy đám người kia đã đi đâu?
“Chúng biến đâu mất rồi? Sao lại có thể biến mất như vậy khi nơi này còn chẳng có lối khác?”
Tư Nam cũng lấy làm lạ.

Cậu nhớ rằng khi mình bị Hammerhe bắt cóc, cậu có để ý tới lối ra bên ngoài, rõ ràng là trụ sở bọn chúng vẫn ở phạm trù bên ngoài chứ không phải ở dưới mặt đất.

Tư Nam tìm xung quanh nhưng chẳng thấy có một dấu vết gì.
Một cái cửa bí mật hay một cái ống cống cũng chẳng có.

Vậy bọn chúng biến mất thế quái nào được nhỉ?
Cả hai đều chia nhau ra tìm mọi thứ xung quanh mà không hề biết, nhất cử nhất động của họ đều bị chiếc máy quay ẩn trên góc tường ghi hình lại.
Sau một hồi lâu, cả hai đều hơi vào bế tắc, dù có lật tung cả chỗ này lên, bới từng đống rác một mặc mùi hôi thối nhưng kết quả đều là những bức tường phẳng lì.

“Mẹ nhà nó, bực mình quá.”
Kang tức giận dùng chân đá mạnh vào tường.

Bỗng cái tường kêu lên tiếng của kim loại, không phải thứ tiếng của gạch.

Cả hai đều trợn mắt nhìn nhau rồi nhìn bức tường.
Tư Nam tiến đến gần chỗ tường đó khẽ gõ lên 3 hồi, cái tường phản lại tiếng kim loại lần nữa.
“Đây rồi, chắc chắn là đây.”
Kang mừng rỡ như vớ phải vàng, vội nhấc chân lên hôn vài cái.

“Chụt chụt, làm tốt lắm bé chân của anh.”
“Này thôi làm trò đi, giờ tìm cách làm sao để mở được cái cửa ẩn này đây?”
Cả hai lại một lần nữa lao vào tìm kiếm tay nắm cửa hoặc một thứ gì đó có thể mở được.

Tuyệt nhiên không tìm ra, Kang nghĩ ra một cách, vội bảo Tư Nam tránh ra.
Anh rút trong túi một con dao, sờ tay cảm nhận các ngách của cửa để khoét làm sao cho có thể định hình được nó, Kang rạch một đường rồi hai, ba đường tạo thành một cánh cửa hoàn chỉnh.

Lúc này Kang lùi ra thật xa, lấy đà rồi lao tới đá phăng cánh cửa ra xa.
Cánh cửa bay xa hàng mấy mét khiến Tư Nam không khỏi ngạc nhiên.

Gã này nhìn gầy gò thế mà đá như thần, hóa ra không tầm thường như cậu nghĩ.
“Đừng quá ngạc nhiên, trước khi tôi làm cảnh sát, tôi cũng từng là đặc vụ đấy.”
“Kiểu này chắc tôi khó thoát khỏi anh nhỉ!”
“Đùa vậy đủ rồi, đi thôi.”
Trước mặt họ là một khoang rộng lớn trải dài tối om, nhìn từ đây xuống không thấy đích đến ở đâu.

Kang bật chiếc đèn pin nhỏ nhưng cũng đủ sáng để soi mọi thứ, cả hai bắt đầu di chuyển.
Phía máy quay an ninh, nhân viên bên phòng giám sát đã tiếp nhận mục tiêu đã di chuyển, vội báo ngay cho Mạnh Thần qua chiếc mic.
“Báo cáo sếp, đối tượng đã vào trong khoang.”
“Khà khà, bọn chúng dẫm chân vào bẫy rồi, quả đúng ý của ta.

Lần này chúng không còn đường lui rồi.

Mở công tắc 370 ra.”
“Đã rõ.” – nhân viên nghe mệnh lệnh vội gạt cần ở máy điều khiển xuống.
Ở chỗ Tư Nam, cậu đang bám sát lấy Kang thì đèn ở trên tường bỗng mở cả một đường dài, cả hai ngơ ngác nhìn quanh, không rõ chuyện gì sẽ xảy ra.

Bỗng ở phía ra như có thứ gì đang lao tới, Kang nheo mắt nhìn.

Đó là… một cái mũi tiên.

Nó đang hướng thẳng vào Tư Nam, Kang phản xạ nhanh vội kéo cậu xuống khiến mũi tên găm thẳng vào tường.
“Cái gì vậy?” – Tư Nam giật bắn mình.

