Chương 27: Điều cậu/anh thích là gì?
“Vậy rồi sao? Kể từ hôm đi chơi đó là hai người không nói với nhau câu nào à?”
“Không.”
Không một câu nào, theo đúng nghĩa đen. Là kiểu dù là ngồi cùng bàn và ngày ngày đều thấy nhau nhưng chỉ lướt qua như không khí. Ánh mắt Kim Ngưu luôn cụp xuống hay lảng đi chỗ khác mỗi khi đối diện với hắn. Bàn tay Xử Nữ cũng siết chặt tưởng chừng như muốn vỡ vụn trước vẻ hờ hững của Kim Ngưu. Trong lòng bị đè nén nặng nề.
“Sao mày không chủ động ra bắt chuyện? Nhỡ nó ngại thì sao?”
“Không được.”
Tình huống này lại càng không giống những lần hắn trêu chọc rồi Kim Ngưu phát cáu như trước kia. Cô nàng không giận, cũng không tức, chỉ lẳng lặng không nói không rằng, cũng chẳng ai biết được mình đang nghĩ gì. Bao trùm cả hai là im lặng và ngượng ngập. Xử Nữ chẳng có cớ gì mặt dày đeo bám như hồi trước, càng không thể làm loạn nhằm thu hút sự chú ý. Hắn sợ.
Kim Ngưu nghĩ gì về hắn? Hiện giờ trong lòng cô đang như thế nào? Liệu hắn có trở nên phiền phức khó chịu với cô không? Xử Nữ vò đầu, tâm trạng bị mấy thứ suy nghĩ tiêu cực dày vò một cách thảm hại.
Khó có thể chặn đường lớn tiếng tra hỏi cô, cái kiểu ngang ngược bá đạo mà trước kia hắn vẫn thích làm để tránh mất thời gian. Ai ngờ thứ tình cảm này lại khiến Xử Nữ quay ngoắt tâm tính. Kim Ngưu tránh hắn, hắn cũng tránh cô. Kim Ngưu không nói chuyện, hắn cũng không dám làm phiền. Bản thân không muốn rơi vào tình trạng khó xử này nhưng chính Xử Nữ lại không thể thoát ra.
“Thì cứ thử mặt dày theo đuổi xem nào! Có phải ai tỏ tình một cái cũng thành công luôn đâu, còn phải cưa đốn chán chê ấy!”
“Tao không biết…”
“Đi mà… Coi như tao lạy mày đấy. Mày với Kim Ngưu không chịu làm lành thì nó sẽ cứ kéo Song Ngư của tao đi kia kìa, bây giờ đến ăn sáng cũng không được cùng nhau nữa đây này!”
Mặc xác có là canteen đông người, cũng mặc xác luôn hình ảnh hai cậu nam sinh cao ráo mặt mũi sáng sủa. Thiên Bình tuyệt vọng túm tay áo Xử Nữ van nài, chất giọng thống thiết từ tận đáy lòng với gương mặt mếu xệch đau khổ. Điều quan trọng là mấy ngày nay Song Ngư của cậu luôn bị Kim Ngưu lôi tiệt đi chỗ khác, tất cả chỉ vì sự xuất hiện của Xử Nữ. Phút giây quấn quít riêng tư vốn đã ít giờ lại gần như chẳng còn, nỗi đau này chịu sao cho thấu?
Nhưng dù có rung lắc một cách dữ dội tới thế nào thì nét mặt Xử Nữ cũng không chịu lay động lấy một chút. Cả tuần nay gương mặt hắn chỉ mang vẻ chán chường não nề duy nhất, Xử Nữ thở dài, ánh mắt chìm trong khoảng không vô định.
“Mày làm như tao muốn như vậy chắc…”
“Thế mày không muốn cái gì?”
Giọng nói thứ ba đột nhiên vang lên. Bạch Dương cùng vài anh em đội bóng đi tới, thoáng chốc lấp đầy những chỗ trống còn lại của dãy bàn cuối canteen. Bàn tay khoát trên vai Xử Nữ, nhìn ngoài tưởng thân thiết nhưng chỉ có hắn mới biết nó sặc mùi răn đe đến thế nào, Bạch Dương nghiến răng.
