Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34: Kết cục

1:31 sáng – 28/09/2024
Editor: Elf

– —-

Ba tháng sau.

Trong văn phòng của bác sĩ điều trị cho Tiêu Diễn, bác sĩ đang thông báo bệnh tình của anh

Anh có một khối u ác tính đang phát triển trong não, có lần anh đột nhiên té xỉu sau đó đi bệnh viện thì phát hiện ra.

Khối u có nguy cơ vỡ bất cứ lúc nào, phải tiến hành phẫu thuật ngay nhưng cơ hội phẫu thuật thành công có 30%.

Tiêu Diễn không nói dối Tô Đồng Đồng, mà là lựa chọn cùng cô đối mặt.

Ngay từ khi đưa ra lựa chọn của mình, anh đã sẵn sàng cho kết cục như vậy. Vì vậy, gần đây, anh đã làm rất nhiều việc cho tang lễ của mình một cách hợp lý, để đảm bảo rằng sau khi anh mất, mẹ con cô có thể tiếp tục sống một cuộc sống vô tư và sung túc.

Mặc dù các bác sĩ nói rằng cơ hội thành công chỉ là 30%, nhưng họ đều biết rằng cơ hội thực sự chưa chắc đã là 10%.

Anh không thể tiếp tục bảo vệ cô nữa, vì vậy anh phải dạy cô độc lập và mạnh mẽ.

Gần đây, ngoài việc giúp cô ổn định cảm xúc, anh còn dạy cô cách quản lý công ty, cách kiểm soát cấp dưới và cách nói chuyện công việc với mọi người.

Anh cũng không ép cô học, hoặc là học có tốt hay không. Cho dù cô cái gì cũng không biết thì tài sản anh để lại cho cô cũng đủ để cô tiêu xài hết đời.

Chỉ là anh không yên tâm. Những ngày không có anh anh sợ cô không chịu được thăng trầm cuộc sống, anh sợ cô bị ức hiếp, anh sợ cô sẽ khóc…

Cứ như vậy một tháng trôi qua, anh cũng không thể chống đỡ được nữa, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.

Tô Đồng Đồng vẫn luôn chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật, 17 tiếng trôi qua, ca phẫu thuật cũng kết thúc.

Bác sĩ nói với cô rằng:

“”Ca phẫu thuật cắt bỏ khối u rất thành công, nhưng nó lại làm tổn thương một số dây thần kinh não, trước mắt thì anh ấy đã vượt qua nguy hiểm, nhưng khi nào tỉnh lại thì chưa biết. Có thể là ngày mai, có thể là tháng sau, cũng có thể vĩnh viễn…””

Tiêu Diễn đang hôn mê, cảm thấy như mình đã rơi vào một giấc mộng dài.

Anh như trở về thời thơ ấu.

Mỗi ngày đều là những lời khóc lóc mắng chửi của mẹ.

Anh bị mẹ nhốt vào tủ, nhốt vào lồng sắt, bị trói bằng dây xích, bị đánh đập, thậm chí là bị dao chơi đùa.

Bà ta cố ý ngược đãi con trai mình để lấy lòng ông chồng đã thay lòng đổi dạ, ăn chơi trác tán bên ngoài, mong ông ta chú ý đến bà ta.

Lúc đầu bố anh còn hậm hực, tức giận quay lại cứu anh, sau đó vợ chồng lại xảy ra xung đột. Nhưng dần dần bà ta càng ngày càng quá đáng hơn, bố anh cũng trở nên bất lực.

Cuối cùng có lần, bà ta dùng sức dìm anh vào nước, làm anh sắp chết đuối, bà ta còn cố tình quay video lại gửi cho bố anh xem, nhưng bố anh vẫn thờ ơ như cũ, không thèm trả lời tin nhắn.

Từ đó, mẹ anh hoàn toàn chết tâm.

Để vơi đi nỗi đau lòng, bà ta đã động vào thứ không nên động (mai thúy). Khi lên cơn nghiện bà ta sẽ làm đủ trò điên rồ hành hạ bản thân. Nhưng khi tinh thần đã trở nên phấn chấn, sẽ quay sang dịu dàng với anh, như muốn bù đắp những việc bà ta đã làm với anh.

Linh hồn Tiêu Diễn lạnh lùng nhìn sự việc diễn ra trong mơ, đây chính là ác mơ tuổi thơ của anh, đến lớn cũng không dám nghĩ lại. Nhưng giờ đây anh lại nhìn nó một cách lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Bình tĩnh, vô cảm như anh đang xem câu chuyện của người khác chứ không phải chính mình.

Anh không rõ bây giờ mình sống hay chết, nếu đã chết thì mục đích của việc ông trời đưa linh hồn anh trở lại thời thơ ấu là gì? Muốn cho anh xem lại cuộc đời mình trước khi rời đi à?

