Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Tiểu Tiên Sinh Chương 69: Ăn vạ

Chương 69: Ăn vạ

7:00 sáng – 31/08/2024
Là Phùng Tử Dương gọi điện tới.

Không có sự vui vẻ giống như trước đây, âm thanh rất đè nén, “Tiểu Ninh Nhi.”

Sơ Ninh bị ngữ khí này làm cho hoảng sợ, ngón tay đang chọc chọc trên ngực của Nghênh Cảnh cũng thành thật, cô hỏi: “Có chuyện gì?”

Nghênh Cảnh nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình điện thoại, trong lòng rất không vui, ngang ngược giữ lấy ngón tay của Sơ Ninh để lên trên ngực mình.

Sơ Ninh nhẹ nhàng đá một cái vào chân cậu ở trong chăn, sau đó đứng dậy đi xuống giường.

Cô không mặc đồ, để chân trần, vòng eo nhỏ mềm mại, bên trên còn có mấy dấu tay hồng hồng.

Mỹ nhân ở cốt không ở da, dáng người yểu điệu, Nghênh Cảnh kín mít ở dưới chăn nhìn đến nổi thở dốc.

Phùng Tử Dương nói mấy câu, thần sắc Sơ Ninh trở nên ngưng trọng, “Hai người từ từ nói chuyện, ngàn vạn lần đừng xúc động, cần em đến giải thích sao?”

“Em đừng đến đây, tự anh có thể giải quyết.” Phùng Tử Dương không để ý đến tiếng kêu la ồn ào bên tai, giờ phút này lòng phiền ý loạn, vén áo khoác gió lên, một tay đặt lên eo, hết sức nhẫn nại.

“Em dùng cả thanh xuân chỉ đổi lại người lòng lang dạ sói!”

“Khi không vui thì bắt em cút đi, anh xem là cái gì!”

Đầu dây bên kia là giọng nữ hỗn loạn, cảm xúc kịch động, thái độ rất căng.

Sơ Ninh nghe chưa hết câu, Phùng Tử Dương liền ngắt điện thoại.

Nghênh Cảnh từ phía sau dán lên, ôm người cô hôn lên vai: “Lớn mật, thản nhiên trước mặt bạn trai tán tỉnh vị hôn phu cũ.”

Sơ Ninh bị cậu hôn ngứa ngứa, trốn tránh, “Anh ấy có chút không thích hợp.”

Nghênh Cảnh đối với Phùng Tử Dương có khúc mắc, không có ngữ khí tốt, “Em lo cho anh ta.”

Sơ Ninh hung dữ liếc cậu một cái, “Tâm nhãn của anh sao lại nhỏ như vậy?”

“Ai bảo anh ta từng làm vị hôn phu của em, một sản phẩm giả mạo.”

Sơ Ninh nhìn cậu không dấu vết, “Ghen.”

Để sự tranh chấp này qua nhanh, Nghênh Cảnh bỏ qua cảm xúc này, thay cô quyết định: “Anh ta có chuyện gì sao?”

“Anh ấy có bạn gái, chính, chính là….” Sơ Ninh khụ khụ, rốt cuộc cũng hơi xấu hổ khi giải thích.

“Yêu đương bí mật.” Nghênh Cảnh trực tiếp nói.

Sơ Ninh ngượng ngùng gật đầu, “Ừm. Hai người gần đây nháo rất lợi hại.”

Nghe xong, Nghênh Cảnh rất bình tĩnh, “Nếu không thể tiếp tục, dùng dây thừng trói lại cũng không được, nếu thật sự có tình cảm, quá trình có dày vò thế nào, cũng có một kết quả tốt.”

Sơ Ninh vui vẻ, “Ai ya, thầy Nghênh.”

“Em mới là thầy của anh.” Nghênh Cảnh nhướng mày với cô, không nhanh không chậm nói: “Nhưng mà vừa nãy âm thanh giảng bài của cô có chút lớn, rất có cảm giác.”

