Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Đô Thị Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên Chương 33: 33: Anh Không Xứng

Chương 33: 33: Anh Không Xứng

5:07 chiều – 06/09/2024

Về được đến nhà, Sơ Tình và Điềm Thuỵ đều đã mệt mỏi, cô quay người vòng tay ôm, đầu tựa lên vai anh.

Cô không muốn Điềm Thuỵ phải trải qua những chuyện thế này nữa.
Đôi mắt ầng ậng nước, cô không muốn anh thấy liền vùi mặt sâu vào lòng anh.

Điềm Thuỵ không nghe tiếng cô nói chuyện, anh nâng mặt cô lên.

Trông biểu cảm cô sắp khóc tới nơi, anh hoảng hốt, sợ anh đã làm chuyện gì sai.

“Sơ Tình, Sơ Tình… Em đừng khóc.

Là anh sai, anh không nên đánh người.

Em đừng khóc”
Anh đau xót vuốt ve đôi mắt cô, mắt cô rất đẹp không nên vì bất cứ chuyện gì mà khóc.

Không nói đến thì không sao, vừa nói tới Sơ Tình liền rơi nước mắt, cô mếu máo:
“Điềm Thuỵ ơi..”
“Anh đây” Giọng anh nhẹ nhàng và êm ái, tay ôm lấy mặt cô.

“Điềm Thuỵ.” Cô lại gọi một tiếng nữa.
“Ừm..

Anh đây”
Điềm Thuỵ kiên nhẫn trả lời từng tiếng gọi của Sơ Tình.

“Em muốn ngủ.”
“Được, anh đưa em đi ngủ.”
“Em muốn ngủ với anh.” Cô bất ngờ nói.

Anh thoáng dừng một chút như phân tích lời cô nói, lại thấy cô như muốn khóc:
“Anh không muốn ngủ với em?”
“Ngủ! Anh đi ngủ với em.

Ngoan, anh thương Sơ Tình nhất.”
Điềm Thuỵ vội vàng đáp ứng cô.
“Dạ.” Cô gật đầu, sau đó nắm lấy tay anh về phía phòng ngủ.

Cô thực sự muốn ôm anh ngủ, như thế mới có cảm giác an toàn hơn một chút.

Nằm trên chiếc giường lớn, Sơ Tình nằm nghiêng ôm chặt lấy anh.

Điềm Thuỵ tuy vui vẻ nhưng cảm giác thân thể lại hơi khó chịu.

Anh đè nén cảm xúc của mình lại, hôm nay không phải ngày thích hợp để suy nghĩ chuyện kia.

Hôm nay Sơ Tình buồn, anh phải tập trung dỗ cô.
Điềm Thuỵ ôm để cô nằm lên cánh tay mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.

Một lúc sau, anh thấy cô đã ngủ, hơi thở đều đặn.

Nhìn cô ngủ say trong lòng mình, anh cũng thấy thoả mãn.

Điềm Thuỵ đặt lên tóc cô một nụ hôn đầy sự thành kính, như bảo vật nâng niu.

Vòng tay hơi siết lại, ôm cô vào lòng.

Sau đó, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trước khi chuẩn bị đến trường.

Cô nói với Điềm Thuỵ:
“Hôm nay đến trường, nếu anh có nghe lời bán tán gì về em thì cũng mặc kệ không cần để ý đến bọn họ.”
“Không được.” Anh thằng thừng từ chối.

Sơ Tình nghe được thì thở dài, cô biết khá chắc anh sẽ nói như vậy, cô nhéo nhẹ vào eo anh:
“Đừng khiến em lo lắng”
“Anh biết rồi.”
Cả hai cùng đi đến trường, khi cô vào lớp cũng không thấy chuyện gì xảy ra.

Tiết học diễn ra bình thường.
Đến trưa, cô không gọi được cho Điền Thuỵ thì đi tìm anh.

Lúc đi đến toà nhà sau trường cô lại nghe thấy giọng Điềm Thuỵ, định sẽ gọi để anh bất ngờ thì cô nghe được một giọng khác có hơi quen thuộc.

Sơ Tình âm thầm đi lại gần hơn, cô nghe Điềm Thuỵ nói:
“Những tấm hình của Sơ Tình, anh mau xoá hết đi đừng giữ lại bất cứ file nào.”
Quân Ninh nhếch môi, hắn ta khịt mũi:
“Xoá, tại sao phải xoá?”
“Anh có ý gì?” Điềm Thuỵ không hiểu, anh ta theo dõi người yêu anh, lại còn nói ngang ngược.
“Đàn em không thấy sao, Sơ Tình là cô gái xinh đẹp.

Ngay từ khi cô ấy vào trường, tôi đã đứng từ xa nhìn cô ấy rồi.

Khó lắm mới có những bức hình này, sao phải xoá.

Hơn nữa, nếu không ôm cô ấy được thì không phải còn hình để tôi tự sướng sao?” Hắn ta cười cợt.
“Tôi hỏi lại, anh có đồng ý xoá những tấm hình đó không!”
Điềm Thuỵ gằn giọng, gân trên trán nổi rõ biểu lộ anh đang cô gắng kiềm cơn tức giận.

Tên đàn anh Quân Ninh đổi giọng, âm thanh khinh thường:
“Mày nghĩ mày lấy tư cách gì để nói với tao câu đó.

Xem bản thân mày có xứng với Sơ Tình hay không? Có đem lại tương lai cho Sơ Tình hay không đi? Hay là mày nhường cô ấy lại cho tao.

Hôm nào tao vui vẻ, tao sẽ cho Sơ Tình ở nhà mày một ngày để chơi.”
Điềm Thuỵ bây giờ rất muốn đánh chết cái tên khốn nạn trước mặt.

Mỗi câu hắn nói l, không câu nào mà không xúc phạm Sơ Tình, lại còn có suy nghĩ nhúng chàm cô.

Câu nào cũng khiến người ta chán ghét.

Ngay khi hắn ta còn muốn nói thêm, Sơ Tình từ góc tường đi ra, nhắm thẳng vị trí của Quân Ninh mà đá một cái.

Tại sao những nên khốn nạn như hắn luôn mang cái vỏ bọc người tốt để che mắt người khác.
“Điềm Thuỵ, để ý xung quanh cho em”
Nói xong, không đợi để tên Quân Ninh suy nghĩ chạy trốn.

Một cô gái 1m67 như cô lại dễ dàng xử đánh tên đàn ông cao hơn 1m8.

Sơ Tình lựa chọn những phần mô mềm để đánh, từng cú đánh của cô làm hắn ta đau muốn hộc máu.

Muốn đánh trả lại không đánh được.

Hắn ta không đoán trước được, người như Sơ Tình nhìn thì mềm mại, động vào cô liền như bông hồng gai có thể đâm người ta đến chảy máu.

“Dừng..

Dừng..

Đừng đánh nữa, tôi xoá hình” Hắn ta nài nỉ cầu xin, còn để cô đánh nữa có khi hắn bất tỉnh thật.

“Nói… Anh lưu hình ở đâu?” Sơ Tình quắc mắt hỏi.
“Lưu tất cả trong file gốc, tôi có đem theo.

Cô đừng đánh nữa” Hắn ta nhanh chóng móc trong tui một cái usb.

“Những bức hình trong này, nếu một cái lọt ra.

Tôi mặc kệ là ai làm lộ, tôi liền đến tìm anh tính sổ.

Còn nữa, anh đừng so sánh mình với Điềm Thuỵ.

Anh căn bản…” Sơ Tình quét mắt nhìn hắn, coi thường nói: “Không xứng.”.