Anh không thể hình dung ra được, nhưng trí nhớ của anh càng ngày càng mờ nhạt, anh luôn tự nhắc nhở bản thân rằng anh không thể quên, trong cuộc sống của anh, có người rất quan trọng với anh, anh không thể quên được, nếu anh chết anh vẫn muốn giữ lại khoảng ký ức bên người ấy, Đồng Đồng anh phải làm sao đây?

Đồng Đồng vợ anh, anh vẫn chưa kịp nhìn thấy đứa con chưa chào đời của bọn họ, anh thật sự muốn ở bên cô.

Trong khoảnh khắc đó anh tự nhắc nhở bản thân như vậy, anh lại tiếp tục lạnh lùng nhìn vào ác mộng thời thơ ấu của mình.

Có một ngày, mẹ anh lại lên cơn nghiện, bà ta tự xích mình lại, bà ta nói bà ta thành ra như vậy đều do bố anh làm hại, bà ta muốn anh trả thù bố mình.

Sau đó bà ta bắt đầu điên cuồng bảo anh giết bà ta, bởi vì bà ta cảm thấy rất đau khổ, lại không muốn tự sát, cho nên bà ta bắt anh phải giết bà ta, nếu không anh sẽ phạm tội bất hiếu.

Khi đó anh mới chỉ tám tuổi, nhưng đã bị sự tra tấn của mẹ làm trở nên lạnh lùng, trưởng thành.

Anh nhìn mình năm tám tuổi lạnh lùng thờ ơ với sự cuồng loạn của mẹ mình, sau đó anh tìm một đôi bao tay dùng một lần đeo vào, lại vào phòng bếp cầm một con dao, sau đó thẳng tay ném  bên cạnh người mẹ điên cuồng kia, rồi bỏ địa ngục trần gian đó.

Ba ngày sau anh trở về, những gì anh nhìn thấy là thi thể lạnh ngắt của mẹ mình

Anh đã gọi điện cho cha, sau đó mọi chuyện đều do bố anh xử lí.

Nhưng lúc đó những người phụ nữ xung quanh ông ta, sợ anh sẽ quay về tranh tài sản với con trai họ, nên đã tung tin đồn bịa đặt anh giết mẹ.

Anh cũng không bác bỏ điều đó, vì anh thực sự rất muốn bà ta chết đi, cuộc đời bà ta quá khổ, những thứ bà ta mang lại cho anh cũng toàn đau khổ, chết sớm được giải thoát.

Sau này, anh không như những người phụ nữ kia trông chờ trở thành một thiếu niên điên rồ với tâm lí vặn vẹo. Ngược lại anh ngày càng xuất sắc, điểm số, hạnh kiểm, nhan sắc đều rất nổi bật. Chạy xa các bạn cung trang lứa, bố anh càng hài lòng về anh. Những đứa con trai khác của ông ta đều không bằng, bị ông ta coi như đồ bỏ đi, không đáng nói tới.

Bọn họ quyết tâm làm hại anh, nhưng lại bị anh tính kế sập vào cái bẫy giết bố anh.

Bố chết, tất cả những người đó đều vào tù, nhưng những người đó lại buộc tội cho anh là giết bố, cố ý lừa bọn họ.

Từ đó, anh liền bị gắn thêm mác là giết cha.

Những người phụ nữ đó sinh cho bố anh sáu người con, chỉ có một người lớn hơn anh là mẹ của Lục Chiếu Hành, người con cùng cha khác mẹ này đã từng cứu anh một lần, sau đó anh cũng không động đến bà. Chỉ loại bỏ các người em khác, để bọn họ mãi mãi biến mất khỏi thế gian này.

Anh không cho rằng mình là người tốt, cũng không cho rằng mình là người xấu.

Càng lớn lên, anh càng trở nên mạnh mẽ, thậm chí anh cũng hiếm khi gặp ác mộng.

Tất cả quá khứ đen tối và đau khổ đều dần mờ nhạt, thứ duy nhất anh cảm thấy chính là sự cô đơn từ năm này qua năm khác.

Mặc dù cô đơn, nhưng anh không muốn chết.

Nhưng ông trời một mực muốn anh phải chết. Sau đó Bạch Cửu xuất hiện, anh cuối cùng cũng hiểu vì sao anh luôn gặp nguy hiểm, hóa ra số phận của anh là đem lại may mắn cho người khác.

Tại sao?

Anh không cam lòng, mặc dù biết cơ hội chiến thắng số phận là rất nhỏ, nhưng anh không bao giờ từ bỏ, khi anh sắp không chịu được nữa, sắp bỏ cuộc thì Tô Đồng Đồng xuất hiện.

Gặp được cô, là sự may mắn nhất đời anh, làm cho anh cảm thấy anh không cô đơn, cô làm cho cuộc đời anh trở nên ấm áp và rạng rỡ.

Thật tiếc, thời gian quá ngắn, nếu có thể cùng cô lâu thêm, nếu có kiếp sau thật vui khi lại được ở bên cô ấy…

Một tháng sau.

Khi đang ở trong phòng bệnh của Tiêu Diễn, Tô Đồng Đồng đột nhiên nghe được âm thanh tưởng đã biến mất từ lâu – hệ thống:

“Đinh! Chúc mừng ký chủ, đã thành công thay đối số phận nữ phụ! Hoàn thành nhiệm vụ thay đổi số phận, nhận 20 đểm thưởng! Kiến nghị ký chủ mau chóng suy nghĩ đổi thưởng, biết đâu điều đó sẽ thành hiện thực~”

Tô Đồng Đồng:???

Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại như thế, nhiệm vụ hoàn thành 100%?

Lúc ở 80% cô chưa từng thấy nó nhích lên xíu nào.

Cô nghĩ mãi cũng không ra, lúc này thư ký của Tiêu Diễn tiến vào.

Trong lúc Tiêu Diễn hôn mê, chuyện gì thư ký cũng báo cáo với cô

“”Phu nhân, vừa mới nhận được tin tức, Lục Minh Vũ ở trong phòng giam tái phát bệnh tim, cấp cứu không thành công, hiện tại đã chết.””

Lục Minh Vũ bị phán tù chung thân vì tội giết người (Lục Chiếu Hành)

Mới có mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà cô ta cũng đã chết.

Tô Đồng Đồng đột nhiên sáng suốt, có lẽ nhiệm vụ hoàn thành có liên quan đến cái chết của Lục Minh Vũ.

Số phận của nguyên chủ ngắn ngủi, vì đổi tim cho Lục Minh Vũ. Lục Minh Vũ chết rồi thì số phận cô cũng sẽ thay đổi

“”Tôi biết rồi”” 

Cô nhẹ nhàng nói. Thư ký liền lui ra ngoài.

Tô Đồng Đồng nhìn Tiêu Diễn trên giường bệnh, lại nhìn bụng đã nhô cao của mình.

Cô nhắm mắt lại, tỉnh táo đi vào trung tâm hệ thống, trước đây cô cũng vào xem qua nhưng khi đó điểm của cô không đủ nên cô không quan tâm đến sản phẩm trong này, cô cũng chưa đổi bất kỳ cái nào. Bây giờ cô có 100 điểm.

Thuốc trường sinh bất lão, thuốc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thuốc thông minh tuyệt đỉnh, thuốc vạn người mê, thuốc Mary Sue, thuốc hào quang nam chính, Thiên linh căn, Địa linh căn, Hỏa linh căn,…

Cô nhìn tên mặt hàng cũng có thể đoán công dụng của nó.

Nhưng cô không có hứng thú với mấy thứ này cô chỉ muốn biết có gì có thể cứu Tiêu Diễn hay không, cho nên cô liếc mắt liền nhìn trúng viên “”hào quang nam chính””

“”Hệ thống hệ thống, nếu tôi mua viên hào quang nam chính, có thể cho Tiêu Diễn dùng hay không?””

Hệ thống máy móc trả lời: “”có thể””

“Hào quang của nam chính có nghĩa là gì? Liệu sau này có thể tỉnh lại và bình an vô sự?”

Hệ thống:

“”Những người có hào quang của nam chính sẽ tự động trở thành đứa trẻ may mắn trên thế giới này.””

Tô Đồng Đồng không chút do dự.

“Tôi muốn cái này, xin hãy giúp tôi đưa cái hào quang nam chính này cho Tiêu Diễn.”

Hệ thống:

“”Hào quang của nam chính trị giá 100 điểm, kí chủ chắc chắn muốn đổi?””

“”Chắc chắn!””

Hệ thống – Giao dịch thành công

Hệ thống – “”Nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành, giao dịch hoàn thành, ràng buộc sẽ được giải phóng ngay lập tức. Chúc kí chủ sống vui vẻ, từ nay về sau được tự tại. Tạm biệt.””

Tô Đồng Đồng không nén nổi nước mắt:

“”Tạm biệt””

“”Bíp”” âm thanh hệ thống hoàn toàn biến mất.

Trong giây lát cô cảm thấy khó tả.

Cô muốn lau đi nước mắt, liền phát hiện tay cô ở mép giường đang được bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy.

Cô kinh ngạc quay lại, thấy Tiêu Diễn không biết đã mở mắt từ lúc nào, khóe miệng mỉm cười ôn nhu:

“”Đồng Đồng đừng khóc””

Tô Đồng Đồng vui mừng lao vào vòng tay anh, không nói nên lời mà khóc. Thật tốt quá, anh đã tỉnh lại

Anh ôm lấy cô, tay khẽ v.uốt ve an ủi cô, chờ cô khóc xong mới dịu dàng nói:

“”Anh nghĩ ra cho con chúng mình một cái tên, Tiêu Niệm, em cảm thấy có được không?””

“”Được.”” 

Cô nghẹn ngào đáp, sau đó ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh.

Tiêu Diễn, tình yêu của em, bố của con em, cầu cho anh quãng đời còn lại gặp dữ hóa hành, bình an và hạnh phúc.

Cầu chúc cho chúng ta yêu nhau và bên nhau mãi mãi.

Một ngày yêu anh, cả đời yêu anh.

– Hoàn-