Chương 117
Chương 27
TÔI QUAY LẠI, tưởng chú Andrew, nhưng hóa ra chỉ có không khí.
Một bóng ma vụt hiện trước mặt tôi, gần đến nỗi tôi ngã ngửa ra sau. Derek nắm chặt cánh tay, giữ tôi khỏi ngã.
Anh ngạc nhiên:
“Anh tưởng hắn biến rồi chứ. Em vừa nghe thấy gì ư?”
Tôi nhìn lên hàm râu quai nón của ông Todd Banks và khuôn mặt biến dạng vì cơn cuồng nộ. Mắt ông đỏ vằn, long lên sòng sọc.
“Tiến sĩ Banks đấy.”
Tiến sĩ quát:
“Cháu tưởng đây là trò đùa ư? Ai nói cháu hay về Royce vậy? Tưởng bày trò thế này vui lắm sao? Gọi hồn nó về để xem nó có ngông cuồng như người ta kể không chứ gì.”
Derek ghé sát tai tôi.
“Phóng thích ông ta đi. Dù ông ta có tiết lộ thông tin gì cho tôi cũng không đáng để em mạo hiểm đâu.”
Tôi lắc đầu. Derek không thích bị phản đối nhưng anh chỉ quạu cọ đứng nhìn và nắm chặt tay tôi như thể anh sẽ dùng vũ lực lôi tôi ra khỏi phòng nếu có bất trắc.
Sau khi nhìn kỹ tôi, cơn giận trong mắt tiến sĩ Banks dịu đi đôi chút.
Ông lẩm bẩm:
“Chloe Saunders. Không phải ai khác, chính là Chloe Saunders (ông quay sang Derek). Còn đây là cậu bé người sói.”
“Vâng. Là Derek. Tên anh ấy là Derek ạ.”
Cơn thịnh nộ lại bất ngờ bùng phát. Mắt ông long lên:
“Này con bé kia, cháu không được xuống dưới này gọi hồn. Để cháu trai ta được yên giấc ngàn thu. Nhưng hãy nhớ đến nó bởi nó cũng là định mệnh của các người đấy. Năng lực siêu nhiên sẽ mạnh dần lên cho đến khi nó xóa sổ con người thật của ngươi, đưa ác thú vào thế chỗ. Sức mạnh ấy sẽ xui khiến ngươi làm những việc ngươi không bao giờ tưởng tượng nổi, những việc khủng khiếp đến nỗi…”
Ông lắp bắp như thể cố moi óc xem tôi vừa định nói gì. Có hai bàn tay đặt lên hai cánh tay tôi. Derek đã đứng ngay sau lưng tự lúc nào. Tôi có thể cảm nhận được anh, mạnh mẽ và vững vàng. Bàn tay ấm áp của anh xoa xoa hai cánh tay sởn đầy gai ốc.
Derek thủ thỉ:
“Để ông ta đi đi. Ông ta nói gì, em cũng đừng nghe.”
Tiến sĩ Banks phẩy tay:
“Phải. Đúng vậy. Bởi nghe xong mấy người cũng có hiểu đâu. Hỏng bét cả rồi. Chúng ta đã sai lầm. Sơ suất trong tính toán…”
“Là lỗi trong quá trình biến đổi gen?”
“Đúng, đúng (ông phẩy tay khó chịu vì tôi dám ngắt lời). Ta đã bảo trước cho họ thấy. Cảnh báo ngay không chần chừ. Ấy vậy mà họ cứ lao đầu vào thử nghiệm. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng mọi chuyện tiến triển tốt. Nhưng thực ra có tốt đẹp gì đâu. Bọn họ đã giả mạo số liệu đấy.”
Tôi nghệt mặt:
“Giả số liệu là gì?”
Đến đây, Derek không thể không chú ý:
“Số liệu gì cơ?”
“Số liệu của tiến trình cải tiến gen. Thế nghĩa là sao hả anh?”
Derek giải thích:
“Chúng thay đổi thông số để cho ra kết quả đúng như mong đợi.”
Tiến sĩ công nhận:
“Phải, chính xác. Thấy chưa? Ngay cả trẻ con cũng hiểu ra vấn đề. Còn bọn họ thì không.”