May quá cái mạng vẫn còn giữ được.
“Bọn chúng biết ta ở đây rồi, không chừng phía trước chính là bẫy mà chúng đã sắp đặt.”
Không để cho cả hai có thời gian để nói chuyện, bỗng nhiên mặt đất rung chuyển, cả hai đều không biết chuyện gì xảy ra thì một cơn lũ ào tới.
“Bỏ mẹ rồi, chạy ngay ra cửa nhanh.”
Cả hai quay người lao thần tốc về phía cánh cửa, cơn lũ ở phía sau đuổi theo đã dâng cao đến tận nóc.

Ngay khi nghĩ rằng sẽ thoát ra khỏi đây, thì bất ngờ một thành tường đổ ập xuống chặn lối đi của họ, thành tường kiên cố nên cả hai có cố phá thế nào cũng không thành.
Lũ đã sắp sửa chạm đến họ, cả hai không phá được thành vội rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

Cơn lũ đã chạm đến thành tường.

Cả hai bơi lên trên cao nhất, nước lúc này vẫn chưa chạm hẳn đến nóc nên vẫn còn có thể ngóc đầu lên được chút, nhưng họ đều biết.

chẳng bao lâu nữa nước cũng sẽ ngập hết.
“Chết tiệt, chúng ta không thể chết như thế này được.

Nghĩ cách gì đi Tư Nam.”
Cảm giác kia lại bắt đầu nhói đến, cái cảm giác khi cậu đã hoàn toàn buông bỏ lúc đối mặt với Trình Viễn, cảm giác muốn được giải thoát, muốn được trả nợ cho kiếp trước, cái chết luôn đeo bám cậu và cách tốt nhất là chấp nhận nó ngay bây giờ.

Tư Nam hai mắt đã sắp sửa khép lại, cậu còn nghe loáng thoáng tiếng của Kang nhưng không thể nghe rõ anh ta đang nói gì.
/Hắn thì quan trọng gì? Chỉ là một con tốt thí mà cậu muốn lợi dụng.

Hắn chết cũng chẳng sao./
Kang cảm giác Tư Nam đang chuẩn bị nhắm mắt, vội lay người cậu ta dậy, tát hai ba phát kêu cậu ta nhưng Tư Nam đều không phản ứng gì.
À, Kang hiểu rồi.
Tư Nam như này là muốn dùng chiêu “hình nhân thế mạng”.

Qủa nhiên, cậu ta đã thông đồng với Hammerhe dụ dỗ anh vào đây, rồi để Kang và cậu ta chết cùng nhau.

Tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn không để cho Kang có thể tóm gọn được Hammerhe.
Nhưng sao? Cậu ta lại phải hy sinh mạng sống của mình làm gì? Chỉ vì bọn chúng ư?
“Tôi không hiểu sao cậu lại thờ ơ với mạng sống của mình như vậy? Có phải bọn chúng đã đe dọa cậu gì không? Nói cho tôi biết đi.”
Nhưng không có tiếng đáp lại, Tư Nam dần mất ý thức rồi chìm xuống đáy.

Nước đã chuẩn bị chạm tới đỉnh, Kang cố ngoi ngóp thêm một chút, miệng nhoi lên mặt nước cố lấy chút không khí cuối cùng.
Mực nước đã chạm tới đỉnh, Kang nín một hơi dài trong lồ ng ngực, lặn xuống nước tìm đường thoát, Tư Nam vẫn nằm im ở dưới đáy không nhúc nhích, Kang không để tâm vội bơi tới thành tường, dù biết không thể phá nó nhưng anh vẫn cố, dùng hết sức bình tinh mà phá, thành tường cũng méo một chút nhưng không có dấu hiệu bị thủng, sức lực đang dần yếu cộng với lực cản của nước khiến bức tường thành vẫn kiên cố ngăn cản không cho Kang và Tư Nam có cơ hội sống.
Chẳng mấy chốc Kang đã hết hơi, anh cố gắng nín thêm nhưng cuối cùng đành buông xuôi, bất lực, tuyệt vọng rồi mất dần ý thức.
…..
Lại là nơi này? Tư Nam lại xuất hiện trong không gian tối tăm, anh đang là chính anh của kiếp trước, một tên sát thủ máu mặt.
Giọng nói quen thuộc lại vang lên, Tư Nam bé xuất hiện trong màn đêm, hai tay vắt chéo sau lưng bước ra trong bóng tối.
Tư Nam lớn trừng mắt nhìn.
“Thằng khốn, lần này mày định bán mạng à?”
“Có vẻ bỏ cuộc chính là khẩu hiệu của anh.”
“Mày nói cái gì?” – Tư Nam lớn gồng tay.
“Tôi cho anh rất nhiều cơ hội, thậm chí ngay cả khi sắp chết tôi cũng đã giúp anh.