“….” Sơ Ninh nghẹn một hơi, nhuận khí cũng không nhuận được, trừng mắt nhìn cậu, cố tình sắc mặt lại đỏ ửng.

Nếu nói về không biết xấu hổ, đàn ông vẫn hơn một chút.

Hơn 8h, bóng đêm lẳng lặng bao trùm.

Hai người ân ái lâu như vậy, bụng kêu ọc ọc, định đi ra ngoài kiếm gì ăn, Phùng Tử Dương lại gọi điện thoại tới.

Sơ Ninh và Nghênh Cảnh đang chờ thang máy, ôm nhau nói nói cười cười, nhận điện thoại, nghe xong vài câu, sắc mặt Sơ Ninh liền thay đổi.

“Được, em lập tức tới ngay.”

Ngắt điện thoại, cô quay đầu nhìn Nghênh Cảnh hít một hơi thật sâu, “Một mình anh đi ăn nhé, rất xin lỗi, em phải qua đó một chuyến.”

Sơ Ninh rất ít khi có thời khắc hoảng loạn như vậy.

“Em đừng hoảng hốt.” Nghênh Cảnh đè vai cô lại, trấn an mà nắm thật chặt, “Xảy ra chuyện gì?”

“Bạn gái của Phùng Tử Dương kích động, nói muốn tìm người lớn hai nhà nói chuyện, Phùng Tử Dương đang đuổi theo.” Cái này còn không phải trọng điểm, Sơ Ninh lộ vẻ khó xử: “Phùng gia hôm nay tham dự một yến hội.” Dừng lại, nói: “Mẹ em cũng được mời.”

Nghênh Cảnh lập tức nói: “Anh cùng đi với em.”

“Không cần, quá loạn, mẹ em…” Sơ Ninh ai một tiếng, “Em cứ đi trước xem tình hình như thế nào.”

Nghênh Cảnh rất hiểu chuyện, cũng không thêm phiền, sảng khoái đáp ứng, “Được, em lái xe chậm một chút.”

Thang máy mở cửa.

“Ai.” Nghênh Cảnh kéo tay Sơ Ninh, “Gặp chuyện đừng hoảng hốt, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Người này vào những thời điểm quan trọng, thực sự rất có khí thế trấn định. Ánh mắt Nghênh Cảnh vững vàng, không kinh không loạn, nhìn vào bạn chính là một loại năng lực — rất an tâm.

Từ tiểu khu đi đến cũng không phải là thời gian quá dài, đều ở trong Từ Hoàn, nếu không tắc đường trong nửa tiếng là tới.

Hình như là một buổi đấu giá từ thiện, khí thế rất long trọng, còn mời mấy vị minh tinh tuyến hai tới, kiều yến hội này Sơ Ninh nhìn thấy nhiều, kỳ thật rất nhàm chán không có gì bổ ích. Vừa đến thì cô liền gọi điện cho Phùng Tử Dương.

“Người ở đâu?”

Phùng Tử Dương nói: “Anh đang đỗ xe, ở khu phía đông.”

“Được, hai phút nữa em đến.”

Sơ Ninh quay tay lái, liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover chính chủ màu đen.

Cô ấn hai tiếng còi nhỏ, Phùng Tử Dương cũng đáp lại tỏ vẻ đã nhìn thấy. Hai người xuống xe đối mặt, Sơ Ninh gấp gáp: “Sao lại nháo thành như thế này?”

Đáy mắt Phùng Tử Dương đỏ lên, không phải cảm xúc quá mãnh liệt, thuần túy là do phản cảm gây lên. Áo khoác gió của anh ta cũng nhăn, áo sơ mi bên trong cũng bị mất hai chiếc khuy, ánh mắt Sơ Ninh sắc sảo, vừa thấy liền hiểu, thật sự là nháo đến chia tay.

