Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 52: Nhà máy điện(52)

3:35 chiều – 01/10/2024
Hoắc Kì kể đến đây liền dừng lại bởi vì hắn rời đi nên sự tình sau đó hắn quả thực không thể kể nữa. Chỉ biết bọn họ đến nơi này hơn nửa ngày thì thấy Minh ca hoảng hốt ôm Bân ca chạy đến.

Sau đó cũng bất tỉnh nhân sự hơn ba tiếng, tỉnh lại liên tục hỏi tình hình của Việt Bân biết hắn chưa tỉnh lại vẫn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc. Mọi người muốn hỏi tình hình sau khi rời khỏi đó nhưng Minh Viễn không để ý đến ai chỉ chăm chú mà quan sát Việt Bân, mãi đến khi lão đại trở về mới miễn cưỡng đứng lại ra tiếp đón một chút.

Hàn Tử Thiên sắc mặt hơi trầm xuống vết thương của Việt Bân chỉ sợ là do tang thi kia cào trúng vậy thì có thể nhờ Hương Hương thử xem nhưng trước hết hắn vẫn cần nắm rõ tình hình mới có thể đưa ra quyết định được.

Hàn Tử Thiên liếc nhìn Minh Viễn ngồi đối diện liên tục lầm bầm, thở dài đang muốn mở miệng mắng Minh Viễn một trận giúp hắn tỉnh táo lại thì Đinh Hương bên cạnh vỗ nhẹ vai Hàn Tử Thiên. Hàn Tử Thiên lập tức hiểu ý không nói gì mà để Đinh Hương tiến lên khuyên nhủ.

“Minh Viễn, anh cũng biết tình trạng hiện tại Việt Bân không tốt, để càng lâu càng không xong anh còn không đem chuyện xảy ra nói cùng Tử Thiên làm sao anh ấy có thể giúp anh.”

Minh Viễn một bên suy sụp nghe vậy như không có ý thức nói: “Chuyện gì… à… Bân Bân… giúp… cản giúp… bị thương…”

Hàn Tử Thiên biết Việt Bân bị thương khiến tâm tình của Minh Viễn thực không xong nhưng đến mức này khiến Hàn Tử Thiên có chút khó lý giải được cũng không phải người trong lòng cậu ta gấp vậy cũng không giải quyết được việc gì. (Lão đại à thực sự là người trong lòng người ta đó nha (▰˘◡˘▰)).

Hàn Tử Thiên lạnh giọng quát: “Minh Viễn, cậu tỉnh táo lại cho tôi nếu không muốn cứu Việt Bân thì cậu cứ tiếp tục như vậy tùy cậu.”

Minh Viễn quay sang nhìn Hàn Tử Thiên bằng ánh mắt mờ mịt: “Lão đại, Việt Bân… đúng vậy… cứu Bân Bân.” Minh Viễn mất thời gian năm phút trở lại trạng thái tinh anh thường ngày. Bộ dạng đau thương, u ám đều hoàn toàn biến mất ngược lại lúc này có chút âm trầm, nghiêm túc “Lão đại.”

Đinh Hương thấy vậy lắp bắp kinh hãi, còn Hàn Tử Thiên thì thực vừa lòng “Cậu kể lại mọi chuyện một chút đi.”

Minh Viễn ngồi đối diện nhẹ gật đầu.

Sau khi cả đội rời đi, dựa vào năng lực của cả hai cũng chạy thoát khỏi đàn tang thi muốn vây Minh Viễn lại khá thuận lợi tuy nhiên tang thi kim hệ cấp ba dẫn đầu vẫn luôn đuổi theo không có ý định buông tha cho Minh Viễn. Minh Viễn thầm mắng tang thi này đúng thật là thù dai, đuổi theo hai người gần ba mươi phút vẫn dai dẳng không buông.

Truyện đăng trên m.medoctruyentranh.net mọi người vào app mê đọc truyện đọc ủng hộ Tiểu Mật, các trang web không được reup khi chưa có sự đồng ý của Tiểu Mật– xin tôn trọng tác giả.

Tuy thể chất cả hai đều đã được cải thiện qua hiện tại chạy trốn tang thi vẫn còn ổn nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thể lực cũng sẽ dần giảm đi. Hai người vừa chạy vừa trao đổi ánh mắt, quyết định tìm một chỗ thích hợp chặn tang thi lại nếu không họ cũng không thể tập hợp cùng mọi người.

“Minh Viễn, cậu nhìn bên kia.”

Minh Viễn theo hướng Việt Bân chỉ, nhìn qua cách đó không xa là tiệm sửa chữa nếu bình thường thì nơi đây quả thực vô cùng lý tưởng trợ giúp Minh Viễn nhưng hiện tại tang thi hắn muốn đối phó cũng là hệ kim hơn nữa cấp bậc còn cao hơn hắn nhiều, nơi đó chỉ có bất lợi chứ không có tác dụng gì.

“Không được, nó cũng là hệ kim đã cấp ba rồi nhìn qua có vẻ mới lên cấp không lâu.”

Nghe vậy Việt Bân không nói gì thêm tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.

“Việt Bân, cậu theo sát tôi tìm thấy rồi.”

Việt Bân theo hướng Minh Viễn chạy đi theo phía trước bọn họ là một nhà máy phát điện cỡ trung không quá lớn, thấy vậy Việt Bân hơi nhíu mày. “Nhà máy điện số lượng tang thi sẽ không ít đâu, cậu chắc chắn muốn vào chỗ này?”

Minh Viễn tùy ý cười nhìn Việt Bân: “Sao? Cậu sợ hả?”

Việt Bân liếc mắt khinh bỉ, không thèm trả lời.

Minh Viễn bỗng dưng bị khinh bỉ, vô tội hết sức “Nhà máy này đã ngừng hoạt động một thời gian rồi, trước đây tôi đã từng đến đây một lần làm nhiệm vụ, bên trong còn có một ít súng đạn vừa hay tiện thể cậu thu hết vào trong không gian.”

“Ngừng hoạt động? Tại sao vậy?”

“Cũng không có gì chẳng qua có người không biết điều dám đoạt lô vũ khí của lão đại bị tôi phát hiện, đáng lẽ định qua bên này giải quyết nhưng trong bang xảy ra chuyện tôi chỉ có thể báo cảnh sát để họ niêm phong nơi này cầm chân họ chút thời gian.” Minh Viễn qua loa trả lời.

“Sao tôi không biết chuyện này vậy?”

“Trong bang nhiều việc như vậy cậu quản sao hết được đừng nghĩ nhiều nữa theo tôi.” Minh Viễn lôi kéo Việt Bân chạy vòng ra sau nhà máy phát điện, nhanh chóng tiến vào cửa sau rồi chặn lại cũng không quan tâm đến tang thi đằng sau mang Việt Bân về phía phòng điều khiển.