Vậy mà anh lại trả ơn tôi thế này sao? Không ngờ anh lại yếu đuối đến vậy.”
“Mày nói tao yếu đuối.

Ha, vậy còn mày thì sao? Mày thì không chắc? Một thằng thất bại suốt ngày chỉ phục tùng cho đám con nít.

Cái thứ như mày mà cũng đòi dạy đời tao à?”
Tư Nam bé tặng cho anh cái nhếch môi.
“Chà, anh có thực sự hiểu hết cả một con người không hay chỉ đánh giá họ qua vẻ bề ngoài.

Vì sao tôi phải làm vậy? Anh không thắc mắc sao?”
“Giờ mày nói vậy còn nghĩa lí gì?”
Tư Nam lớn quay mặt lại, định bỏ đi.

Anh không biết phải đi đâu giữa không gian tối đen này, chỉ cần đi thật xa đến khi Tư Nam bé khuất tầm nhìn là được.
“Anh định buông xuôi sao? Vậy còn Lệ Na?”
Lệ Na? Cô ấy…!tên nhóc này nói vậy là có mục đích gì?
“Anh định bỏ mặc cô ấy sao? Tôi biết anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại không biết điều đó.

Kiếp trước anh đã để mất Lệ Na, lần này anh cũng định thế sao?”
Tư Nam lớn khựng lại như có một thứ gì đó ngăn cản anh.

Trái tim anh nhói lên, Tư Nam nắm lấy ngực trái.

Anh đang tự hỏi liệu làm vậy có là đúng.

Bỏ mặc Lệ Na mà chết như thế này có là đúng không? Cô ấy còn chưa biết anh yêu cô ấy thì ra đi thế này Tư Nam lớn thực sự thấy khó chịu.
Tư Nam lớn bỗng quay đầu, bước chầm chậm tới Tư Nam bé, anh tựa đầu gối xuống, hai tay nắm lấy chân cậu nhóc mà van xin.
“Tôi không muốn, thực sự không muốn chết vào lúc này.

Xin cậu, hãy để tôi sống thêm lần nữa.

Tôi muốn được bảo vệ cô ấy, tôi muốn được ở bên cô ấy, tôi muốn được…!hức hức…”
Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt, mặc dù đây chỉ là trong tiềm thức nhưng cũng đáng.
Tư Nam bé ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu anh mà xoa như đang dỗ dành một đứa con nít.
“Được thôi, tôi sẽ giúp anh.

Nhưng đổi lại, anh phải giúp tôi một chuyện.”
“Bất kể là gì? Tôi cũng sẽ làm.”
“Hì, tôi sẽ nói với anh sau.

Vậy…!tạm biệt.”
Tư Nam bé bỗng biến mất khiến Tư Nam lớn nhoài người về phía trước ngã dập người.
Anh khó hiểu không biết tên nhóc kia đi đâu.
“Này, cậu đâu rồi? Sao lại bỏ đi, cậu hưda giúp tôi cơ mà.

TÊN KHỐN NÀY!!!”
Chỉ một vài giây sau đó, Tư Nam bất ngờ bị rơi tự do giữa một vùng khoảng trống đen kín mít.

Anh cảm thấy buồn ngủ, hai mắt vội nhắm lại.
“AAA!!!!!”
Tư Nam nhoài người dậy, cả cơ thể cậu ướt sũng, cậu nhìn vào hai bàn tay mình rồi dùng nó tát lên má.
“Đau! Mình vẫn sống…!mình vẫn sống….!tuyệt quá!”
Tay cậu bất chợt sờ vào bên cạnh, cảm giác như tay ai đó.

Cậu ngoảnh sang bên, Kang đang nằm bất động ở dưới.

Tư Nam ngạc nhiên, sờ lên mạch anh ta vẫn còn đập.

Vậy là vẫn sống.
Tư Nam dùng sức vác thân thể anh ta ra sau lưng mình.

Cậu nhìn xung quanh, hình như là đây là nhà kho.
“Mình phải tìm đường ra.”