“Anh, cmn thật sự phục, lấy cái chết để bức anh, giống như là bị điên rồi!” Phùng Tử Dương tức giận vô cùng, tính khí bộc phát cũng không hề có quy luật.

Sơ Ninh nhắc nhở: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng phải giải quyết đúng không? Tần Miểu đi tìm mẹ anh?”

“Anh không biết.” Phùng Tử Dương vừa nói vừa dẫn Sơ Ninh đi vào đại sảnh của yến hội, “Cô ấy đã gửi cho anh hơn mười tin nhắn, anh thấy cô ấy đã hoàn toàn không còn lý trí rồi.” Phùng Tử Dương mất tinh thần nắm nắm tóc mình, “Đệt!”

Sơ Ninh chợt lớn tiếng, “Có phải cô ấy hay không!”

Ngón tay chỉ bên trái, một bóng dáng tinh tế hồn bay phách lạc đang muốn đi vào hội trường.

Ngừng một lát, Phùng Tử Dương liền vọt quá.

Sơ Ninh sợ anh ta xảy ra chuyện: “Phùng Tử Dương!”

Tâm trạng của Tần Miểu cực kỳ kém, lúc hoảng sợ lúc hét to, thấy người, chịu kí©h thí©ɧ quá độ, thét chói tai: “Anh đừng đến đây! Anh là đồ tra nam!”

Sự tức giận của Phùng Tử Dương rất lớn, chỉ vào cô ta: “Em người có được không?”

Tần Miểu bắt đầu khóc lóc, khóc đến khoa trương, thanh sắc bén nhọn, “Anh đá tôi! Anh xem tôi là cái gì! Gọi đến thì đến đúng không! Mấy năm thanh xuân của tôi toàn bộ đều dành cho chó sao!”

Phùng Tử Dương đột nhiên cười, nụ cười lạnh lẽo, tuyệt vọng, bi thương.

“Tôi CMN không thẹn với lương tâm. Tần Miểu, trên trời còn có mắt đang nhìn đó.” Tay anh ta giơ lên, ngón trỏ chỉ lên trời, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Mấy năm nay, tôi đối với cô như thế nào, tôi đối với người nhà cô như thế nào, cô vuốt lương tâm mình mà xem, nói cho lão tử nghe!”

Sơ Ninh bị trận cãi nhau này dọa sợ rồi, cô đi kéo Phùng Tử Dương, “Này.”

Tay bị gạt ra.

Hốc mắt Phùng Tử Dương đỏ lên, “Có yêu cầu nào của cô tôi làm không tốt? Không nói cái khác, ngay cả công việc của con gái mấy cô dì nhà cô, tôi sắp xếp cũng không dưới mười lần. Tôi bảo cô đi ra ngoài đi làm, không phải là thiếu mấy đồng tiền không nổi người con gái của mình, mà là, cô nhìn chính mình mà xem, lười đến nỗi một chút tinh khí cũng không có, Tần Miểu, một người con gái, đầu tiên phải biết tôn trọng chính mình.”

Lời này có lý, nhưng cảm xúc bộc lộ cũng quá nhiều.

Tần Miểu lạnh giọng, “Còn nói không phải ghét bỏ tôi! Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ.”

Phùng Tử Dương lại hoàn toàn bình tĩnh, ánh mặt lãnh đạm, nhìn cô ta nói: “Tình cảm của tôi là thật, vậy cô thì sao? Cô dùng sự mặc cảm, sợ hãi của mình giấu ở trong lòng không chịu đối mặt, chỉ có thể tiêu hao hết mấy năm tình cảm của chúng ta. Tần Miểu, dễ hợp dễ tan, hai chúng ta đừng dây dưa nữa, được không?”

Mấy việc nhỏ không đáng kể, một người đàn ông làm chuyện lớn như anh ta mở miệng, tự nhiên lại thành keo kiệt — mất mặt.

Sự thay đổi nhanh chóng của tình yêu, thiên đường địa ngục, cũng chỉ do củi gạo mắm muối mà biến chất.

Một người đàn ông đối với người có tình cảm hay không, một ánh mắt có thể nhìn ra được.

Chỉ liếc mắt một cái, Sơ Ninh đã hiểu, Phùng Tử Dương thật sự tàn nhẫn hạ quyết tâm.

Anh ta là người như vậy, khi yêu ngươi, cả mạng sống đều là của ngươi.

Khi không còn yêu ngươi, một chữ thương lượng về đường sống cũng không có.

Tuyệt tình.

Nói không dễ nghe, nhưng thật sự là chọc vào nỗi đau trong lòng của người khác, chỗ nào đau là chọc vào chỗ đó, Tần Miểu mặt mũi mỏng, thái độ cũng là bất chấp, lập tức kêu khóc điên cuồng, ngồi dưới đất mà khóc.

Sơ Ninh nhìn không được, hảo tâm đưa cho cô ta khăn giấy: “Đừng ngồi dưới đất, lạnh.”

Tần Miểu hung hăng đánh lên mu bàn tay của cô một cái, “Cút!”

Sơ Ninh đau đến mức muốn khóc, nhưng lúc này, của hội trường có một trận xôn xao. Sắc mặt Phùng Tử Dương thay đổi, đệt.

Phùng mẫu một thân váy sườn xám đoan trang, trên tay đeo một đôi khuyên tai phỉ thúy không có gió mà cũng đung đưa, khí chất lạnh lẽo không dễ thân cận. Có người nói với bà, nhìn thấy Phùng Tử Dương ở ngoài cửa, giống như xảy ra chuyện gì đó, Phùng mẫu sao còn có thể ngồi yên được nữa.

Không đến giây thứ hai, Sơ Ninh cũng rất kinh ngạc.

Theo phía sau, còn có Trần Nguyệt!

Hai nữ chủ nhân của hai nhà cùng đi—–

“Tử Dương.”

“Sơ Ninh.”

Xong rồi, chạy cũng không thoát.

Mà Tần Miểu ngồi trên mặt đất, giống như nổi cơn điên, trong nháy mắt như nắm được cửa mệnh của Phùng Tử Dương. Chỉ thấy cô ta nhanh chóng đứng lên, vọt tới trước mặt Phùng mẫu khàn giọng nói: “Bà thật sự cho rằng con trai của bà là người tốt sao?!”

Phùng Tử Dương rống to: “Im miệng!”

Sắc mặt Sơ Ninh cũng trắng bệch, bất chấp tất cả, túm lấy tay Tần Miểu kéo qua một bên, “Này.”

Phùng mẫu và Trần Nguyệt nhìn nhau, đều nổi lên nghi vấn, lại nhìn về phía ba người, vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Miểu đẩy Sơ Ninh, không quan tâm, “Bọn họ gạt người! Là lừa mấy người! Giả yêu đương, giả bộ làʍ t̠ìиɦ lữ, làm bộ nói là muốn đính hôn! Che tai mắt của hai người, một người muốn tiền, một người muốn an ổn! Đều không phải là thứ tốt!”

Thuốc súng trong không khí hoàn toàn bị lên kíp nổ.

Sơ Ninh nhắm mắt lại, nghĩ thầm, đây là chuyện gì vậy a.

Lại nhìn hai trưởng bối. Phùng mẫu đã nhớ ra Tần Miểu, luôn cảm thấy đã gặp qua ở chỗ nào, hóa ra là cô gái hai năm trước Phùng Tử Dương đã dẫn về. Chẳng qua lúc ấy, Phùng mẫu không cho người vào cửa, chỉ liếc một cái từ phía xa.

Một đóa hoa bạch liên, nhu nhu nhược nhược, a, khí thế khác đêm nay một trời một vực.

Phùng mẫu thuộc tầng lớp học giả cũ rất nghiêm cẩn, có sự sắc bén của một nữ chủ nhân của gia tộc lớn, cực kỳ coi trọng thể diện. Chân tướng này, làm cho bà không có cách nào chấp nhận. Mà vốn dĩ hơi thiên vị Sơ Ninh, khi chia tay với con trai bà chịu thua thiệt về tình cảm, hầu như biến mất không còn gì.

Bà không hề có một chút dao động gì mà nhìn Sơ Ninh.

Tuy không vui, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi!

Không khí đông cứng, ai cũng không chú ý đến, Tần Miểu phẫn nộ tột đỉnh, đột nhiên vươn tay về phía Sơ Ninh.

Sơ Ninh lần này bị đẩy một cái rất mạnh, cả người ngã mạnh một cái trên mặt đất.

“Đều tại cô, đều tại cô! Phùng Tử Dương thay lòng đổi dạ đều là bởi vì cô!” Tóc của Tần Miểu toán loạn, hung thần ác sát, hoàn toàn mất đi lý trí.

Sơ Ninh lần này bị ngã không nhẹ, cả người phát ngốc dưới đất, hồi lâu cũng không hồi phục.

Đúng lúc này, một bóng người nhanh như chớp, cũng không biết từ chỗ nào chạy đến.

“Ninh Nhi, đứng lên.” Trời đất chứng giám, Phùng Tử Dương chỉ do cảm thấy có lỗi cùng với nhất thời sốt ruột, đầu ngón tay còn chưa chạm vào người, đã bị thân hình của người này hất ra.

Nghênh Cảnh cản Phùng Tử Dương đến kín mít, tràn đầy địch ý.

Thấy rõ người, máu trong tim của Sơ Ninh điên cuồng chảy ra, “Anh, sao anh lại ở đây?”

“Không yên tâm, nên chạy xe đến đây cùng em.”

Hơn nữa lấp ở xa quan sát thật lâu, khắc chế thật lâu, động tĩnh nháo lại rất lớn, chỉ có thể nhắc nhở bản thân tỉnh táo, nhắc nhở bản thân đừng đến gây thêm phiền phức cho cô. Nhưng, vừa nhìn đến chỗ Sơ Ninh bị người ta bị đẩy ngã, cmn sao có thể nhẫn nại được!

Cái này rất tốt, bốn đương sự đồng thời lên sân khấu, ở trong mắt Phùng mẫu và Trần Nguyệt, mặt của mỗi người còn dài hơn mặt của đôi cẩu nam nữ.

Tất cả mọi người đều không ngốc, Phùng mẫu nhìn Nghênh Cảnh, một chút hy vọng may mắn vừa rồi, toàn bộ đều bị đánh bay.

Lời nói lạnh lẽo: “A? Cô nói là Tử Dương và Sơ Ninh giả vờ làm người yêu?”

Tần Miểu cùng đường, trong lòng dứt khoát, gật đầu, “Đúng!”

Phùng mẫu phong ba không hoảng sợ, vẻ mặt lạnh nhạt, “Vậy cậu ta là ai?” Chỉ vào Nghênh Cảnh.

Đầu óc Sơ Ninh ong một tiếng, liền cảm thấy ánh mắt của Trần Nguyệt như là dao, hung hăng cứa vào người mình.

Phùng Tử Dương vừa muốn hòa giải.

“Hai người bọn họ giả hay không cháu không biết, nhưng, cháu là thật.” Nghênh Cảnh bình tĩnh, ánh mắt lướt qua từng người, một chút cũng không sợ hãi.

Cháu mới là người đàn ông hàng thật giá thật của cô ấy.

Sơ Ninh không có cách nào hình dung được cảm xúc của mình lúc này. Có rung động, cảm động, vui vẻ, cũng có một chút phiền muộn.

Mà mẹ cô Trần Nguyệt, lại đanh khuôn mặt lại.

Không khí kém vô cùng.

Trò khôi hài đêm nay, là tích lũy hồi lâu mà bùng nổ.

Bắt đầu như gà bay chó sủa, kết thúc là khắp nơi hỗn độn.

