Chương 4
Tiểu nữ hài tán tóc,trên người mặc tiểu váy sạch sẽ tinh xảo, bên ngoài bọc một tầng áo choàng dương nhung thật dày, tóc đen da tuyết,miệng nhỏ hồng nhuận cái,thật sự cùng một tiểu oa oa giống nhau,trong sáng tinh mỹ,bởi vì thần sắc bệnh tật lên thiếu vài phần nhan sắc.
Hắn không dám thấu thân cận quá,mặt hưng phấn đến hồng, nhỏ giọng hỏi: “Niệm Niệm, ngươi là tới tìm ba ba ta sao?”
Lộc Niệm lắc đầu,bốn phía nhìn nhìn,nhẹ giọng hướng Hứa Như Hải: “Hứa thúc thúc,Tần Tự đâu?”
Hứa Như Hải cùng Hứa Huy nháy mắt mông lung,cho rằng chính mình nghe lầm.
Lộc Niệm lặp lại một lần: “Tần Tự hiện tại không phải ở đây sao? Dì Trương nói hắn ở nơi này.”
Tần Tự?
Lục Niệm đối bọn họ nếu là lãnh đạm thì với Tần Tự có thể nói là không thêm che dấu khinh thường,thậm chí tên của hắn Lục Niệm đều chưa kêu bao giờ,ngẫu nhiên không thể không kêu cũng là một tiếng lạnh băng “Uy”.
Sẽ lại như vậy,thời điểm chuyên môn lại tới đây tìm Tần Tự?
Hứa Như Hải chỉ có thể nói:“Hắn không ở đây,hài tử kia suốt ngày ở bên ngoài,Niệm Niệm muốn tìm hắn,ta lập tức đem hắn kêu trở về.”
Không chờ Lộc Niệm trả lời,cửa lại mở,cổ khí lạnh bên ngoài từ từ đi vào,tiểu nam hài từ ngoài phòng đi vào,trên người còn mang theo một cỗ nước tuyết tan lạnh lẽo.
Hắn nhìn trong phòn nhiều người như vậy,không nói gì, mím môi, lập tức chạy lên lầu.
“Tần Tự.” Lộc Niệm sợ hắn rồi, chạy chậm qua,Tần Tự không lên tiếng,tiếp tục hướng lên trên,hiện tại chân Lộc Niệm vẫn còn ngắn,không theo được hắn.
Thấy Tần Tự cũng không quay đầu lại,còn không phối hợp,dưới tình thế cấp bách,Lộc Niệm không hề nghĩ ngợi,duỗi tay túm chặt lấy tay phải của hắn.
Lúc nãy cô đem bao tay cho hắn, hiện tại vẫn chỉ là hai tay nhỏ,cái gì cũng chưa mang,tiểu nữ hài mới từ phòng máy sưởi ra,tay bị hong ấm hồ hồ,mềm mại như mảnh lông chim dừng ở trong tay.
Uyển chuyển nhẹ nhàng, mềm mại lại sạch sẽ.
Hứa Huy một bên trợn mắt há mồm,phẫn hận nhìn Tần Tự.
Loại tay dơ như vậy,cũng dám chạm vào Niệm Niệm?
Thiếu niên giống như bị cái gì đó làm cho nóng bỏng,một lát sau mớ phản ứng,hắn nhanh đem tay cô ném ra.
“Đừng chạm vào tôi.” Hắn cắn răng, gằn từng chữ một.
Lộc Niệm: “…”
Cô nhớ tới miệng vết thương trên tay Tần Tự,khuyên chính mình, không thể léo hắn như vậy,sẽ đem hắn làm đau.
Nhưng mà ánh mắt của tiểu nam hung ác như muốn cắn cô một ngụm.
Như vậy đau sao,cô lúng ta lúng túng nghĩ.
Hứa Huy thật sự nhịn không được: “Ngươi như thế nào lại dám nói chuyện với Niệm Niệm như vậy?”
Đụng vào ánh mắt lạnh đến đông người của Tần Tự,sửng sốt,thanh âm không tự chủ được nhỏ đi vài phần.
“Bác Hứa,phòng của Tần Tự là ở lầu hai sao?”Thấy ngăn hắn không được,người đã lên lầu,Lộc Niệm hỏi Hứa Như Hải.
Hứa Như Hải dù sao cũng làm người hầu bao năm,ba hành động của bọn nhỏ này liên tục đan xen,đã có thể cho hắn nhìn ra một ít manh mối,Lộc Niệm vừa hỏi như vậy,trên lưng hắn mồ hôi lạnh đều mau ra,chỉ có thể căng da đầu nói: “Phía trên không thu thập,rất dơ,không có gì tốt cả, Niệm Niệm muốn đi xem?”
“Muốn cùng tôi đi lên sao?” Triệu Minh hỏi Lộc Niệm,làm bác sĩ,vài phút vừa rồi,hắn đã nhìn ra trên người tiểu thiếu niên có mấy chỗ không thích hợp.
Xem cô đối vớ bộ dáng của tiểu nam hài thực để ý,hắn đi lên xem Tần Tự thu thập hảo,cũng an tâm.
Lộc Niệm nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu.
Tần Tự rõ ràng không thích cô,cô tưởng nếu mình cùng Triệu Minh cđi nói,chỉ phản tác dụng.
Cô sợ Tần Tự sẽ không để ý tới Triệu Minh,vì thế cô nói qua tình huống của Tần Tự cho Triệu Minh,Triệu Minh nhất nhất ghi nhớ,bảo đảm không thành vấn đề,sau đem hòm thuốc lên lầu.
Hứa Như Hải lúc này mới thở ra một hơi dài.
***
Ban đêm thâm đông cực lạnh, Tần Tự an tĩnh ngồi ở trên sàn nhà,trước mặt là một chiếc bàn chân ngắn,tay cầm bút đặt viết,dưới ánh đèn lay động viết nhanh xuống con số.
Hắn làm bài tập tốc độ bay nhanh,tri thức trước mắt đối hắn đều rất đơn giản,chỉ là ánh sáng gác mái thật không tốt,buổi tối phải cố sức nhìn,cơ bản đều là ban ngày ở trường học viết,nhưng mà mấy ngày nay ngón tay không tiện,ảnh hưởng tới tốc độ.
Còn nửa ly nước ấm,hiện tại đã nguội hết,hắn lấy mu bàn tay chạm chạm,miệng không lên tiếng ngồi trở lại chỗ cũ.
May mắn đồng phục của trường học phát đều là làm rộng thùng thình,hắn nghĩ,mấy năm nay Lục gia cơ hồ chưa cho hắn bất luận quần áo gì,thân mặc một tầng áo nhung đồng phục mùa đông là hắn có thể thuận lợi qua mùa đông,hơn nữa cũng chỉ có hình thể hiện tại mới có thể từ gác mái đi xuống,không đến mức hành động không tiện.
Tay nắm bút chợt cứng đờ,có chút không nghe người sai.
Hắn nhấp môi,nhìn tay chính mình,bỗng nhiên lại nhớ tới mới vừa ở dưới lầu nhìn thấy tiểu nữ sinh.
Từ nhỏ cẩm y ngọc thực,là đại tiểu thư chúng tinh phủng nguyệt dưỡng ra,phỏng chừng trước nay đều không có hưởng qua loại mùi vị này.
Vừa yếu vừa vô dụng.
Yếu ớt giống pha lê,không có những người đó hầu hạ cô, phỏng chừng xôn xao một chút, liền vỡ vụn.
Chờ có một ngày,cô ở trong tay hắn.
Hắn đêm nay phá lệ bực bội, hung tợn nghĩ.
Tiểu thiết niên mắt to đen kịt,môi cười trào phúng,động tác này đả động đến vết thương trên mặt, đau đế nhíu mi,cẳng chân bầm tím cũng lỗi thời đau lên,thân Tần Tự hướng tới chậu nước lạnh sục rửa vết thương trên miệng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa,tay hắn bỗng dừng lại.
“Tần Tự ở trong sao?” Là thanh âm của nam nhân xa lạ.
Ngoài cửa gác mái hẹp hòi,đang đứng là một thanh niên khoác áo màu trắng,khom lưng đối hắn cười cười: “Có người kêu ta lại đây giúp cậu xem bệnh.”
Tác giả có lời muốn nói: Chờ có một ngày,cô ở trong tay hắn,làm sao bây giờ,đương nhiên là liều mạng sủng rồi.
Tuy rằng hiện tại vẫn là tiểu sói con ngạo kiều.
Xương cốt thực cứng,khi Triệu Minh băng bó vết thương cho hắn,miệng vết thương đã để hơi một chút thời gian,vết thương mới cũ bên nhau,thảm không nỡ nhìn,khi Triệu Minh xuống tay cảm thấy bản thân có chút ê răng,nhưng hắn lại như cũ không rên một tiếng.
Khi xử lý miệng vết thương trên mặt,Triệu Minh dán cho hắn băng keo cá nhân,nửa nói nửa giỡn: “May mắn mặt không có việc gì, sẽ không lưu sẹo, bằng không về sau tiểu cô nương không thích.”
Khuôn mặt tiểu nam hài tuấn một khuôn,chờ lớn hơn một chút,phỏng chừng mê đảo một tảng lớn thiếu nữ.
