Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Hài Hước Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh Chương 23: 23: Anh Sẽ Rất Đau Lòng

Chương 23: 23: Anh Sẽ Rất Đau Lòng

12:37 sáng – 28/09/2024

Lâm Đình Phong thả chậm tốc độ xe, quay đầu xe lại, dừng xe trước chiếc Ferrari.

Mấy thanh niên mặt đồ đen xuống xe túm bốn tên sát thủ trên xe xuống.

Mũi súng lạnh ngắt đặt trên sống lưng, bốn người họ ngoan ngoãn xuống xe, Lâm Đình Phong không quan tâm mà đi vòng về phía ghế phụ, mở cửa ra, cúi người xuống hỏi Mộc Tâm: “Em có sao không?”.
Mộc Tâm khẽ lắc đầu, tay trái bịt lên miệng vết thương trên cổ tay phải để cầm máu.

Lâm Đình Phong không nói lời nào, bế bổng cô lên khỏi chiếc ghế da.

Đôi chân dài vững vàng đi về phía một chiếc Aston Martin, Tiểu A nhanh chóng mở cửa xe ghế sau ra, anh bước vào xe ngồi xuống, không đặt Mộc Tâm xuống mà để cho cô ngồi trên đùi mình, một tay vịn lên eo cô, một tay đặt lên chân cô để cô không bị ngã.
Anh ấn mở cửa sổ ra, lạnh lùng hạ lệnh: “Tự xử lí, đem bọn chúng về tiếp đãi tử tế, tìm ra kẻ đứng sau “.
Mấy thanh niên mặt đồ đen hơi cúi đầu hô: “Dạ, boss”.
“Tiểu A, láy xe về biệt thự Long Thành”, anh đóng cửa sổ lại nói với Tiểu A đang ngồi ở ghế láy.

Tiểu A đáp “Dạ” một tiếng rồi nổ máy xe rời đi.
Mộc Tâm còn chưa hoàn hồn sau một loạt sự việc vừa rồi, mặt cô giăng đầy mây đỏ, thầm than ôi trong lòng, đây là lần đầu tiên cô được bế kiểu công chúa a, còn trước mặt nhiều người như vậy nữa, thật ngại quá đi!
Mộc Tâm nhìn xuống thấy mình đang ngồi trên đùi Lâm Đình Phong, cô muốn nhảy dựng lên, nhỏ giọng nói: “anh…!anh…!để tôi xuống đi, tôi không sao”, nói rồi cô muốn tuột xuống.
Lâm Đình Phong kiềm chặt eo cô lại, nghiêm giọng nói: “Ngồi im”.
Mộc Tâm ai oán liếc nhìn anh, dữ như vậy làm gì chứ, là tôi cứu anh đó, anh không biết ơn thì thôi còn dữ với tôi.
Thấy biểu cảm của cô, Lâm Đình Phong thở dài bất lực, anh dịu giọng nói: “Sau này không cho em mạo hiểm vậy nữa, lỡ như em bị gì thì anh phải làm sao?”.
“Tôi không làm gì chẳng lẻ ngồi không chờ chết.

Còn nữa, tôi bị gì thì ảnh hưởng gì đến anh?”
Lâm Đình Phong lẳng lặng dựa đầu lên vai cô, hít lấy mùi hương quýt nhè nhẹ trên người cô, môi anh cọ lên cổ cô, cảm nhận hơi ấm của cô, trái tim treo lơ lửng của anh từ nảy đến giờ mới bình tĩnh lại.
Bị anh cọ tới cọ lui, lông tơ Mộc Tâm dựng đứng lên, tim cô đập loạn xạ trong lòng ngực, mặt đỏ đến tận mang tai, cặp mắt hoa đào mở to chớp chớp một cách đầy lúng túng.
Giọng nói từ tính, thủ thỉ vang lên bên tai: “Nếu em có chuyện gì anh sẽ rất đau lòng”.
Hơi thở ấm áp phả lên tai, mặt Mộc Tâm càng đỏ hơn, cô mấp máy môi không biết nói gì.

Lâm Đình Phong rời khỏi cổ cô, ngồi thẳng người dậy, nhìn thấy gương mặt đỏ như quả cà chua của cô thì mỉm môi cười.
Mộc Tâm thấy anh cười thì thẹn quá hóa giận, quay mặt đi, ai oán trong lòng, anh ta còn cười, anh ta rõ ràng là đang trêu chọc mình mà, cái gì mà đau lòng chứ, xú lưu manh.
Tiểu A đang cố tập trung láy xe, mang bộ dạng “Phi lễ chớ nhìn”, bất thình lình bị Lâm Đình Phong gọi: “Tiểu A, gọi cho Lạc Tư, nói với hắn, nửa tiếng nữa không có mặt ở nhà tôi, thì chuẩn bị tinh thần bị rút vốn đi”.
“Dạ, tôi sẽ gọi ngay”, Tiểu A nghiêm chỉnh nhận lệnh rồi đeo tai nghe gọi điện cho Lạc Tư.
Đầu dây bên kia vừa kết nối, giọng nói mệt mỏi của Lạc Tư vọng ra: “Tiểu A à, sếp cậu lại bị thương nữa hả gì?”.
“Đúng vậy bác sĩ Lạc, anh mau đến biệt thự Long Thành đi”.
“Tôi nói này, sếp của cậu trong một tuần bị ám sát tận hai lần, làm xã hội đen còn chưa tới mức như cậu ấy đâu”, Lạc Tư lại bắt đầu than thở.
“Bác sĩ Lạc, tốt nhất là anh mau xuất phát đi, truyền lại lời của boss là nếu trong vòng nữa tiếng, anh không tới thì chuẩn bị tinh thần bị rút vốn đi”, Tiểu A tốt bụng nhắc nhở.