Cuối cùng, vẫn là Nghênh Cảnh đi tìm nhân viên khách sạn, kêu một chiếc xe, đưa Tần Miểu trở về. Phùng Tử Dương tinh thần mệt mỏi, sức lực cạn kiệt, cánh tay Sơ Ninh bị đẩy ngã, đau ghê gớm, Nghênh Cảnh đổi thành chỗ dựa hai người vững chắc, để cho Phùng Tử Dương ngồi ở ghế sau, lại để Sơ Ninh ngồi ở ghế trước.

“Em không được quay đầu lại nhìn anh ta.” Cậu lái xe, rất bá đạo nói: “Chỉ cho phép em nhìn anh.”

Đi một đoạn đường, Sơ Ninh nhẹ giọng, “Anh đưa em về nhà.”

Về Triệu gia.

Nghênh Cảnh: “Được, anh đi cùng em.”

Phùng Tử Dương: “Anh đi cùng em.”

Hai miệng một lời.

“Bang!” Nghênh Cảnh đập vào tay lái, ngữ khí hung hăng: “Anh mà nói thêm một chữ, tôi liền ném anh khỏi xe.”

Phùng Tử Dương cũng không vui vẻ, “Mẹ nó, đây là xe của lão tử.”

“Được rồi, được rồi, hai người đừng ồn nữa.” Sơ Ninh đau đầu, nói: “Đều không cần, một mình em về là được.”

Hai người cùng phản đối: “Không được.”

Sơ Ninh cười nhạo, thần sắc mệt mỏi, “Phùng Tử Dương anh xem bản thân mình đi, bây giờ đến nhà em, có phải muốn em chết nhanh hơn không?”

“Anh…” Phùng Tử Dương muốn nói lại thôi.

“Anh lại càng không cần phải nói.” Sơ Ninh thầm thở dài, nói với Nghênh Cảnh, ngữ khí liền mềm mại, ủy khuất muốn chết: “Mẹ em rất cố chấp, để cho bà có thời gian tiêu hóa một chút, chờ em nói rõ ràng, rồi đưa anh về nhà.”

Nghênh Cảnh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, lúc này, cậu cũng không tức giận, mà hiểu được bao dung và thông cảm. Mím môi, sầu muộn: “Từ nhỏ đến lớn, anh đều rất được trưởng bối thích, em tin tưởng anh.”

Phùng Tử Dương lạnh lùng cười nhạo, “Chúc mừng cậu, nếm được mùi thất bại.”

“Tôi nếm mùi thất bại cũng không sao, đêm nay anh chạm vào trái sầu riêng, đâm vào chính là trái tim.”

“Đệt, tiểu tử thối!”

“Hừ, kẻ thất bại!”

Được rồi, hai kẻ thù giằng co.

Sơ Ninh quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài hai màu một sáng một tối, nhanh chóng lướt qua giữa mày cô.

……….

Quả nhiên, vừa về Triệu gia, Trần Nguyệt liền nổi bão với cô.

“Sơ Ninh, chị to gan lớn mật đúng không?”

Sơ Ninh lấy nhu thắng cương, nở nụ cười, chậm rãi đổi giày, “Người đừng tức giận, nghe con giải thích.”

“Giải thích, giải thích cái gì!” Trần Nguyệt rất tức giận, sắc mặt tái nhợt, cánh môi đều run run lên: “Chị giả vờ yêu đương, giả vờ làm vị hôn thê của người ta, chị có thể đáng sợ thêm một chút nữa không?”

Sơ Ninh nhẫn nại, vẫn cười: “Con đáng sợ như thế nào? Làm tổn hại đến mặt mũi của mẹ, hay là trộm tiền trong nhà mang đi?”

“Chị còn dám nói!”