Nhưng là tiểu hài tử này một chút cũng không có ý tứ cùng hắn nói giỡn.
Không có nửa điểm bộ dáng của những tiểu hài tử lên có,lời nói dí dỏm của Triệu Minh không được đáp lại,chỉ có thể trầm mặc để sự xấu hổ đi xuống,bôi thuốc mỡ lên tay hắn.
Hết thảy xử lý xong,Triệu Minh xách hòm thuốc lên chuẩn bị rời đi,lại thấy Tần Tự đứng lên: “Cảm ơn.”
Nam hài hiện tại chỉ tới bả vai hắn,Triệu Minh nhìn đôi con ngươi đen nhánh,ánh mắt nam hài thực nghiêm túc:“Tôi về sau sẽ trả lại ân tình này.”
Triệu Minh có chút ngoài ý muốn,lúc nãy thấy bộ dáng của Tần Tự trước mắt Lộc Niệm hắn đơn thuần cho rằng chỉ là tiểu tử phản nghịch,trước mắt xem ra, so với phản nghịch,chi bằng nói là người này trưởng thành sớm.
Hắn xua xua tay: “Không cần,tôi cũng chỉ nhận lời ủy thác làm việc,muốn cảm ơn,cậu hẳn là đi cảm ơn người kêu tôi tới.”
Nghe vậy,lông mi thiếu niên run một chút,mân khẩn môi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói.
***
Bên ngoài gió thổi ô ô.
Lộc Niệm ban ngày bị lạnh,sau khi vào nhà liên tục hắt xì vài cái, buổi tối uống thuốc,không lâu liền ngủ,thân thể cô thật không tốt,trực tiếp ngủ một giấc ngủ tới ngày hôm sau.
Ngày hôm sau,rửa mặt xong,cô ghé vào gương đánh giá chính mình.
Tiểu cô nương không có nửa phần huyết sắc,thoạt nhìn so với tuổi thật nhỏ đi một hai tuổi,có một đôi mắt to rất mỹ lệ,mũi tú khí,môi mỏng hơi kiều,ngũ quan của Lộc Niệm cùng với co khi còn nhỏ kỳ thật có vài phần tương tự,chỉ là càng thêm tinh xảo,cũng càng thêm tái nhợt,tuyệt đối là một mỹ nhân phôi.
Chỉ là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả người không khỏe,vứt không được bệnh khí.
Lục gia tự nhiên không thiếu bác sĩ cùng đồ bổ dưỡng,thực đơn của Lộc Niệm cũng có thể gọi là cực kỳ phong phú,này đó là đồ bổ quý,có điều nửa điểm tác dụng không có,đại tiểu thư vẫn tái nhợt, bệnh tật,giống một đóa tiểu hoa bị sương đánh héo.
Quả nhiên cái tiểu hài tử tuổi này muốn khỏe mạnh,đầu tiên phải nhiều ở bên ngoài chạy chạy, vận động một chút,nhiều năm ở nhà ăn đồ bổ có thể là hoàn toàn phản tác dụng.
Hôm nay bên ngoài có mặt trời, khó được vào đông mặt trời rực rỡ,Lộc Niệm nghĩ muốn rời nhà ra ngoài đi một chút,cô cũng thuận tiện lặng lẽ đi xem Tần Tự, không biết ngày đó hắn có phải hay không không phối hợp với bác sĩ Triệu.
Không ngờ,không chờ cô thu thập hảo ra cửa,liền nghe thấy một trận tiếng bước chân ở bên ngoài,Trương Thu Bình đi lên, mặt đầy tươi cười:“Tiểu thư, tiên sinh tới xem người.”
Lộc Niệm trong lòng một lộp bộp,vội về phòng ngồi.
Lục Chấp Hoành không lâu liền vào,nam nhân quan y thẳng, cùng người ngày đó ở phòng bệnh cô thấy thì không có gì khác nhau,hắn trên dưới đoan trang: “Khôi phục không tồi.”
Lộc Niệm đối hắn cười một chút, mới chú ý tới đứng bên cạnh Lục Chấp Hoành còn có một người phụ nữ.
Bộ dáng người này tầm hay mươi sáu hai mươi bảy tuổi,lớn lên rất đẹp,một thân cao sang,trang dung hoàn mỹ,chỉ là mặt mày đều hướng tiêm thu,lộ ra vài phần khắc nghiệt.
Ả từ đầu tới đuôi đối Lộc Niệm đều nhìn không thấy,chờ Lục Chấp Hoành nói xong,ngó cô liếc mắt một cái,nửa cười nửa không cười: “Hảo liền hảo, chỉ là, lần này a,lại ở nhà đãi lâu như vậy, năm nay tổng cộng mới tới trường học vài lần nha?”