“Thằng nhóc này, hôm qua mày lại mất tích đi đâu mà bỏ buổi tập thế hả? Nghĩ vô địch rồi là xong hay sao?”
“Anh thông cảm, nó thất tình đấy anh.”
Thiên Bình lanh chanh nhảy vào liền bị Xử Nữ ném cho cái nhìn cảnh cáo, hắn nhanh chóng bịt miệng người bạn tốt trước khi cậu ta định phun ra thêm cái gì khác. Tuy nhiên câu nói của Thiên Bình nhanh chóng dấy lên sự hiếu kì tột độ của anh em đội bóng xung quanh, những tiếng trầm trồ vang lên. Nhưng Xử Nữ chẳng có tâm trạng, hắn thở dài thườn thượt, gương mặt cúi gằm.
“Thôi không sao không sao, chỉ là một trong những cú vấp ngã đầu đời thôi.” – anh đội phó hết sức cảm thông vỗ vai Xử Nữ – “Anh đây này, chuyện đó nhiều như cơm bữa, mới tuần trước bị cô bé dưới khối mười…”
“Mày an ủi kiểu thế à? Nhìn lại cái mặt xấu xí đầy sủi cảo mụn nhọt của mày đi, người ta từ chối là đúng rồi, làm sao mà so sánh với Xử Nữ được!” – anh đội phó chưa nói hết câu đã bị người khác xen vào.
“Nhưng mà em hỏi cái này, người đó là ai vậy? Có phải chị Sư Tử lớp anh không?” – một cậu em lớp mười xí xớn hỏi.
“Hình như không phải đâu, tao nghĩ là cái đứa hay đi cùng Xử Nữ mà đeo kính đen cơ, tên là gì ấy nhỉ…”
“Không phải chị Sư Tử à??” – cậu em lớp mười lại một lần nữa xen vào, mừng rỡ reo lên – “Vậy anh giới thiệu chị ấy cho em được không? Chị ấy xinh ghê luôn, mấy lần em định bắt chuyện mà…”
Cũng chưa kịp nói hết câu, cậu em lớp mười đã bị mọi người tàn nhẫn đuổi ra ngoài cùng anh đội phó.
“À anh biết rồi! Có phải đứa mà Xử Nữ cứ luôn mồm kêu “osin” đấy không, mà hôm nọ bị ngất dưới sân trường đấy à?”
“Đúng rồi, hình như tên là … ừm, Kim …”
“Thôi đủ rồi!”
Cuộc nói chuyện với mấy thứ đoán già đoán non ấy sẽ vẫn còn tiếp diễn nếu như Bạch Dương không đột ngột đứng dậy. Vốn đã quen với một Bạch Dương vui vẻ, vì vậy mọi thành viên trong đội bóng và ngay cả Xử Nữ không khỏi giật mình trước thái độ gay gắt lạ thường này. Hắn nhìn lên. Cùng lúc đó bắt gặp ánh nhìn sâu thăm thẳm của Bạch Dương.
Lạnh lùng.
Một từ không thể diễn tả được hết vẻ mâu thuẫn trong cái nhìn ấy. Trầm tư, lo lắng, kiên quyết, nhưng cũng có cả … tin tưởng. Tin tưởng kì lạ đặt vào thằng nhóc ngang bướng bất trị, Bạch Dương khẽ bật cười, đến chính bản thân cũng không hiểu được mình đang nghĩ gì nữa.
“Thật lòng nhé, anh cho mày một lời khuyên. Hãy cứ tiến tới đi, đừng bỏ cuộc.”
Bạch Dương rời đi, những anh em đội bóng cũng vội vàng chạy theo anh sau khi để lại cho Xử Nữ cái vỗ vai khích lệ. Tuy nhiên bước chân hơi ngưng lại ở ngưỡng cửa. Bạch Dương chậm rãi quay người nhìn Xử Nữ, chần chừ một lúc mới cất lời:
“Với cương vị là đàn anh!”