Tôi gợi chuyện:
“Thế ra tiến sĩ Davidoff đổi các con số…”
Tiến sĩ Banks hừ mũi:
“Davidoff ư? Chú cún con thơn thớt, chỉ biết cun cút làm theo lệnh ư?”
“Nếu vậy ai chỉnh sửa thông số hả bác?”
Tiến sĩ Banks mải thao thao bất tuyệt nên không nghe tôi hỏi:
“Thí nghiệm cho lắm vào. Ôi trời, chưa hết thí nghiệm này đã bắt sang thí nghiệm nọ. Thử nghiệm nọ chồng chéo thử nghiệm kia. Nào là phải phá bỏ giới hạn để xem hắn sáng tạo được gì, đem cái gì ra mà rao bán. Toàn mơ mộng hão. Những ước mơ ngông cuồng, viển vông về tri thức và quyền lực. Ảo vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn cho cộng đồng người có khả năng siêu nhiên. Lúc đó, bọn ta quá khờ khạo nên mới tin hắn, mặc cho hắn tự do lèo lái. Mà hắn có thèm quan tâm đến bọn ta đâu. Hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến những người khác như các cháu. Chính vì thế, một điều cực kỳ quan trọng là các cháu… (bóng ma của ông mờ dần). Tại ‘lưới’ ma thuật đang trùm lên chỗ này. Cháu phải lôi ta lại đi.”
Tôi nghe lời. Lúc đầu tôi lôi nhẹ tay nhưng ông vẫn tiếp tục biến dần.
“Mạnh vào chứ, Chloe. Ta phải cho cháu biết chuyện…”
Ông hoàn toàn biến mất trước khi tôi kịp giữ phần còn lại của ông. Tôi gọi hồn lại. Tiến sĩ thoắt ẩn thoắt hiện và bởi chỉ nghe câu được câu mất, tôi chẳng hiểu ông định nói gì.
Tôi phân trần:
“Tiến sĩ bị lôi sang thế giới bên kia mất rồi.”
Derek đáp:
“Để ông ấy đi thôi em. Anh nghe bấy nhiêu đủ rồi.”
“Bác ấy định dặn dò em một chuyện.”
Derek cười nhạt.
“Chẳng phải con ma nào cũng vậy ư? Nhất định đó là nguyên tắc vàng trong cuốn cẩm nang giao tiếp với ma – cứ hễ sắp biến mất là buông ra nửa câu sấm truyền.”
Tôi tháo vội sợi dây chuyền. Nhưng khi tôi đưa nó cho anh, anh nhét lại vào túi áo tôi:
“Em giữ nó trong người đi.”
Giờ tiến sĩ Banks quay lại dễ dàng, nhưng ông không ở lại lâu. Thấy tôi gom sức định giữ ông lại, tiến sĩ bảo:
“Đừng, Chloe. Cháu sẽ lại triệu thằng Royce về mất (bóng ông mờ dần, tiếng nói chập chờn)… Khác… cố gắng… gạt hết mọi suy nghĩ… tập trung vào bác… đừng lôi… chỉ tập trung thôi.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo. Ông tiếp tục hướng dẫn, bảo tôi thư giãn, lo tập trung, đừng lôi ông qua, chỉ sẵn sàng chào đón ông là được.
Phía sau đầu tôi rần rật. Tôi ráng sức cho đến khi một cơn đau thốn như mũi khoan nhọn bất ngờ xuyên vào sau đầu khiến tôi há miệng vì đau. Tôi chờ Derek hỏi chuyện gì vừa xảy ra, nhưng anh chỉ đứng yên, theo dõi.
Mũi khoan xoáy thêm lần nữa vào sau đầu. Sau đó, một cơn sóng lạnh như băng tràn khắp huyết quản tôi. Tôi định kêu thét nhưng không thể. Không thể cử động. Không thể thốt lên, dù chỉ một tiếng.
“Chloe em?”
Tiếng Derek, nhưng tôi không thể liếc sang anh.
