Chương 37: 37: Lễ Hội Đêm Trắng
Xe chạy được một đoạn thì Mộc Tâm mới khe khẽ mở đôi mắt hoa đào vẫn còn đang mơ màng của mình.
Cô đưa tay dụi dụi mắt, khi tỉnh táo rồi cô mới phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe.
Cô hơi giật mình xoay đầu nhìn thì thấy gương mặt phóng đại của Lâm Đình Phong.
Anh nhìn gương mặt ngơ ngác của cô thì cười, nói: “Em dậy rồi à? Anh thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em.”
Mộc Tâm bối rối đưa mắt nhìn xuống, giờ cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi anh, cô đưa người trượt xuống chiếc ghế da, cầm chăn đưa cho anh, cười ngại ngùng: “Cảm ơn anh.”
Lâm Đình Phong lấy chăn gấp lại để vào ngăn kéo.
Mộc Tâm nhìn về phía tài xế ngồi phía trước, cô thầm đánh giá, mặc nguyên một bộ vest đặt may riêng, còn láy Bugatti, chắc hẳn là người quen của tiểu gia hỏa.
Franko thấy cô nhìn mình đó thì cười giới thiệu: “Chào cô bé, tôi là Franko, trợ lý kiêm quản gia của Martin, người thân của Alain.”
Mộc Tâm cười, điềm tĩnh đáp: “Chào chú, con là Mộc Tiểu Tâm, thư ký của Alain.
Cảm ơn chú hôm nay đã cất công đến đón ạ.”
Franko nhìn thấy cô gái vừa điềm tĩnh vừa biết đối nhân xử thế như vậy thì rất hài lòng.
Anh ta vui vẻ trò chuyện với Mộc Tâm: “Tiểu Tâm, con có tên nước ngoài không? Con nghe thấy đấy, ở đây khá lâu nên tiếng mẹ đẻ của ta không tốt.”
“Oui, vous pouvez mappeller Rosé.”(Dạ, chú có thể gọi con là Rosé), Mộc Tâm dùng tiếng Pháp trôi chảy trả lời Franko làm ông khá ngạc nhiên.
“Con biết tiếng Pháp à?”
“Vâng ạ, con từng học qua.”
Lâm Đình Phong im lặng nghe hai người họ trò chuyện rom rã, anh đưa đôi đồng tử sâu hút nhìn Mộc Tâm, cô biết tiếng Pháp thật sự khiến anh khá bất ngờ vì theo điều tra thì cô chỉ học qua tiếng Anh cấp sáu thôi.
Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là cô biết anh tên là Alain.
Cái tên này chỉ có ba người biết – Martin, Franko và mẹ anh, cả Lạc Tư cũng không biết anh có cái tên này.
Anh ngày càng thấy cô có nhiều bí ẩn.
…
Khoảng hơn nữa tiếng thì xe mới đến biệt thự Marguerite.
Mộc Tâm hơi bất ngờ với sự đồ sộ ở đây.
Căn biệt thự được xây ở giữa ngọn núi rộng lớn, mọi thứ thiết kế theo phong cách cổ điển của Phần Lan.
Dùng ba tông màu đỏ, lam và trắng.
Đường đi từ cổng và đến biệt thự được lát đá xanh, khắp căn biệt thự trồng đầy hoa cúc nhỏ.
Vừa bước xuống xe Mộc Tâm đã ngửi thấy một mùi hoa thanh khiết nhẹ nhàng mang theo chút hơi lạnh của buổi đêm.
Cô và Lâm Đình Phong được Franko cho người dẫn vào phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn.
Trước khi đi Lâm Đình Phong dựa sát tai cô nói thầm: “Tắm xong thì xuống phòng khách, anh dẫn em đi ăn.”
Mộc Tâm đưa tay xoa xoa mang tai bị hơi thở nóng ẩm của anh làm cho ngứa ngáy, thầm mắng, nói chuyện thì nói đi, dựa gần như vậy làm gì chứ?
Cô khẽ gật đầu với anh rồi đi theo người hầu lên phòng.
Người hầu dẫn Mộc Tâm vào phòng, còn rất chu đáo chuẩn bị quần áo cho cô.
Mộc Tâm nói cảm ơn rồi cầm đồ đi vào phòng tắm.
…
Khoảng một tiếng sau Mộc Tâm đi xuống lầu, Lâm Đình Phong đang ngồi ở phòng khách đợi cô.