Câu nói không đầu không đuôi ấy lại khiến Xử Nữ ngạc nhiên tột độ. Hắn im lặng nhìn theo bóng Bạch Dương từ từ khuất sau cánh cửa. Vẫn là ông anh khóa trên của hắn với dáng đi thong thả và hai tay dắt hờ bên túi quần, nhưng sao hắn lại cảm nhận thấy nỗi sợ hãi mơ hồ?
Cương vị là đàn anh …
“Đấy thấy không, mọi người đều support mày nhiệt tình. Cả tao nữa, tao cũng sẽ dốc lòng giúp này!”
Thiên Bình vỗ ngực tự tin tuyên bố, nắm tay siết lại thể hiện sự quyết tâm cao độ. Nỗ lực mãi mới vực lại được tinh thần cho người bạn thân của mình. Xử Nữ quay sang nhìn cậu, ngờ vực.
“Mày ư? Mày có thể làm được gì?”
“Bất cứ thứ gì mày cần!”
Đúng, bất cứ thứ gì, bởi bằng mọi giá phải đưa Song Ngư trở lại bên cậu. Không thì ngày ngày lại phải ngậm đắng nuốt cay bất lực nhìn Kim Ngưu kéo bạn gái cậu ra ngoài ăn sáng mất, Thiên Bình đập bàn đứng dậy, không thể để mặc như vậy được!
“Chỉ cần mày nói ra thôi. Còn lại cứ để tao!”
***
Cứ để tao!
Nói thì mạnh mồm như vậy, nhưng liệu có làm nổi không?
Vòng qua vòng lại trước cửa lớp 11A2 phải tới chục vòng. Giờ ra chơi không có giáo viên, cả lớp náo loạn, Kim Ngưu không có ở đây, Xử Nữ đi họp đội bóng rổ, Song Ngư của cậu đang ngồi một mình đằng kia, thật không có dịp nào thuận lợi hơn hôm nay. Tuy nhiên Thiên Bình hết sức phân vân, bước chân cứ thập thò ở cửa lớp lại rụt về.
Hay là đi hỏi quách chính chủ luôn cho rồi?
Không được! Mới chớm nghĩ đến đó mà Thiên Bình đã lạnh sống lưng. Đảm bảo vừa mở mồm ra đã bị tương ngay vài nhát karate mất!
Vậy thì chẳng còn cách nào khác ngoài khai thác từ những người hiểu rõ hơn cả. Thiên Bình cầm tờ giấy trắng trong tay mà bối rối vò đầu, đắn đo một hồi cuối cùng cũng quyết định lẻn qua cửa sau, lóc cóc chạy tới chỗ cô bạn gái dễ thương của mình.
“Gì cơ? Cậu hỏi mình về sở thích của Kim Ngưu á??”
“Đúng vậy…” – thấy hàng lông mày của Song Ngư hơi cau lại, Thiên Bình vội vàng nói thêm – “Là để hiểu rõ hơn mọi người thôi, bọn mình cũng hay đi với nhau mà, cũng phải biết mấy thứ cơ bản ấy chứ. Cậu đừng nghĩ lung tung gì…”
Bờ vai Song Ngư mới hơi thõng xuống. Não cá nhìn Thiên Bình một lượt từ đầu xuống chân, sau khi chắc chắn không có điều gì bất thường mới buông tha. Gương mặt lại khôi phục vẻ hồn nhiên tươi tắn, Song Ngư chống cằm suy nghĩ vài giây và nói.
“Thích uống trà sữa này, đặc biệt là trà xanh xem cheese thượng hạng của Royal Tea, nếu không thì hồng trà kem mặn cũng được. Bánh mì nem khoai, mấy thứ xiên que ở cổng trường, thích đi dạo phố lang thang rồi ăn vặt, thích màu xanh nước biển, đọc Detective Conan, xem phim…”
Từng lời Song Ngư thốt ra đều được Thiên Bình ghi chép tỉ mỉ không sót một dấu chấm dấu phẩy, đôi tai căng ra không kém gì lúc nhắc bài trong giờ kiểm tra. Thái độ thái quá khiến Song Ngư không khỏi nghi ngờ, giọng cô nhỏ dần, im lặng.
