Lại qua một tháng, “đại sự” mưu đồ của Cố Hằng Viễn cuối cùng cũng bị mật thám tra được chút manh mối.
Ngày hôm đó, mật thám nhìn thấy Cố Hằng Viễn sau khi bãi triều không đi tìm Quân Như Lan cũng không đi tìm bất kỳ “Lan” nào khác, mà đi vào một tửu quán tên là tửu lâu Nhi Xuân
Mật thám nói với ta lúc ấy hắn vốn định theo vào nhưng phát hiện chung quanh có mấy người giống như ám vệ, hắn không dám đả thảo kinh xà, liền lặng lẽ trở về.
Lương bổng của Cố Hằng Viễn hiển nhiên không đủ để hắn vào tửu lâu tiêu xài, ám vệ này cũng không thể là hắn thuê, rất có thể là của một người nào đó trong tửu lâu. Hôm nay Cố Hằng Viễn vào tửu lâu Nghi Xuân, sẽ có quan hệ gì với người kia sao?
Ta phái thêm vài mật thám, để họ nhìn chằm chằm Cố Hằng Viễn.
05.
Cố Hằng Viễn sau ngày đó lại không có động tĩnh gì nhưng đột nhiên liền rộng rãi, chỗ ở của Quân Như Lan cũng từ nhà tranh rách nát đến nhà ngói đến bây giờ lại thay đổi cái sân thứ hai. Ta vẫn làm bộ hết thảy đều không biết, đương nhiên ta cũng sẽ không ngốc hồ hồ chờ hắn lộ ra dấu vết.
Mấy tháng nay ta cố ý kéo gần quan hệ với các phu nhân và thiên kim tiểu thư ở kinh thành, vốn Tống gia buôn bán trang sức tơ lụa son phấn nước cũng rất được các nữ tử trong giới này yêu thích, những phu nhân tiểu thư kia cũng nhìn quen mắt ta. Chẳng qua trước kia ta và các nàng chỉ là bạn bè hời hợt nhưng mấy tháng trước sau khi Chu thị đại náo bên đường, ta cũng nổi danh ở một phương diện khác. Dựa vào thanh danh tốt của ta và Tống gia trước kia, đám nữ quyến kia cũng không hiểu lầm ta, chính là sau khi nhìn thấy ta trong mắt có thêm vài phần đồng tình muốn nói lại thôi.
Điều này đối với ta mà nói ngược lại vừa vặn, ta liền thừa dịp giới thiệu hàng mới cho các nàng, hàn huyên với các nàng vài câu, thường xuyên qua lại cũng có thể vào viện trong phủ các nàng uống hai chén trà.
Ta cố ý khi uống trà lộ ra dáng vẻ toát ra buồn khổ muốn hòa ly nhưng không thể hòa ly nhưng mà ta không trực tiếp mở miệng thỉnh cầu các nàng giúp đỡ. Dù sao Cố Hằng Viễn tuy rằng quan cấp thấp nhưng lớn nhỏ cũng là quan. Huống chi Cố Hằng Viễn trước mắt ít nhất bề ngoài cũng không có lời nói và hành động gì quá đáng, nuôi một căn phòng bên ngoài đối với người trong giới này cũng không phải là chuyện lớn gì.
Nhưng ta đã để cho tin tức này truyền ra, tin tưởng Cố Hằng Viễn rất nhanh sẽ có động tác tiếp theo.
Quả nhiên, vài ngày sau Cố Hằng Viễn giải tán cũng không đi chỗ Quân Như Lan, mà trực tiếp tới chỗ ta.
Lúc nhận được thông báo ta đang ở trong phòng, nha hoàn Xuân Cầm bưng một cái chậu đi ra, bên trong đặt đầy thịt cá cùng thịt gà thịt bò, còn có một ít rau dưa. Nàng nói với ta: “Tiểu thư, Đại Hắc nó chỉ ăn một chút liền đi chơi, lúc này thức ăn điều đã nguội, này còn muốn hay không hâm nóng lại?”
“Để đó trước đi, cũng không biết khi nào Đại Hắc muốn ăn cơm.”
Đại Hắc là một con chó đen to lớn mà ta nuôi trong mấy tháng qua, người bán nói nó rất giỏi trông nhà canh cổng, thật ra có nó bảo vệ ta có thể hoàn toàn yên tâm, Đại Hắc chỉ nuôi để chơi thôi.Ta đi tới cửa viện, chỉ thấy Cố Hằng Viễn ở ngoài viện vẻ mặt tiều tụy nhìn ta.
“Nguyệt Ly, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không?”
Hắn có thể cảm thấy cùng ta ở trong ngoài viện hai người tương đối có tình thú. Thấy ta không có phản ứng, hắn lại lộ ra một nụ cười khổ nói: “Ta biết mấy tháng qua ta làm tổn thương trái tim nàng, có thể nàng không tin, ta mãi đến hai ngày trước mới tỉnh ngộ lại, người ta chân chính yêu thật ra là nàng.”
Ta vội vàng che mặt, sợ trên mặt lộ ra vẻ khó tin quá mức rõ ràng mà bị Cố Hằng Viễn nhìn ra. Cố Hằng Viễn lại cho rằng ta bị lời của hắn đả động, lại tiến thêm một bước nói: “Ta năm đó chỉ là không cam lòng nhân duyên của mình bị trói buộc trên người một nữ tử chưa từng hiểu rõ, cho nên mới hiểu lầm mình động tâm với Như Lan, kỳ thật đó chỉ là phản kháng đối với việc ta bị chỉ phúc vi hôn.”
Ta thở dài nói: “Ngươi vào đi!”
Trong mắt Cố Hằng Viễn lộ ra một tia vui mừng, theo ta đi vào trong phòng.
Hắn nhìn thấy chậu cơm chó trên bàn nhỏ, thần sắc trên mặt nhất thời trở nên trìu mến: “Ta biết ngay, không có ta ở bên cạnh nàng, nàng ngay cả cơm cũng không ăn ngon. Như vậy sao được? Nàng ăn mặc dù có cá có thịt nhưng cũng khó nuốt chôi.”
Cái gì? Ý ngươi là ai? Ngươi đang mắng ai ăn cơm chó vậy?
“Ta biết ngươi nhất thời còn không thể tin tưởng ta, cho nên mấy ngày nay ngươi chịu khổ, ta cũng sẽ chịu một lần.”
Hắn ngồi ở trước bàn nhỏ, bảo Xuân Cầm mang đũa lại đây.
“Nguyệt Ly, cái này chúng ta cùng ăn đi.”
Lần này Xuân Cầm không đợi ta phân phó, rất sảng khoái cầm đũa tới.
Hắn cho rằng đây là nha hoàn tỏ vẻ tiếp nhận hắn, nhìn nụ cười trên mặt hắn, không chừng còn tưởng rằng nha hoàn là được ta bày mưu đặt kế mới nghe hắn phân phó.
Cố Hằng Viễn một lòng biểu hiện trước mặt ta, hoàn toàn không chú ý tới hạ nhân nhịn cười xung quanh. Mà ta ngay cả ý cười cũng không thể lộ ra, thật sự là làm bậy. Ta đành miễn cưỡng quay mặt đi: “Ta còn chưa đói, ngươi tự ăn đi.”
Có thể là cái chậu đựng cơm chó trông quá sang trọng nên Cố Hằng Viễn hoàn toàn không hề nghi ngờ. Hắn háo hức ăn món thịt rau mà Đại Hắc đã ăn trong chiếc chậu đó, ăn rất ngon miệng, có lẽ là vì thực sự đói rồi.
Cũng dễ hiểu thôi, để có thể che giấu sự giàu có đột ngột, hắn không dám ăn uống quá nhiều bên ngoài, nhiều nhất chỉ dám đến chỗ Quân Như Lan để lót dạ. Tuy nhiên cũng không thể đến đó thường xuyên vì sợ thu hút sự chú ý, vậy nên có thể nói phần lớn thời gian hắn ăn uống khá đạm bạc.
Không bao lâu Cố Hằng Viễn liền quét sạch chậu cơm chó, còn ợ một cái. Để đũa xuống hắn cảm thán nói: “Ta bây giờ mới thật lòng cảm nhận được cơm trong nhà vẫn ngon.”
Ta đáng tiếc nhìn cái chậu trống kia, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi với Đại Hắc còn đang chơi quá đi.
Đại Hắc, xem hậu quả ngươi ham chơi không ăn cơm nha!
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License