“What? Cái tên đại ma vương này! Sao cậu không nói sớm.

Tôi đi liền đây”, Lạc Tư nghe tới rút vốn thì hãi hùng khiếp vía mà xách hộp thuốc chạy đi.
Tiểu A mắt chữ A mồm chữ O, nghe tiếng “Tút! Tút!” bên tai, tại anh cứ nói nhiều đó chứ, sao bên cạnh boss hết một người rồi đến một người đều không bình thường vậy nè! Lát nữa phải order một ly tà tưa để an ủi tâm hồn bé bỏng của mình thôi.

Khoảng 20 phút sau, xe đến biệt thư Long Thành, Tiểu A xuống xe mở cửa ghế sau ra, Lâm Đình Phong bế Mộc Tâm bước xuống xe, Mộc Tâm hơi đẩy ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh để tôi xuống đi, tôi tự đi được, chân tôi đâu có bị thương”.
Lâm Đình Phong nghe vậy thì đột ngột hạ tay xuống mà không báo trước, Mộc Tâm giật mình câu lấy cổ anh, còn anh thì vui vẻ nâng tay lên tiếp tục bế cô, mong mỏng xấu xa kề sát tai cô nói: “Em thấy đấy, em đâu có muốn xuống đi bộ đâu”.

Truyện Thám Hiểm
Mộc Tâm buông cổ anh ra, đỏ mặt cãi lại: “Là do anh không báo trước, tôi chưa kịp chuẩn bị, giờ anh buông xuống được rồi, tôi tự đi”.
Lâm Đình Phong cười khẽ, đưa sát lại tai cô, mũi khẽ cọ lên vành tai cô khiến nó đỏ bừng, anh nói: “Em còn đòi xuống đi bộ nữa là anh sẽ khiến em suốt một tuần không đi nổi”.
Mộc Tâm mất vài giây mới nghe hiểu ý tứ của anh, cô phồng má chỉ tay vào mặt anh, ấp úng nói: “Anh…!Anh là cái đồ lưu manh”.
Tiểu A đứng một bên như cây đèn đường, bị họ tung thức ăn cho chó đến rát mặt, nhưng chưa có lệnh của boss nên đi không được mà ở cũng không xong, cậu chỉ biết nhìn trời mà thầm rơi lệ!
Lâm Đình Phong thấy Mộc Tâm yên tĩnh ngồi yên trong lòng mình rồi thì quay về phía Tiểu A nói: “Cậu về được rồi, giám sát vụ việc hôm nay cho tôi”.
Tiểu A như được đại xá, nhanh chóng đáp “Dạ” một tiếng rồi láy xe rời đi.
Lâm Đình Phong bế Mộc Tâm đi lại cửa, nhìn vào chiếc máy quét bên cạnh cửa, ánh sáng màu xanh nhạt quét qua mắt anh một cái, nhận dạng xong, cửa tự động mở ra.

Mộc Tâm thấy mà muốn cạn lời, người giàu thật biết cách chơi ha.
Anh dùng chân đẩy cửa đi vào, rồi dùng người khép cửa lại, anh bế cô đi thẳng vào phòng minh, đặt cô ngồi lên giường, dịu dàng nói: “Em nghĩ một chút đi, anh đi lấy nước ấm và khăn mặt cho em”.
Mộc Tâm nhìn anh khẽ gật gật đầu, Lâm Đình Phong thấy cô như con hồ ly nhỏ ngoan ngoãn thì cười nhẹ rồi đưa tay vuốt tóc cô một cái mới xoay người đi ra ngoài.
Sau khi anh đi ra ngoài, Mộc Tâm chớp mắt quan sát xung quanh.

Căn phòng được trang trí theo ba gam màu đen, trắng và xanh lam, trang trí đơn giản không thể nào đơn giản hơn, chỉ toàn các đồ vật bằng sứ và bằng bạc khiến căn phòng trống trãi lạnh lẽo còn có chút cô độc tịch liêu.
Cô đưa bàn tay vuốt lên chiếc giường màu lam bạc của anh, bên trên còn thoang thoảng mùi hương bạc hà quen thuộc.

Tự nhiên cô thấy trong lòng có chút an tâm và rung cảm.

Nghĩ đến đây Mộc tâm tự cốc đầu mình một cái, rung cảm gì chứ? Chắc chắn là mình bị trúng tà rồi? Anh ta chỉ là đang ghẹo mình! Đối xử tốt với mình cũng chỉ là trả ơn cứu mạng thôi!.