Chương 49: Trở về
Trợ lý Chung cũng là vì quyền lực suy xét, tuy rằng không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật, nếu Mục tổng thật sự xảy ra chuyện gì, trước mắt hắn cũng có thể giành được lợi ích lớn nhất cho phu nhân, nói cách khác một khi tin tức bị tiết lộ, những người như hổ rình mồi trong công ty khẳng định sẽ phát tác, phu nhân nhất định sẽ có thể không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Hơn nữa lúc này sức khỏe của ông Thẩm cũng không tốt, càng không thể chịu kích thích, chuyện này nháo lớn cũng sợ kích thích đến ngài ấy, cho nên hắn mới luôn muốn giấu giếm, chỉ sợ Thẩm Huyên xúc động một cái thực sự sẽ rời đi, hơn nữa ai biết sự việc lần này là ngoài ý muốn hay do người khác làm?
Những thứ ở bên trong hào môn rất hắc ám, rất nhiều điều khiến người khác không thể nào tưởng tượng được.
Thẩm Huyên gãi gãi đầu tóc thỉnh thoảng ở nơi đó đi tới đi lui, lúc này toàn bộ đầu óc đều loạn, từ ngày hôm qua vẫn luôn mất liên lạc đến bây giờ, hơn nữa còn đang ở trên biển, hiện tại cô đã không dám nghĩ sâu thêm.
“Lúc trước cậu nói công ty xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?” Cô đột nhiên hỏi.
Dứt lời, trợ lý Chung cũng hơi do dự, lúc sau mới nghiêm túc nói: “Chính là công ty xảy ra nội gián, thiếu chút nữa khiến chúng tôi thất bại một hạng mục lớn, lần này Mục tổng đi ra ngoài cũng là vì giải quyết lỗ hổng.”
Thẩm Huyên không nói gì, hai tay nắm lấy lan can, ánh mắt thẳng tắp dừng lại người ở dưới lầu, không khí đột nhiên nặng nề lên, bàn tay đang nắm lan can cũng càng ngày càng chặt.
“Cậu đi đi, có chuyện gì nhớ rõ trước tiên cho tôi biết, ngoài ra, biểu hiện tự nhiên chút, đừng cho người khác nhìn ra manh mối.”
Nghe vậy, trợ lý Chung gật đầu, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chậm rãi đi xuống lầu, thật ra hắn còn muốn nói thêm chuyện khác, có điều thoạt nhìn phu nhân cũng không muốn để ý tới chuyện khác.
Ở trong một đại gia tộc, một khi người thân xảy ra chuyện, mỗi người đều nghĩ đến lợi ích của bản thân, hắn cũng muốn nói một chút ý định xấu, nhưng lại không nghĩ tới đối phương một chút cũng không quan tâm những lợi ích có thể đạt được dễ như trở bàn tay, có lẽ, cũng do trước kia hắn đối với phu nhân luôn tồn tại thành kiến, tuy rằng lúc trước phu nhân làm việc cực đoan, nhưng lại thật tâm vì Mục tổng, phần tình cảm này quả thật khó có được, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Nhìn trợ lý Chung dần dần ra khỏi cửa, Thẩm Huyên rốt cuộc nhịn không được chậm rãi ngồi xổm xuống, trong lòng phiền muộn xoa mặt, cô vẫn luôn cho rằng mình chỉ ở bên Mục Đình vì anh có tiền lại đẹp mắt, nếu đối phương xảy ra chuyện, mình liền có thể được thừa kế một di sản cực lớn, nhưng vì sao trong lòng cô lại khẩn trương sốt ruột như vậy.
Bất kể chuyện gì xảy ra trước kia, cô đều có thể tìm Mục Đình thương lượng, bởi vì cho dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng đều có thể giải quyết, nhưng mà bây giờ toàn bộ đầu óc của cô đều loạn, hoàn toàn tìm không thấy người có thể thương lượng.
Hít sâu một hơi, cô đi vào toilet vốc nước lạnh lên mặt, sau khi chờ đầu óc thanh tