Cánh tay cô không nhịn được ôm chặt thêm một chút, thậm chí cô có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc của anh.
Phó Lâm Viễn được cô ôm từ đằng sau, đạp chân ga nhanh hơn, giống như một mũi tên bay đi, khung cảnh xung quanh giống như lướt qua người, ống tay áo bị gió thổi tung bay, đập phần phật vào da thịt.
Chiếc mô tô màu đỏ của Lục Thần cũng lái đến bên cạnh, thân xe cách Trần Tĩnh nửa mét, Phó Lâm Viễn quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thần, một giây sau anh lại đạp chân ga tăng tốc, vèo một tiếng đã bỏ xa con xe kia của Lục Thần.
Trong không khí có thể nghe loáng thoáng âm thanh mắng mỏ của Lục Thần.
Cũng vì vậy mà cánh tay của Trần Tĩnh càng ôm chặt eo anh, những chiếc lá trên đường bị nghiền nát bay lên, những cành cây rơi nhẹ xuống mũ bảo hiểm của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh hơi căng thẳng.
Tay trái cô nắm chặt cổ tay phải.
Phó Lâm Viễn cúi người rồi rẽ vào một con đường khác, đầu gối cách mặt đất chỉ có mấy centimet, Trần Tĩnh sợ hãi nuốt nước bọt trong miệng, đầu cô dựa sát vào mũ của Phó Lâm Viễn.
Sau khi đi qua khúc cua, họ vững vàng tiến vào đường lớn, xe cũng thẳng lên.
Nhưng đầu của Trần Tĩnh vẫn còn áp vào người của Phó Lâm Viễn, tạm thời không bỏ ra, phần xương sống của đàn ông hơi nhạy cảm, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu, nói với giọng trầm trầm: “Sợ à?”
Trần Tĩnh đang điều chỉnh tâm lý.
Cô há hốc miệng, thở hổn hển nói: “Vẫn ổn.”
Nhưng đôi tay trên eo kia không nói như vậy, nó ôm chặt đến nỗi Phó Lâm Viễn có thể cảm nhận được sự căng thẳng không thể phát tiết ra được của cô, anh hơi nhướng mày, một bàn tay sờ xuống eo, nhẹ nhàng kéo tay của cô ra.
Theo phản xạ Trần Tĩnh vô cùng căng thẳng, trở tay tóm lấy ngón tay anh.
Trong nháy mắt.
Giống như yên tĩnh vài giây.
Trần Tĩnh phản ứng lại, dường như cô và anh đang đan mười ngón tay lại với nhau, cô buông năm ngón tay của mình ra, lui sang bên cạnh.
Phó Lâm Viễn trầm mặc vài giây nói: “Thả lỏng đi, tôi từng lái qua con đường này rất nhiều lần rồi.”
Trần Tĩnh dừng một chút nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi tin anh.”
Một tiếng tổng giám đốc Phó.
Vào lúc này, nó giống như là cấp dưới trung thành và tín nhiệm với cấp trên vậy.
Phó Lâm Viễn yên lặng, khóe miệng khẽ cong, một chút rung động không rõ ràng tan biến như sương mù lúc này, tim Trần Tĩnh đập nhanh hơn.
Cô ổn định nhịp tim, hơi ngửa đầu, liếc mắt là nhìn thấy một bầu trời đầy sao, như thể tất cả ngôi sao ở thành phố này tụ tập lại vậy, đẹp không tả nổi.
Ngân hà ngàn dặm.
Chỉ một lát sau, phía trước xuất hiện một vách đá. Phó Lâm Viễn chậm rãi dừng xe lại, phía trước ngoại trừ bầu trời có đầy sao ra thì còn có ánh đèn của rất nhiều ngôi nhà, Trần Tĩnh xuống xe, bỏ mũ bảo hiểm xuống, đi về phía trước vài bước, nhìn chằm chằm vào khoảng trời kia.
Búi tóc của cô đã bị rối từ lâu, tóc búi ở sau đầu lung lay như muốn tuột ra, trong tùy ý nhưng lại rất đẹp.
Đôi chân dài của Phó Lâm Viễn xuống xe, đặt mũ bảo hiểm ở trước xe, đút tay vào túi quần, anh cũng nhìn lên bầu trời đầy sao kia, dưới bầu trời đầy sao có một bóng người cao gầy đang khẩy tóc…
Anh cúi đầu châm thuốc, ngước mắt lên hút thuốc.
Trần Tĩnh cảm thấy sau đầu hơi nặng, cô giơ tay ra sau sửa soạn lại, không cẩn thận làm rơi kẹp tóc, tóc xõa xuống, cô bất lực, chỉ có thể dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mái tóc, bầu trời đầy sao như bao phủ người cô. Phó Lâm Viễn nhả khói thuốc, dựa vào xe, vài giây sau chiếc mô tô màu đỏ cũng ngừng lại bên cạnh anh.
Lục Thần giận dữ xuống xe, tháo mũ xuống hất tóc, vốn dĩ anh ta muốn lao đến chỗ của Phó Lâm Viễn nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy phía trước có một bóng người đang xõa tóc.
Cổ họng anh ta như bị mắc kẹt, sự giận dữ gì đó đều tan biến hết.
Một người đẹp như vậy lại đứng dưới bầu trời đầy sao, đáng giá.
Anh ta chống hông nhìn Phó Lâm Viễn: “Tôi tha thứ cho anh đấy.”
Phó Lâm Viễn liếc mắt nhìn anh ta, không để ý. Lục Thần để mũ bảo hiểm xuống, quay sang chỗ của anh lấy thuốc lá, Phó Lâm Viễn ném vào ngực anh ta một hộp thuốc lá, Lục Thần lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc xong thì đi đến chỗ của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh không buộc tóc, chỉ có thể để xõa, cô để cái kẹp trong túi áo khoác, có người đi đến bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn: “Anh Lục.”
Lục Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô hỏi: “Ở đây có đẹp không?”
Trần Tĩnh gật đầu.
“Đẹp.”
Lục Thần mỉm cười: “Không đẹp bằng cô.”
Trần Tĩnh ngẩn ra, yên lặng nhìn anh ta một giây, sau đó cô nhìn ra đằng sau, cô gái đến cùng Lục Thần đang chống eo, trợn mắt. Giọng Trần Tĩnh bình tĩnh: “Anh Lục đừng đùa.”
“Cô không tin à? Vậy cô hỏi Phó Lâm Viễn đi.” Lục thần quay đầu: “Tổng giám đốc Phó, thư ký của anh có đẹp không?”
Nhịp tim Trần Tĩnh đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Phía trước là hàng ngàn ngôi sao, đằng sau là người ở trong tim. Cô giữ bình tĩnh quay đầu lại, yên lặng nhìn Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn cất điện thoại, ngước mắt, vừa húp thuốc vừa mơ hồ nói.
“Cũng được.”
Cô gái hình như kia không hài lòng vì bản thân bị xem nhẹ, cô ta tiến lên vài bước, đến bên cạnh Phó Lâm Viễn: “Anh trai, vậy em thì sao.”
Phó Lâm Viễn nghiêng đầu, miệng ngậm điếu thuốc.
Anh không nói gì.
Cô gái kia: “…”
Hốc mắt đỏ lên, con mẹ anh.
Ngay cả cũng được cũng không nói.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License