“Con có cái gì mà không dám nói.” Sơ Ninh không phải là quả pháo mềm, sẽ không chịu thiệt thòi, “ĐÚng vậy, việc này quả thật con có sai, nhưng một con không trộm, hai cũng không cướp đoạt, hợp tác là do cùng chung nhận thức, kết thúc hòa bình, không thương thiên hại lý, con không thẹn với lương tâm.”

Đứng ở góc độ của Sơ Ninh, trời đất chứng giám, giữa cô và Phùng Tử Dương, giống như là hợp tác làm ăn.

Nếu không phải đêm nay xảy ra chuyện này, việc này cũng sẽ hạ màn, cho nên cả hai đều cảm thấy hợp tình hợp lý không có dị nghị.

Cô đoán được Trần Nguyệt, tâm tư của bà căn bản không phải đặt trên cái này.

Quả nhiên—–

“Vậy cái cậu tên là Nghênh Cảnh thì sao?” Trần Nguyệt chất vấn.

“Đó là bạn trai của con.” Sơ Ninh trả lời bình tĩnh.

“Bạn trai cái gì? Một tiểu tử chưa trưởng thành, từ cọng hành nào chui ra, tôi không đồng ý!”

“Mẹ đương nhiên là không thể đồng ý rồi, anh ấy cũng không phải là người mà mẹ muốn.” Sơ Ninh nói chuyện cũng gay gắt, làm cho người không có cách nào với cô.

Trần Nguyệt ngồi xuống ghế sofa, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt như Bao Thanh Thiên.

“Cậu ta sống ở đâu?”

“Hạnh Thành.”

“Xa như vậy! Không được.”

“Xa cái gì, nửa tiếng tàu cao tốc là đến.”

“Ba mẹ làm gì?”

“Quân binh xuất ngũ.”

Trần Nguyệt phản ứng kịch liệt, “Vậy cũng không được!”

“Sao mẹ không được nhiều vậy? Quân binh xuất ngũ thì làm sao?”

“Vậy cái cậu Nghênh Cảnh đó, làm việc gì?”

Sơ Ninh liếc nhìn bà một cái, mới nói: “Không làm việc.”

“Dân thất nghiệp lang thang?”

“Sinh viên.”

Trần Nguyệt đập một cái lên bàn, đứng lên, “Tôi không đồng ý!”

Sơ Ninh cũng không có tâm tình ứng chiến, đứng dậy nói: “Nếu như mẹ đồng ý hôm nào con đưa anh ấy đến nhà từ từ nói chuyện, người ta tài cao, bụng có thi thư khí có tự hoa, rất được người thích, còn nếu mẹ không đồng ý….”

Sơ Ninh bình tĩnh nói: “Con cũng có cách đối phó với việc không đồng ý.”

Chỉ một câu, bình dị, nhưng lại có ý tứ uy hϊếp lộ ra.

Nửa đời sau của Trần Nguyệt, nói rộng ra một chút chính là, sống một bằng mặt.

Bà sĩ diện, muốn nâng giá trị con người mình, phải có gì ở trong tay để lấy ra khoe mình là người có tiền. Bản thân không thể làm ra cái gì, hoàn toàn trông cậy vào Sơ Ninh. Cố tình nha đầu chết tiệt này lại rất có cá tính, có suy nghĩ, không chịu khống chế của người khác, tinh thần độc lập.

Thật là một ngựa hoang không thể thuần phục!

Trần Nguyệt rất tức giận, “Sơ Ninh chị có biết tốt xấu không vậy, tìm ai tốt không tìm, lại tìm một người nhỏ tuổi hơn mình? Cậu ta là một học sinh nghèo, sao có thể mua nhà, sao có thể nuôi sống gia đình?”

“Nhà con mua, con nuôi gia đình, con vui vẻ là được.” Sơ Ninh trước sau vẫn nói một cách nhẹ nhàng như vậy.

Mục đích của cô rõ ràng, chính là đặt một nền tảng ở trước mặt Trần Nguyệt cho Nghênh Cảnh, rốt cuộc sớm hay muộn thì đều phải đối mặt.