“Hiểu rồi, lang thang và ăn vặt. Nhưng cụ thể là ăn vặt món gì? Mặn hay ngọt? Có cần đắt tiền không? Cả Kim Ngưu thích đi những đâu nữa, trung tâm thương mại à? Cậu nói rõ hơn đi…” – Thiên Bình chợt nhận ra im lặng khác thường của Song Ngư, tâm trí lúc này mới thoát khỏi dòng suy ngẫm – “Sao vậy?”
“Thôi đủ rồi nhé!!”
Song Ngư bất chợt gắt lên, não cá quay sang nhìn trực diện với Thiên Bình va trừng mắt cao giọng:
“Hỏi gì mà hỏi lắm thế?? Lại còn hỏi kĩ càng như vậy, không phải là … cậu có ý định gì với Kim Ngưu đấy chứ??”
“Không không không không!! Không dám ạ!!!” – Thiên Bình hoảng hốt giãy nảy, lắp bắp thanh minh.
“Vậy thì có chuyện gì?? Tại sao lại hỏi mình về chuyện này??”
Song Ngư giận dữ tra hỏi, thái độ quyết liệt nhất định dồn Thiên Bình vào góc chết. Cô bạn gái cậu nhìn bình thường như vậy mà thật đáng sợ, trán Thiên Bình lấm tấm mồ hôi, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài khai sạch.
Thôi thì, cùng lắm nếu Kim Ngưu biết được thì cũng chỉ nằm liệt giường có vài hôm chứ mấy…
“Là do … Xử Nữ nhờ mình điều tra hộ. Cậu biết chuyện xảy ra giữa hai người đó rồi mà…”
Câu trả lời khiến Song Ngư thừ người hồi lâu. Não cá trợn tròn mắt, khuôn mắt từ từ giãn ra rồi phì cười. Đến cả sau lưng hai người cũng phát ra tiếng cười nho nhỏ. Thiên Bình giật mình ngoảnh lại, thấy Thiên Yết nhanh chóng nhảy vào cạnh Song Ngư, khóe môi còn tủm tỉm. Nhanh như cắt giật lấy tờ giấy cùng cái bút trong tay Thiên Bình, Thiên Yết nhiệt tình bổ sung nốt chỗ trống còn lại.
“Thích Kit Kat này, Milo lạnh này, kem, bánh ngọt, chè,… căn bản là ăn uống rất dễ tính và không sợ béo.” – Thiên Yết huých tay Song Ngư – “Còn chờ gì nữa, giúp bạn thì phải giúp cho trót chứ!”
Nào thì cùng nhau bắt tay bán đứng Kim Ngưu. Song Ngư sau khi nghi ngờ được giải quyết liền nhanh chóng trở nên hưng phấn tột độ, não cá chụm đầu với Thiên Yết hào hứng liệt kê:
“Nó thích lãng mạn lắm, dù gì cũng chỉ là con gái thôi. Thích động vật, nhất là chó mèo này. Cũng dễ mềm lòng bởi những bất ngờ nho nhỏ và chân thành nữa, gì nữa nhỉ … Phải liệt kê cả sở ghét nữa.”
“Thích màu xanh và ghét sự giả dối.” – Thiên Yết gật gù – “Ghét bị lôi ra làm trò đùa, ghét bị xúc phạm động chạm đến mình. Nhìn ngoài có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất rất mong manh và dễ suy nghĩ nhiều…”
“À phải rồi, thích bài bạc và chơi mấy trò cá cược lắm nhé! Đặc biệt là hay hăng máu lên rồi chấp nhận hết mọi thách thức.” – Song Ngư chậc lưỡi lắc đầu – “Lắm lúc nó ngông lắm!”