Vừa đưa mắt nhìn về phía cầu thang, ánh nhìn của anh như khóa chặt trên người cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu rượu đỏ, phần cổ áo được cắt xẻ phá cách để lộ một đầu vai trắng ngần và một nửa hình xâm hồ ly của cô.
Chiếc đai lưng xiết chặt càng tôn lên vòng eo thon thả, chân váy lệch tà làm đôi chân trắng mịn như ẩn như hiện.
Mộc Tâm đi đến trước mặt anh, thấy anh cứ nhìn mình cô quơ quơ tay hỏi: “Sao vậy? Không đẹp hả?”
Lâm Đình Phong đưa tay vén lọn tóc của cô qua tai, dịu dàng nói: “Rất đẹp! Đẹp đến mức muốn đem em giấu đi.”
Mộc Tâm chép chép miệng, lại nữa! Lại nữa rồi! Hủ thính vạn năm login rồi.
“Chúng ta đi được chưa?”
Lâm Đình Phong lấy áo khoác của mình phủ lên vai cô, lúc này mới hài lòng nói: “Đi được rồi.”
…
Hai người đi ra ngoài, tài xế đã đợi sẵn ở cửa, cậu ta cung kính mở cửa xe sau cho Lâm Đình Phong và Mộc Tâm.
Khoảng 45 phút sau, chiếc Bugatti đen dừng trước một nhà hàng LArpège ba sao Michelin.
Nhà hàng này khá lâu đời ở Paris, nó được trang trí theo phong cách Âu cổ thời phục hưng nên kiến trúc khá sáng tạo và thu hút.
Hai người vào nhà hàng, được tiếp tân dẫn đến bàn ăn đã đặt trước, rất nhanh phục vụ đã đi đến đưa thực đơn.
Lâm Đình Phong cầm tập menu đưa cho Mộc Tâm, dịu dàng nói: “Em gọi món đi.”
Cô rất tự nhiên cầm menu lật ra xem, nhìn tên của đầu bếp được ghi trên menu khiến hai mắt cô sáng lắp lánh, cô dùng tiếng Pháp trôi chảy của mình đọc tên từng món ăn để người phục vụ ghi lại.
Xong, cô ngước lên nhìn Lâm Đình Phong: “Anh có gọi thêm gì không?”
“Không.”
Mộc Tâm gật đầu rồi quay qua đưa thực đơn cho người phục vụ: “Merci.”(Cảm ơn).
Khi thấy người phục vụ đi xa rồi, Mộc Tâm mới chống cằm, chớp chớp cặp mắt lấp lánh như hai ngôi sao nhỏ, hào hứng nói với Lâm Đình Phong: “Không ngờ đầu bếp nhà hàng này lại là Alain đó!”, nói rồi nghĩ tới gì đó cô liền cảm thán,”Nhưng không biết ở thế giới này Alain có nấu ngon như thế giới kia không nữa?”
Lâm Đình Phong đang vui vẻ ngắm nhìn biểu cảm hoạt bát của con sâu ham ăn, nghe thấy lời cô nói, anh nghi hoặc hỏi: “Thế giới này? Thế giới kia?”
Mộc Tâm nghe anh hỏi thì mới biết mình lỡ lời, nhưng cô lại nghĩ rằng, bây giờ nói thật là thế giới này chỉ là những trang giấy thì có ai mà tin chứ.
Cô cười nói: “Nếu tôi nói với anh, tôi không phải người của thế giới này, liệu anh có tin không?”
Lâm Đình Phong nghĩ cô đang nói đùa, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Nếu là lời em nói, tôi nguyện ý tin tưởng vô điều kiện.
Miễn sao…!Em đừng rời bỏ thế giới này.”, đừng rời bỏ tôi.
Mộc Tâm vốn chỉ định hỏi thử nhưng câu trả lời của anh như hòn đá ném thẳng vào mặt nước phẳng lặng.
Điều anh nói cũng là điều cô luôn trốn tránh không muốn đối mặt.
Dù ở đây chỉ một thời gian ngắn nhưng cô đã bắt đầu yêu thích nơi này.
Ở đây cô có bạn bè, người thân và cả…!tên sếp lưu manh nhưng đôi lúc rất ấm áp đang ngồi trước mặt này.
Cô dằn lại cảm xúc xoáy động trong lòng, cười nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi.
Anh trả lời nghiêm túc như vậy làm gì?”
Lúc hai người đang trò chuyện thì phục vụ mang đồ ăn ra, Mộc Tâm mang theo niềm đam mê mãnh liệt với đồ ăn mà càng quét sạch các món.
Nhờ nhìn cô ăn ngon như vậy mà Lâm Đình Phong cũng ăn nhiều hơn mọi khi.
Anh rất thích nhìn dáng vẻ đáng yêu lúc ăn của cô.
Sau khi ăn xong, hai người đi đến bờ sông Sein, Lâm Đình Phong bảo tài xế về trước rồi đi dạo với Mộc Tâm.
Mộc Tâm nhìn bờ sông nhộn nhịp người đi lại, cô nghiêng đầu hỏi Lâm Đình Phong: “Hôm nay có lễ hội gì à?”
Anh nghĩ nghĩ một lát rồi đáp: “Bây giờ là tháng mười, chắc là đang diễn ra lễ hội đêm trắng.”
“Ồ! May mắn ghê!”, Mộc Tâm vừa đi dạo vừa nhìn xung quanh, ánh mắt cô va phải một cửa hàng kem.
Cô vui vẻ kéo tay Lâm Đình Phong đi về phía cửa hàng.
Lâm Đình Phong đột ngột bị cô kéo đi, anh nhìn bàn tay của mình bị cô nắm chặt, anh rất hưởng thụ cảm giác này, cong khóe môi mà đi theo cô.
Đứng trước bàn oder, Mộc Tâm gọi hai ly kem Hargen Dark.
Vài phút sau, kem đã làm xong, cô vừa đi ra ngoài vừa cầm một ly kem đưa cho Lâm Đình Phong:
“Cầm đi.
Anh ăn kem Hargen Dark bao giờ chưa?”
Anh nhận ly kem từ tay cô rồi đáp: “Từng ăn một lần.”, thật ra anh không thích ăn đồ ngọt lắm nhưng là do cô đưa nên anh rất vui vẻ mà mút ăn.
Mộc Tâm dùng giọng điệu tiếc thay cho anh, nói: “Hargen Dark ngon vậy mà anh chỉ ăn một lần.
Ở Pháp, đây là món kem tôi thích nhất đó!”, nói rồi cô vừa xoay người đi lùi vừa hỏi anh: “Anh biết khẩu hiệu của kem Hargen Dark là gì không?”
Lâm Đình Phong đã từng đầu tư cho hãng kem này ba năm, đương nhiên anh biết khẩu hiệu của nó.
Chỉ là muốn nghe chính miệng cô nói, nên anh lắc đầu giả vờ không biết.
Thấy anh lắc đầu, Mộc Tâm cười nói: “Yêu tôi thì hãy mời tôi ăn Hargen Dark.”
Lâm Đình Phong cười khẽ: “Mộc Mộc, em là đang tỏ tình với anh sao?”
Mộc Tâm nghe anh nói lập tức đỏ mặt, cô trừng anh, định lên giọng phản bát thì một đoàn người đi qua đụng trúng Mộc Tâm khiến cô ngã về trước.
Lâm Đình Phong buông ly kem ra khiến nó đổ trên mặt đất, anh vội bước tới đỡ lấy cô.
Gò má áp lên lòng ngực rắn chắc ấm áp khiến Mộc Tâm hoàn hồn lại, cô đứng thẳng người dậy ngước lên nhìn anh: “Cảm ơn.”
“Đoàng! Đoàng!”, âm thanh pháo hoa bắn lên trời, từng đóa hoa rực rỡ nở rộ trên nền trời đen sẫm.
Mộc Tâm xoay đầu xem pháo hoa, cảm khái: “Woa! Đình Phong, anh nhìn kìa, còn có bắn pháo hoa nữa!”
Lâm Đình Phong nhìn cô, ánh mắt như chứa cả thế giới, nhỏ giọng: “Mộc Mộc, anh thích em.”
“Đoàng!”, một tia pháo hoa nữa bắn lên, Mộc Tâm xoay đầu nhìn anh, cười hỏi: “Anh vừa nói gì? Tiếng pháo hoa lớn quá tôi không nghe.”
Anh nhìn cô gái nhỏ không hiểu lòng người này thì chỉ đành cười khổ trong lòng, anh thầm nghĩ có lẽ bản thân đã quá vội vàng.
Nghĩ rồi anh cười đáp: “Không có gì.”
Mộc Tâm nghe vậy thì chỉ “Ồ!” một tiếng rồi tiếp tục xem pháo hoa..
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License