Chương 10
Một ngày nọ, tôi đi đến khu vực an toàn như mọi ngày thì Đinh Tư Tư đột nhiên từ góc đường lao ra.
Binh lính nhanh chóng bắt giữ cô ả, lấy súng nhắm vào cô ta.
Tôi xua tay ra hiệu cho họ buông cô ta ra.
Tôi từng cho người điều tra tình trạng của Khổng Ích Dương và Đinh Tư Tư.
Khổng Ích Dương năm lần bảy lượt tìm gặp tôi, đến lần nào bị đánh đuổi lần ấy, dần dần hắn biết sợ, không dám đến nữa.
Vì mưu sinh, hắn không thể không gia nhập một tiểu đội hạng ba. Thế nhưng bản tính hắn yếu đuối, không phải người nắm quyền mà chỉ là hạng tép riu nên sống rất kham khổ, có thể ăn no đã rất tốt rồi.
Mà Đinh Tư Tư giống như kiếp trước, trở thành gái đi3m trong khu đèn đỏ.
Tôi thản nhiên hỏi:
“Tìm tôi có việc gì không?
Vẻ mặt Đinh Tư Tư điên cuồng, hung hăng nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu rồi mới nói:
“Kiều Tri Vi, sao cô lại công bố bí mật không gian hả? Cô có biết đây là vật thần kỳ bao người muốn có mà không được hay không!”
Cô ta lẩm bẩm:
“Nếu đưa nó cho tôi, nếu nó là của tôi… Tôi muốn tất cả mọi người đều phải dưới chân tôi…”
Tôi cười nhạo:
“Vậy à? Nếu cho cô thì chỉ sợ chưa được mấy ngày cô đã tèo rồi. Với năng lực của cô, có thể bảo vệ được không gian này sao?”
Đinh Tư Tư đột nhiên cứng đờ.
Phải, ngay cả khi đưa nó cho cô ta thì sao chứ.
Đinh Tư Tư sửng sốt sững người, cười thảm một tiếng rồi bắt đầu phát điên.
Cô ta nói:
“Kiều Tri Vi, cô biết không? Tôi đã sống lại, tôi được ông trời ưu ái! Dựa vào cái gì cô có thể sống tốt như vậy mà tôi sống lại còn không bằng kiếp trước? Chắc chắn là có chỗ nào sai lầm…”
Người lính áp giải cô ta khinh thường liếc một cái, hiển nhiên cho rằng cô ta mắc bệnh thần kinh.
Tôi thản nhiên nhìn Đinh Tư Tư, chờ cô ta bình tĩnh trở lại.
Tôi nói:
“Sống trên đời này, chúng ta phải làm hết sức mình để vượt qua hoàn cảnh, sống vì bản thân. Ông trời cho cô cơ hội sống lần thứ hai, nếu đã sống lại mà vẫn đi vào vết xe đổ trước đó thì chuyện sống lại hay không có gì khác nhau?”
Nói xong, tôi xoay người rời đi, không để ý tới Đinh Tư Tư phía sau nữa.
Ba năm trôi qua, căn cứ an ninh Tây Bắc đã trở thành căn cứ lớn nhất nước Hoa. Ngàn dặm trải dài đâu đâu cũng là khu an toàn. Một khu vực có thể chứa được ba mươi vạn dân cư, người mạnh trong căn cứ nhiều vô số, trật tự xã hội vốn trên bờ sụp đổ dần dần vực dậy.
Tôi nhìn ra phía xa xôi bên ngoài căn cứ.
Đến tận bây giờ đồng bào của tôi vẫn còn rất rất nhiều người chịu đói chịu lạnh, vẫn còn vô số nhà cửa, đất đai bị bỏ hoang.
Cuộc hành trình này vẫn chưa kết thúc.
Sống lại một đời, trời đất bao la, còn rất nhiều chuyện mà tôi muốn làm.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License