“Ghét nhảy múa nữa này…”
“Đúng rồi…”
Tờ giấy trắng hai mặt đã nhanh chóng được lấp đầy bởi những hàng chữ tỉ mỉ chi tiết. Thiên Bình há hốc mồm, từ lúc nào đã bị gạt khỏi cuộc nói chuyện của hai cô gái bên cạnh. Quả này thực sự bội thu, hay là vô tình tạo điều kiện bán đứng Kim Ngưu đây?
Cô bạn gái hiền lành của cậu thật … đáng sợ!
Trầm tính và suy nghĩ thấu đáo như Thiên Yết thật ra mới là … nguy hiểm!
Bàn tay Thiên Yết ghi chép không ngừng, trên môi thấp thoáng nụ cười thích thú. Đôi mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng sâu thẳm trong đó, và cũng chỉ có mình cô biết được, nó xen lẫn cả chua chát.
Với sự giúp sức nhỏ nhoi này, nếu như Xử Nữ có thể cưa đổ được Kim Ngưu, chỉ là nếu như thôi, thì chẳng phải … điều đó thật tốt sao?
***
Phải, cô ích kỉ.
Thiên Yết khẽ cười, ánh mắt mông lung nhìn ra mặt hồ Tây rộng ngút ngàn kia, trong lòng bộn bề mớ suy nghĩ nặng nề. Làn gió mơn man lọn tóc mai. Đã là tháng một rồi, bầu trời mùa đông ảm đạm chẳng có lấy một vệt nắng. Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới tuổi mười bảy, tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Và cũng đã là bốn tháng kể từ lúc cô biết Bạch Dương.
Chiếc túi xách trong lòng tỏa ra hơi ấm lạ kì, giống như hơi ấm cô cảm nhận được khi cả người lọt thỏm trong áo khoác rộng lớn của Bạch Dương. Buổi đi dã ngoại hôm đó, với những xúc cảm xao xuyến khó mà chối bỏ.
Bạch Dương làm thêm ở một quán phở cuốn bên hồ Tây vào chiều mỗi thứ hai, tư, sáu và chủ nhật. Tiền lương khá ổn, hoàn cảnh gia đình không phải thuộc diện khó khăn nhưng anh muốn tự lập từ sớm và trở nên mạnh mẽ. Bố mẹ nuôi anh ăn học, ít nhất anh cũng không phải ngửa tay xin tiền tiêu vặt hằng tuần, Thiên Yết vẫn ấn tượng mãi lí luận của Bạch Dương. Năm nay lại là cuối cấp, đa số các đàn anh đàn chị khóa trên đều phải vắt chân lên cổ mà chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới, trong khi Bạch Dương vẫn bình thản sắp xếp thời gian đâu ra đó với lực học không thể khinh thường. Công việc, học hành, đội bóng rổ, dường như chẳng gì làm khó được anh.
Bạch Dương thích chơi bóng rổ với đám anh em mình. Sau mỗi khi buổi tập ở trường kết thúc, anh thường thích ở lại cuối cùng và ngả mình giữa sân trường đầy nắng, lắng tai tận hưởng bầu không khí thanh bình. Món ăn yêu thích của anh là suất bánh mì chảo đặc biệt đi kèm đùi gà nướng sốt mật ong, mà theo như lời Bạch Dương nói là anh phải ăn nó ít nhất một lần một tuần. Những con người thẳng thắn sôi động khiến anh có cảm tình và ngược lại những kẻ giả nhân giả nghĩa luôn là cái gai trong mắt Bạch Dương.
Anh còn có một thói quen khó bỏ là lượn vòng quanh hồ Tây sau ca làm thêm chiều chủ nhật hàng tuần. Cái thói quen bất cứ ai nghe đến cũng nhăn mặt khi nghĩ tới khoản tiền xăng bỏ ra không phải là nhỏ, nhưng Bạch Dương chỉ cười. Anh tự tin khẳng định mình kiếm dư tiền để chi trả cho việc đó, công việc ở một quán ăn lớn nườm nượp khách nơi vị trí hồ Tây đắc địa này là không thể khinh thường.
“Lo gì chứ, còn trẻ phải tranh thủ làm điều mình thích. Anh không lo mất tiền oan, chỉ lo không có người yêu để đèo thôi…”
Câu bông đùa của Bạch Dương chợt thoảng về. Một, rồi hai, có khi mười, cả cuộc đối thoại, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cử chỉ, sở thích của anh, về những người xung quanh anh, vài kỉ niệm hay câu chuyện anh từng kể… Mọi thông tin mà cô biết được về Bạch Dương từ buổi đi ăn hôm nọ vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí Thiên Yết. Một lần nghe qua mà còn dễ nhớ hơn cả mấy thứ tiểu sử tác giả văn học mà hôm nào cô Giang “hồ” cũng ra rả trên lớp.
Một lần, anh lo lắng đỡ cô dậy bởi quả bóng rổ đập vào vai. Hai lần, anh nâng niu chiếc máy ảnh của cô trên tay mình như một sinh vật nhỏ bé mong manh. Ba lần, anh không chút ngần ngại để cô ngả vào lòng mình, cánh tay khỏe khoắn toan xốc cô lao thẳng tới bệnh viện bởi cơn đau bụng đang hành hạ. Bốn lần, anh là người bạn đồng hành bên cô qua buổi đêm rùng rợn trong trường. Năm lần, áo khoác của anh nhẹ nhàng khoác lên người cô. Sáu lần, anh ôm chầm lấy cô trong hạnh phúc và cùng san sẻ niềm vui chiến thắng vỡ òa. Bảy lần, tiếng cười giòn tan của cô và anh tràn ngập quán bánh mì chảo nằm khiêm nhường nơi góc phố…
Nhiều như vậy sao có thể kể hết được, rằng tất cả mọi thứ về Bạch Dương đều được cô ghi nhớ cẩn thận. Cũng chẳng biết từ bao giờ Thiên Yết đã vô thức để ý đến anh. Cũng chẳng biết từ bao giờ, nụ cười của anh đã trở thành liều dược mạnh khuấy đảo trong cô.
Chỉ là, Bạch Dương phù hợp với mọi chuẩn mực của Thiên Yết về một người bạn trai hoàn hảo. Trưởng thành, biết suy nghĩ thấu đáo, ngoại hình cao ráo ưa nhìn, lại vui tính và nhiệt tình.
Cũng như, những cử chỉ quan tâm đầy dịu dàng ấm áp của Bạch Dương cứ thế đi vào tim cô. Thiên Yết có tình cảm đặc biệt với anh, chẳng biết từ bao giờ.
“Anh xin lỗi, em đợi anh lâu không?”
Dáng vẻ vội vàng, sống mũi còn lấm tấm mồ hôi. Trên người thậm chí vẫn khoác bộ đồng phục quán. Khỏi phải nói cũng biết Bạch Dương đã vội vàng bỏ dở công việc và chạy ra ngay khi cô gọi, Thiên Yết cảm thấy áy náy, vội vàng lắc đầu:
“Không đâu, em cũng vừa đến thôi.” – cô đưa cho anh chiếc túi trên tay mình – “À, cái này là áo khoác anh cho em mượn hôm trước đi tham quan. Em đã giặt sạch và là lại rồi, mấy lần định trả anh mà quên mất.”
“Cảm ơn em.” – Bạch Dương nhìn vật trong túi được gấp gọn gàng, khẽ cười – “Vì cái này mà em lặn lội tới đây sao, gặp ở trường rồi đưa cũng được mà.”
Sao có thể nói được là cô đột nhiên muốn thấy anh tới điên lên được chứ? Đầu óc trống rỗng không chút suy nghĩ mà vơ lấy túi áo rồi lao một mạch tới chỗ anh làm, mấy thứ đó làm sao mặt cô đủ dày để thốt ra được? Thiên Yết chỉ đáp qua loa:
“Em sợ lại quên mất, nhân lúc nhớ ra thì mang tới luôn.”
Đáng chứ. Có lặn lội xuyên từ đầu này tới đầu nọ của thành phố chỉ để được thấy anh cũng là đủ lắm rồi.
Bạch Dương chỉ cười, hai tay dắt hờ bên túi quần và nhìn ra mặt hồ Tây xa xôi. Mặt nước lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của anh, Thiên Yết ngây người, đột nhiên cô muốn khoảng lặng này kéo dài mãi mãi. Chỉ cô và anh, không gian riêng tư, và không hồi kết.
“Chắc em đói rồi nhỉ?” – Bạch Dương chợt lên tiếng – “Vào quán một tí đi, anh đãi em cái gì đó nhé.”
…
Hai cốc nhân trần thanh mát được đặt xuống bàn đôi nhỏ ở góc quán. Cùng với đó là đĩa bánh tôm thơm phức và nem chua rán giòn tan còn bốc hơi nóng mờ, món ăn vặt mà không một nữ sinh cấp ba nào có thể chối từ. Bạch Dương kéo ghế ngồi xuống đối diện, anh còn chu đáo đổ một ít nước sốt ra đĩa nhỏ rồi đẩy về phía cô.
“Cứ ăn thoải mái, muốn ăn gì anh lại lấy thêm cho. Yên tâm, anh là khách vip ở đây mà.” – Bạch Dương cười, chợt ghé thấp đầu thì thầm – “Cái này chỉ em biết thôi nhé, nhân viên bọn anh được giảm 40% cho mọi món ăn ở đây đấy.”
“Nhưng chỗ này cũng nhiều quá, anh ăn cùng đi.”
Thiên Yết có chút chần chừ khi nhìn đĩa nem đầy ụ trên bàn, cô đưa cho anh cái dĩa và khẽ đẩy về phía Bạch Dương. Anh cũng vui vẻ nhận lấy, quả thật chạy đi chạy lại từ nãy tới giờ cũng khá mệt mỏi, Bạch Dương không chút khách khí mà xiên một miếng bánh tôm nóng giòn.
Nhưng kì thực anh chẳng có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nói chuyện được vài ba câu lại phải đứng dậy, dù sao thì vẫn đang trong ca làm việc, Bạch Dương chỉ kịp bảo cô đợi một lúc rồi chạy đi mất hút. Khi thì bê đồ, khi thì gọi món, bưng nước, lấy khăn, rồi dọn dẹp, tuy không phải giờ cao điểm nhưng anh vẫn có hàng tá việc để làm.
Thiên Yết đợi anh. Ngón tay lướt Instagram đều đặn, nhưng chỉ có cô biết là mình không hề tập trung chút nào. Ánh mắt cứ vô thức dõi theo Bạch Dương đằng kia. Dáng vẻ trưởng thành của anh thu hút đến lạ.
Bạch Dương là kiểu nhân viên phục vụ vô cùng nhiệt tình và lịch sự với khách hàng, bất kể là người lớn hay trẻ con, trên môi luôn nở nụ cười thân thiện. Anh sẵn sàng giải thích chi li những thành phần của một món ăn nếu có ai hỏi, còn với lũ trẻ, anh trò chuyện và hỏi han chúng hệt như hai người bạn thân thiết.
Bạch Dương không ngần ngại cúi xuống ngang với cô bé con và hỏi nó muốn uống gì. Cô bé chần chừ nhút nhát được anh dắt tới trước tủ đồ uống tự chọn. Thậm chí anh còn bế cô bé lên để nó tự lấy lon nước cam yêu thích. Đổi lại chỉ là nụ cười rạng rỡ thay cho lời cảm ơn, cô bé tung tăng chạy về chỗ bố mẹ, nhưng đối với Bạch Dương điều đó là đáng giá lắm rồi.
Còn Thiên Yết, cũng chẳng biết từ bao giờ đã buông điện thoại xuống, tay kia chống cằm nhìn anh. Cái nhìn chăm chú cho tới tận khi
Bạch Dương quay về chỗ mình.
