Chương 45: 45: Vô Thế
Buổi tối tập trung tại sân ăn uống hát hò chia tay, quân phục không còn mặc, những ngày tập luyện cực khổ cũng kết thúc.
Kể từ ngày mai trở đi, nơi chất chứa kỷ niệm một tháng bên nhau ngày lẫn đêm cũng sẽ khép lại, trả tất cả về với cuộc sống của riêng mình.
Sau này, mỗi người một lối riêng, kỷ niệm một tháng cùng khóc cùng cười vẫn tồn tại mãi ở đó…
Trong lúc mọi người cùng nhau chơi đùa dưới sân, Du Uyên Nhi cầm theo hai chai nước ngọt trở lên phòng ký túc, Điền Văn bị lăn xuống vực cũng chẳng xay xát nhiều nhưng lại bị bầm tím ở eo do cú đá của Khang Bất Dịch.
Trong phòng ký túc xá chỉ còn mỗi mình Điền Văn đang dưỡng thương, Du Uyên Nhi mang nước ngọt đến đưa, ngồi xuống ở giường đối diện trầm lặng vài giây.
“Điền Văn, mình…!có phải mình đã làm gì có lỗi với cậu mà mình không nhận ra không?”
Những ngón tay cầm nước ngọt của Điền Văn bất giác co siết lại, cúi đầu xấu hổ với những gì bản thân đã gây ra, cô lắc đầu phủ nhận ý của Du Uyên Nhi, thành thật nói: “Xin lỗi Uyên Nhi, đều do mình, hôm được Bất Dịch ra mặt trước những tên nam sinh quấy rối, mình đã nảy sinh cảm tình với cậu ấy.
Mình thừa nhận trước đây rất sợ Bất Dịch nhưng từng ngày thấy cậu ấy trở nên điềm tĩnh nghĩ cho người khác, mình lại không thể cầm lòng…!xin lỗi cậu”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Du Uyên Nhi, thực sự mà nói ở độ tuổi này Khang Bất Dịch thuộc kiểu nam sinh vô tình dễ gieo rắc cho nữ sinh những ý nghĩ về chuyện tình cảm, thậm chí ngoại hình đã chiếm đến bảy mươi phần trăm, từ lúc Khang Bất Dịch khống chế được hành động không tùy tiện đánh người và hòa nhập với mọi người thì số lượng nữ sinh thích anh lập tức tăng lên đếm không xuể.
Việc Điền Văn rung động Khang Bất Dịch có lẽ cũng không bất ngờ đối với Du Uyên Nhi, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ sẽ nhường anh cho Điền Văn, càng không có ý định lấy anh ra để cùng Điền Văn cạnh tranh công bằng.
Khang Bất Dịch là mối tình đầu, là người Du Uyên Nhi thích nhất cho đến hiện tại, khó khăn lắm cô mới có thể cùng anh trở thành một đôi, cô tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Du Uyên Nhi mỉm cười không rõ vui buồn, mang tâm tư ra bộc bạch: “Điền Văn, mình hiểu, mình cũng giống như cậu, có lẽ vì là con gái nên khi có một người con trai đứng ra bảo vệ mình thì người đó liền tỏa ra hào quang, mình đã mất bốn năm, bốn năm để được ở bên người mình thích, người từng bảo vệ mình đến mức khiến bản thân bị thương, vì vậy xin lỗi cậu, những thứ khác mình có thể nhường cho cậu, riêng Bất Dịch sẽ không bao giờ”
Bất kỳ ai trong lớp cũng biết Du Uyên Nhi là một cô gái không bao giờ biết nổi giận, tốt bụng đến mức không có Ái Ái thì cô chắc chắn đã bị ức hiếp, nhưng đối diện với Điền Văn lúc này là một Du Uyên Nhi khác hẳn với bình thường, từ nét mặt đến giọng nói đều cứng rắn đến mức khiến người khác phải nhìn cô bằng một con mắt khác.
Điền Văn là một kẻ hiếu thắng, bởi nên khi thích Khang Bất Dịch liền nghĩ mình có thể giành được anh bởi điều kiện của cô gái này hơn hẳn Du Uyên Nhi, nhưng anh chưa một lần ngoái đầu nhìn Điền Văn lấy một lần khiến cô ta sinh ra ghen tức muốn hãm hại Du Uyên Nhi để hả dạ, cuối cùng để rồi bị gậy ông đập lưng ông, nghiêm trọng hơn là đã chọc giận đến mức giới hạn của Khang Bất Dịch.