Tiếng tiến sĩ Banks nhỏ xíu:
“Có cần bác giúp không? Cháu phải đón bác vào đi.”
Đón vào ư? Vào đâu mới được? Vừa thoáng nghĩ đến câu hỏi, tôi đã có ngay lời giải đáp.
Hồn ma định nhập vào người tôi.
Cương quyết chống trả, tôi tập trung tâm não đẩy hắn về thế giới bên kia. Ngưng mọi hoạt động của não bộ, tôi chặn đứng hắn, nhưng dòng nước lạnh buốt tiếp tục tràn khắp người. Tay Derek nắm vai tôi hơi đẩy nhẹ trong lúc anh lúi húi lôi sợi dây chuyền trong túi áo khoác của tôi. Người tôi đổ chổng kềnh ra sau như một bức tượng vô tri.
Một bóng mờ lướt qua. Hình như Derek vội chộp lấy tôi, nhưng mọi thứ trở nên mờ nhạt. Ngay cả giọng nói của anh cũng xa dần, nghe không rõ. Tôi chỉ nghe được tiếng tiến sĩ Banks đang ngân nga như hát trong đầu.
Hắn bảo nhỏ:
“Cứ thoải mái đi. Ta không hại mi đâu. Ta chỉ mượn thân xác của mi thôi. Ta cần giải quyết xong vụ này. Lúc trước, ta đã chọn giải pháp dễ dãi bằng cách tự sát trước khi kết thúc nỗi ghê rợn ta đã trót mào đầu.”
Mẹ từng dặn dò tôi về tiến sĩ Banks. Chứng kiến những thảm họa do Royce gây ra và biết vì mình nên mới ra nông nỗi, tiến sĩ Banks đã phát điên. Vậy mà bây giờ, ông ta đang nhập vào tôi.
Tôi thấy sàn nhà sượt dưới lưng, trần nhà lướt nhanh quá, như thể Derek vừa nắm cổ chân tôi mà lôi. Sau đó, căn phòng vụt tối sầm. Lúc nó bừng sáng trở lại, tôi đang ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
“Ch… chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Rõ ràng môi tôi có cử động, tôi có nghe tiếng nói nhưng không ai trả lời. Tôi bèn đứng lên.
Tiếng Derek vang lên sau lưng tôi:
“Kìa Chloe! Nói gì đi chứ.”
“Nói gì cơ?”
“Chloe em?”
Tôi thở mạnh. Tôi chỉ làm được bấy nhiêu. Hít vào. Thở ra. Thấy tay Derek vòng ôm lấy tôi, tôi tập trung vào cánh tay anh.
Anh lo lắng:
“Có chuyện gì vậy em?”
“Em… em… em…”
Có tiếng cười vọng từ sau lưng Derek:
“Tưởng ta không thể nhập vào ngươi lần nữa ư? Ta sẽ làm lại cho xem. Rồi ta sẽ giúp mấy đứa bạn ngươi chặn đứng bàn tay tội ác của Hội Edison (tiến sĩ Banks đứng chắn trước mặt tôi, gí sát mặt hắn vào mặt tôi, mắt lóe lên tia dài dại). Tụi ta sẽ truy đuổi bằng hết các vật thí nghiệm, kết thúc vĩnh viễn nỗi thống khổ của chúng. Sau đó, ta sẽ kết liễu các bạn của ngươi. Sau khi bọn chúng lìa đời sẽ đến lượt ngươi và thế là tất cả các ngươi sẽ được đoàn tụ… ở thế giới bên kia. Chính tay ta sẽ kết thúc toàn bộ chuyện này.”
Tôi đứng vụt dậy:
“Không, ông đừng hòng.”
Hắn nhếch môi:
“Chloe này, mang sức mạnh siêu nhiên nhưng ngươi chẳng biết cách sử dụng gì cả.”
“Có chứ. Ta biết đấy.”
Tôi vươn tay đẩy mạnh – bằng trí lực và đôi tay, tôi trút lửa hận đang cháy rừng rực vào cú đẩy duy nhất. Trong một thoáng, tôi thề có chạm được vào hắn. Hắn liền bay bổng lên, văng lùi ra xa, thét lên một tiếng và biến mất.