Lộc Niệm: “…” Ngài là vị nào a?
Trương Thu Bình vội nói, “Thái thái nghỉ phép cũng đã trở lại.”
Thái thái……
Lộc Niệm hồi tưởng một chút,vị trước trước mắt vị này,đại khái chắc là người mẹ kế trong truyền thuyết của Lục Niệm đi,Hà Điềm.
Hà Điềm gả tiến Lục gia cũng đã nhiều năm,ngay từ đầu ở nhà phá lệ phong cảnh, mọi người đều cho rằng ả thực mau có thể cho Lục Chấp Hoành một tiểu hài tử, đáng tiếc,mãi cho đến hiện tại Lục Chấp Hoành như cũ chỉ có một cái độc đinh miêu Lộc Niệm.
Bên ngoài nghị luận sôi nổi,thái độc Hà Điềm đối Lộc Niệm cũng càng thêm âm dương quái khí.
Ả tựa hồ chán ghét tiểu hài tử, trong truyện gốc,ả không chỉ không thích Lục Niệm,mà cũng là người khởi xướng ngược đãi Tần Tự.
Lộc Niệm chỉ cảm thấy đau đầu,nhà này của cô,tình huống vì cái gì phức tạp như vậy.
“Nếu là dưỡng hảo, sớm một chút về trường đi học cũng tốt.” Lục Chấp Hoành mắt nhìn Hà Điềm,ho khan một tiếng:“Vừa lúc có thể đuổi kịp cuối kỳ.”
Lục Chấp Hoành đối với chuyện học tập củ Lục Niệm vẫn luôn vẫn có kỳ vọng,đáng tiếc Lục Niệm không nghe lời,hơn nữa động một chút nơi này đau nơi đó đau,Lục Chấp Hoành đối cô cũng là nhẹ không được nặng không đến.
“Niệm Niệm cứ đi xuống như vậy cũng không được.” Lúc đi ra cửa,Lục Chấp Hoành nói: “Về sau Lục gia lớn như vậy giao cho con,ta không yên tâm.”
“Không sao cả.” Hà Điềm nghịch nghịch móng tay bảo dưỡng tinh xảo của mình,không chút để ý nói: “Anh không phải thu dưỡng một tiểu hài tử hay sao,đầu óc không phải rất thông minh à,về sau để Niệm Niệm cưới hẳn rồi ở rể,sự tình của Lục thị không cần Niệm Niệm nhọc lòng.”
Lục Chấp Hoành: “Em nói cái gì đâu.”
Hà Điềm không phục: “Năm đó anh đem hắn từ cô nhi viện mang về tới,còn không phải là ý tứ này?”
Bằng không ngàn chọn vạn tuyển,tìm cái tuổi không kém không xa,tuấn tú lại có đầu óc hảo?Còn không phải là vì tương lai hầu hạ nữ nhi của mình,trong nhà không ai,vừa lúc có thể đắn đo.
Lục Chấp Hoành dừng bước chân lại: “Anh hiện tại chỉ có Niệm Niệm là nữ nhi,đầu óc anh có bệnh? Đem con gái đi gả cho người nhặt về từ cô nhi viện không cha mẹ? Em ngày thường ở nhà nhàn thấy nhàm chán thì ra ngoài mua sắm mỹ phẩm, cùng chị em đi chơi,không cần quản tới đầu Niệm Niệm.”
Hà Điềm thấy hắn thật sự động hỏa khí,bĩu môi,không hề nói gì.
***
Trường trung học phụ thuộc An Thành là trường học tốt nhất, trường trung học phụ thuộc cùng trường tiểu học phụ thuộc ở cạnh nhau,trên cơ bản học sinh đều từ dưới tiểu học phụ thuộc lên, trong nhà không phú cũng quý, bằng không cũng là người thường bằng thành tích của mình đậu vào.
Lộc Niệm hiện giờ học ở tiểu học An Thành,năm 4,bởi vì thiếu khóa quá nhiều,thành tích rối tinh rối mù.
Lục đại tiểu thư ngày thường một năm thì tới trường học không đến hai tháng,trên cơ bản không muốn liền không đi,tinh thần cô rất kém cỏi,tính tình lại cổ quái, còn nháo đòi tự sát vài lần,mọi người đều biết địa vị nhà cô,vì thế lão sư cũng không dám quản, đều tùy theo tính tình cô mới tới.
Lần này Lộc Niệm cư nhiên nguyện ý tới trường học,một nhà trên dưới đều vui mừng khôn xiết.
〈Tặng ★ theo dõi Kỷ và thường xuyên cmt nhá.Yêu❀〉
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License