Giờ đây có cho Điền Văn tiền, cô ta cũng chẳng dám tiếp tục thích Khang Bất Dịch hay nghĩ cách hại Du Uyên Nhi.
Sau cuộc nói chuyện thẳng thắn với Điền Văn, Du Uyên Nhi xuống sân cùng mọi người, dáng vẻ không còn mệt mỏi như lúc trưa, cũng không lơ ngơ như mọi ngày, đổi lại là gương mặt mang theo biểu cảm có chút lạnh lùng.
Du Uyên Nhi biết, việc Điền Văn động thủ với cô vì thích Khang Bất Dịch chỉ là khởi đầu cho những ngày tháng sau này…!xuất hiện những cô gái khác thích anh và cũng sẽ có người giống như vậy.
Buổi sáng hôm sau chia tay về trường, Hà Quân nghe anh trai Du Uyên Nhi sẽ về nước trong cuối năm nay nên cũng đã hẹn đến nhà thăm anh em cô.
Mười chiếc xe nối đuôi nhau dần rời xa khu huấn luyện, mới ngày nào vẫn còn bỡ ngỡ khi đặt chân đến đây, nay đã phải mang theo kỷ niệm tạm biệt.
Trên xe, Du Uyên Nhi ngồi cạnh cửa sổ dựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên bên ngoài, vài tiếng nữa thì trong mắt cô chỉ còn phố xá đông đúc xe độ tấp nập, chẳng còn một màu xanh lá dễ chịu, chẳng còn không khí trong lành không khói bụi từ khí thải của động cơ, những ngày tháng bình yên suốt một tháng cũng đã thực sự kết thúc.
Khang Bất Dịch liếc mắt nhìn Du Uyên Nhi, chợt nhận ra kể từ trưa hôm qua đến tận sáng nay cô đều rất trầm lặng không giống như thường ngày, cũng không rõ vì cô đang không vui về thái độ của anh hay đang buồn phiền chuyện liên quan đến sự cố ở trong rừng.
Nghĩ ngợi một chút, Khang Bất Dịch cởi áo khoác bên ngoài đắp lên trước người Du Uyên Nhi, đến lúc này cô mới xoay đầu nhìn anh, cất giọng hơi sầu não: “Chút nữa cậu về nhà luôn sao?”
“Ừm”
“Phải ăn cơm trước đã” Du Uyên Nhi nói rồi chưa đợi Khang Bất Dịch trả lời đã nhìn ra cảnh vật bên ngoài lần nữa.
Khang Bất Dịch chỉ lẳng lặng dõi theo Du Uyên Nhi, không nói gì thêm.
Xe chạy được một lúc, khi nắng bắt đầu lên cao, Du Uyên Nhi nhìn sang phát hiện Khang Bất Dịch đang ngủ, cô kéo rèm che nắng tránh ảnh hưởng đến anh.
Trong xe mở máy lạnh nên nhiệt độ khá thấp, Khang Bất Dịch nhường áo khoác cho Du Uyên Nhi, trên người anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi.
Thấy cổ áo Khang Bất Dịch hơi hở sợ anh bị nhiễm lạnh, Du Uyên Nhi vươn tay ra khỏi áo khoác đang đắp kéo cổ áo anh khít lại với nhau, ngay lúc tay cô nắm vào cổ áo anh thì một tiếng “Tách!” vang lên, cô giật mình ngẩng đầu mới thấy cô chủ nhiệm vừa chụp ảnh cô và anh xong, Du Uyên Nhi còn chưa kịp mở miệng giải thích thì cô chủ nhiệm đã mang theo nụ cười ẩn ý đi chụp hình những người khác.
Ngay buổi tối ở nhà, cô chủ nhiệm đăng ảnh đã chụp trên xe vào trong nhóm chat của lớp, tất cả đều bùng nổ trước bức ảnh Du Uyên Nhi nắm cổ áo đang hở ra của Khang Bất Dịch, tầm mắt của cô lại hướng vào ngực của anh dưới lớp cổ áo hở kia.
Du Uyên Nhi đang vật vã trên giường vì oan không có cơ hội giải thích, mọi người cứ liên tục gửi tin nhắn trêu chọc, “nạn nhân” Khang Bất Dịch bỗng gửi riêng cho cô một tin nhắn kèm bức ảnh kia mang đầy hàm ý trêu ghẹo: Đã xem.
Đọc xong tin nhắn, nước mắt Du Uyên Nhi chảy thành từng dòng vô hình.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License