“Chloe, em thế nào rồi?”
Thấy Derek khẽ chạm vào vai, tôi chỉ muốn quay lại, gục vào ngực anh, kể lể cho anh mọi chuyện. Nhưng tôi cố cứng rắn cưỡng lại mong muốn tột cùng đó và hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta phải đi khỏi đây thôi anh. Sớm chừng nào, tốt chừng ấy.”
***
Hóa ra, tụi tôi rời đi sớm đến nỗi không đứa nào dám mơ được ra đi sớm hơn. Chú Andrew đã về, tay trắng. Lão Russell bỏ trốn biệt. Hắn thu dọn hành trang và biến mất trước khi chú Andrew kịp đến.
Tôi nghe tiếng chú và bà Margaret bật loa điện thoại lên, bàn bạc với các thành viên khác trong nhóm. Bà ta bảo đúng là họ không kham nổi tụi tôi, và cách tốt nhất để tự giải thoát khỏi gánh nặng là giao tụi tôi cho người khác. Nói cho chính xác là dì Lauren và cha Simon, nếu họ có thể tìm được ông.
Nếu động cơ của bà chỉ đơn giản là lòng ích kỷ, tôi cũng không màng. Tôi chỉ muốn chạy ào tới, ôm chầm ngay lấy bà.
Mai tụi tôi sẽ đi, đích đến là Buffalo. Thế có nghĩa giờ chính là lúc ‘nghiêm chỉnh’ lên kế hoạch. Chú Andrew yêu cầu tôi cung cấp thông tin chi tiết về khu thí nghiệm. Tôi cố gắng bởi bao lâu nay tôi chỉ mơ đến giây phút này, nhưng mỗi lời thốt ra thực khó nhọc lắm thay. Tôi giống như bị cắt đứt nguồn năng lượng trong người. Tôi hoàn toàn tê bại và kiệt quệ.
Hai anh em Derek nhiệt tình giúp đỡ. Simon vẽ sơ đồ theo lời kể của tôi. Derek rót cho tôi ly nước lạnh. Ngay cả Tori cũng hỏi thăm: “Cậu sao vậy?” giữa lúc tạm ngưng bàn bạc. Chỉ bà Margaret không hay biết, cứ nhè tôi mà hỏi cho đến khi bà thấy đủ và đuổi hết cả nhóm ra ngoài. Ráng lết ra phòng khách, tôi chỉ có thể đủ sức đến bên chiếc ghế bành đầu tiên. Nằm cuộn tròn trong ghế, tôi ngủ ngay khi hai mắt vừa khép lại.
***
Lúc tỉnh dậy, tôi vẫn trên ghế nhưng dưới tấm chăn được dém chặt xung quanh. Trên mặt bàn có ly nước đợi sẵn. Derek ngồi trên ghế sofa cách đó vài bước chân, mắt đăm đăm nhìn tôi như trông chừng trong lúc lạc trong dòng suy tưởng. Tôi chẳng biết anh muốn bảo vệ tôi khỏi cái gì. Nhưng dù có nguy hiểm rình rập hay không, tôi vẫn vui khi vừa mở mắt đã được nhìn thấy anh.
Trong lúc ngắm anh, niềm hạnh phúc vô bờ trào dâng trong lòng. Mọi lý lẽ chối bỏ đều vô nghĩa. Đúng là tôi từng không muốn nhìn nhận tình cảm với anh bởi nếu hai đứa chỉ là bạn, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng khổ nỗi thực tế không phải vậy, ít nhất là từ phía tôi.
Tôi muốn sang ghế sofa. Tôi muốn nép vào anh, tựa vào anh, nói chuyện với anh. Tôi muốn biết anh đang nghĩ gì. Tôi muốn an ủi anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Và muốn nghe anh nói như vậy với tôi. Tôi không quan tâm nói thế đúng hay sai – tôi chỉ muốn nói thành lời câu ấy, muốn được nghe câu ấy, muốn cảm nhận vòng tay anh quấn quanh tôi, muốn nghe giọng anh ồm ồm và tiếng cười khẽ bắt nguồn từ sâu thẳm trái tim anh khiến mạch máu tôi đập mạnh.