Sơ Ninh rất thích ý, duỗi eo, nói: “Con lên lầu lấy mấy món đồ.”

Lần trước về nhà, để lại mấy bộ quần áo ở nhà giặt.

Sơ Ninh lên lầu, khẽ ngâm nga hát, bóng lưng như viết một chữ “Dũng” lên vậy.

Phòng ngủ của cô ở Triệu gia rất lớn, tủ quần áo cũng đầy.

Tìm đồ gần mười phút, xách theo một valy đồ chuẩn bị về chung cư của mình. Kết quả —–

“Ai? Sao của lại mở không ra?”

Sơ Ninh vặn chốt cửa, túm vài cái, bỗng nhiên, mắt cô lóe sáng, trong lòng lập tức trầm xuống.

Một tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp Triệu gia, “Mẹ! Người khóa cửa làm gì?”

Trần nữ sĩ cùng đường, đơn giản mà thô bạo giam lỏng Sơ Ninh.

………………

………………

Sơ Ninh đá cửa, kêu to, đập tường toàn bộ đều vô dụng, Trần Nguyệt khí định thần nhàn mà ngồi trên sofa uống trà.

Nháo hả, tùy ý.

Dù sao chồng bà Triệu Bùi Lâm cũng đi công tác bên Đức, không mười ngày thì cũng nửa tháng mới về. Trần Nguyệt cũng rất quyết tâm, tuyệt đối không cho cho con gái tìm con trai của một lão binh xuất ngũ làm bạn trai. Đầu tiên giam lỏng cô lại một đêm, bình tĩnh lại rồi nói.

Kết quả không nghĩ đến, Sơ Ninh nóng đầu lên, cái gì cũng dám làm.

Phòng ngủ ở tầng hai, cô mở cửa sổ nhìn xuống dưới, không chút sợ hãi.

Cũng chính lúc này, cửa lớn Triệu gia từ từ mở ra, ánh đèn ô tô chiếu thẳng đến, sáng đến mức làm cô nhắm chặt đôi mắt.

Một chiếc Audi màu đen đi trước, phía sau còn có hai chiếc Land Rover màu đen, biển số xe là mấy số 8 kiêu ngạo bá đạo.

Triệu Minh Xuyên từ xe ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Sơ Ninh đang ngồi trên cửa sổ, là tư thế muốn nhảy lầu.

Triệu Minh Xuyên khó có khi không phải đi xã giao, mới đánh bài trong cuộc tụ hội của bạn bè về. Một thân quần áo thoải mái màu vàng cam nhạt áo gió không ngắn không dài, là kiểu ôn tồn lễ độ, nhưng mặc trên người anh, khí chất sắc bén lại không hề giảm chút nào.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm, không nói gì mà nhìn Sơ Ninh đang ở lầu hai.

Sơ Ninh như là tìm được cứu tinh, gọi một tiếng lưu loát: “Triệu Minh Xuyên!”

Đồng thời, chân phải đang kẹp trên cửa sổ cũng nhanh chóng nhấc qua.

Triệu Minh Xuyên mặt không gợn sóng, bát phong bất động.

Sơ Ninh nhìn anh từ trên cao, yết hầu khẽ di chuyển, kêu: “Đỡ tôi!”

Sau đó nhảy xuống.

Triệu Minh Xuyên nhanh tay lẹ mắt, giang hai tay ra, di chuyển về bên phải hai bước, tính chuẩn xác mà đón lấy người.

Sơ Ninh an toàn rơi vào vòng tay anh, kêu không được một tiếng.

Chỉ là sức lực quá lớn, làm cho Triệu Minh Xuyên suýt nữa thì ngã xuống đất.

Triệu Minh Xuyên vốn không phải là người có tính tình tốt, xách người đứng sang bên cạnh, ngay cả lúc phát giận cũng mang theo một cỗ âm trầm: “Hơn nửa đêm ăn vạ cái gì? Hả?”