“Công việc vất vả vậy đấy, nhưng đó lại là dịp để anh tiếp xúc với lũ trẻ đáng yêu này.” – anh nhún vai.
“Vậy còn…” – Thiên Yết dò hỏi – “Tình yêu thì sao? Anh có bạn gái chưa?”
“Bạn gái à…” – Bạch Dương nghĩ ngợi một hồi, lắc đầu – “Em thấy đấy, anh cả ngày ôm quả bóng, không thì bá vai bá cổ với lũ quỷ trong đội đẫm mồ hôi, kiếm đâu ra bạn gái chứ.”
“Vậy trước đó thì sao?” – Thiên Yết buột miệng, bất chợt nhận ra câu hỏi của mình có hơi quá đà liện vội thu lại – “A! Em xin lỗi, anh không cần phải trả lời đâu, việc này cũng khá riêng tư…”
“Không sao không sao. Dù gì cũng là quá khứ rồi, anh chẳng ngại khi nói về nó.” – Bạch Dương bật cười – “Anh từng trải qua hai mối tình ngắn hồi năm ngoái, cũng chẳng có gì sâu sắc lắm. Một hồi cấp hai, được khoảng nửa năm gì đấy…”
“Còn … hiện tại? Anh có crush không?”
Câu hỏi đột ngột khiến Bạch Dương hơi ngạc nhiên. Nhưng Thiên Yết không rút lại, cô không hối hận khi hỏi câu đó, cô thực sự muốn biết.
Cơ mà hình như … cô đã biết sẵn câu trả lời rồi.
“Có, anh có đang thích một người.”
Bạch Dương trầm ngâm một hồi. Kì lạ là anh muốn tâm sự, mặc dù trước giờ Bạch Dương không phải là người sẵn sàng mở lòng và kể với người ngoài tâm tư kín đáo của mình. Ngay khi ấn tượng mọi người nhìn vào là một chàng trai vui vẻ nhiệt tình, nhưng những gì họ biết về anh không phải là nhiều.
Tuy nhiên kì lạ, anh cảm thấy tin tưởng cô gái trước mặt một cách vô điều kiện.
“Thật à? Cô ấy như thế nào?”
“Khá tốt và vui tính, cũng cảm giác dễ gần nữa. Bọn anh nói chuyện vô cùng ăn ý, anh nghĩ mình có thể cười cả ngày khi ở cùng người đó vậy. Tuy nhiên lại có những lúc khá trầm tính và hiểu chuyện. Cũng có những lúc, ừm … anh muốn che chở cho cô ấy.”
Bạch Dương chậm rãi kể với nụ cười mỉm trên môi.
“Hình như anh từng kể với em là anh thích những người chín chắn phải không? Cô ấy như là sự kết hợp vừa vặn của cả hai vậy. Khi cần thì rất biết suy nghĩ, yếu tố mà anh thích. Nhưng có những lúc lại hết sức hồn nhiên, yếu tố trái ngược hoàn toàn, tuy nhiên lại để cho anh ấn tượng sâu sắc. Như kiểu trái dấu thì hút nhau vậy. Vì vậy mà chẳng bao lâu kể từ lần gặp đầu tiên, anh đã nhận ra mình có cảm tình với người đó rồi.”
“Liệu người đó biết chứ?”
Thiên Yết chờ đợi. Đáp lại cô là cái lắc đầu có phần lưỡng lự xen lẫn tiếng thở dài, Bạch Dương đặt ly nhân trần đã cạn xuống bàn, hơi cúi đầu. Một khoảng lặng đủ lâu để đưa ra quyết định chắc chắn.
“Sẽ sớm thôi.”
“Ý anh là … ?”
“Anh sẽ tiến thêm một bước nữa.” – ánh mắt kiên định của Bạch Dương nhìn thẳng vào Thiên Yết – “Đã có người đi trước anh một bước rồi, anh nghĩ mình cũng phải lấy lại công bằng thôi.”
Một đối thủ rất nặng kí, đồng thời cũng là người anh không muốn đối đầu nhất …
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License