Derek quay nhìn tôi đúng lúc tôi đang mê mải nghĩ nên nhất thời không kịp quay đi. Chợt nhận ra tôi đang ngây người ngắm anh, tôi vội quay mắt đi, hai má nóng bừng. Tôi biết anh đang nhìn tôi chằm chằm. Derek khẽ nhíu mày như đang cố hiểu xem tại sao tôi làm vậy. Không để anh kịp hiểu sự thật, tôi nhấp một ngụm lớn từ ly nước trên bàn.
“Chắc gần đến giờ ăn trưa rồi nhỉ.”
Nghe ngớ ngẩn thật nhưng tôi chỉ nghĩ được có thế. Chững lại giây lát, Derek mới nhún vai trả lời:
“Chắc thế (rồi nói thêm). Em không sao chứ?”
Tôi gật đầu.
“Em có muốn nói về chuyện xảy ra dưới tầng hầm không? Với gã Banks ấy?”
Tôi lại gật.
“Chắc anh nên gọi Simon. Thế nào nó cũng muốn nghe.”
Tôi gật thêm cái nữa, nhưng anh không nhúc nhích, chỉ đăm đăm nhìn tôi liên tục đưa ly lên môi nhấp từng ngụm nhỏ.
“Chloe em.”
Mãi tôi mới ngẩng lên, bụng tin chắc anh đoán được suy nghĩ của tôi và sắp sửa từ chối khéo. Derek sẽ không nói: “Xin lỗi, anh không quan tâm đến em” bởi như thế sẽ không còn là Derek nữa: quá sống sượng, quá thẳng thừng. Nhưng anh sẽ có cách truyền tải thông điệp tương tự, giống tôi từng đối xử với Simon. Anh mến em. Chỉ có điều không phải theo cách em mong đợi.
“Chloe này.”
Lần này tôi ngước lên ngay và trong mắt anh… tay cầm ly tự nhiên lóng ngóng và tôi tuột tay. Nước đổ ụp xuống chiếc quần jeans tôi đang mặc. Tôi lật đật đỡ chiếc ly trước khi nó rơi xuống sàn. Quỳ một gối, tôi mừng rỡ nắm chặt ly trong tay. Chưa kịp đứng lên, tôi thấy có ai lôi chiếc ly khỏi mấy ngón tay tôi kẹp chặt. Nhìn lên tôi thấy Derek đang cúi lom khom phía trước, mặt anh kề sát mặt tôi. Derek ghé lại gần hơn nữa, và…
“Cậu đánh rơi gì thế?”
Nghe tiếng Simon từ ngoài cửa vọng vào, hai đứa đứng vụt dậy nhanh đến nỗi cụng mạnh đầu vào nhau đau điếng.
Simon sải bước vào trong:
“Hai người tìm gì thế? Mong là không phải tìm sợi dây chuyền của cậu.”
“Kh… không. Chẳng là tớ… tớ tuột tay làm ly rơi.”
Tôi chỉ ống quần ướt nhẹp. Nói xong, tôi khẽ liếc Derek. Anh đứng đó, ngượng ngập đút hai tay trong túi quần.
“Tớ vừa định…”
Đã định kể chuyện xảy ra với gã tiến sĩ dưới tầng hầm, nhưng tôi lại không muốn. Nhất là bây giờ. Tôi muốn tua lại cuốn băng, trở lại lúc quỳ dưới sàn, cầu mong Simon đợi thêm một phút nữa hãy ló mặt vào, đủ thời gian cho cái việc tôi nghĩ sẽ đến có thể đến. Nhưng nó không đến. Giờ thì chưa. Và khoảnh khắc quý báu trôi qua mất.
“Ch… chắc tớ phải thay quần khác.”
Simon ngồi thả người xuống ghế sofa.
Ra đến cửa, tôi nghe Derek gọi:
“Chloe này?”
Tôi quay lại. Trông anh như có gì muốn nói, như đang kiếm cớ để đi cùng tôi. Tôi muốn đỡ lời, muốn đề nghị anh đi cùng giúp
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License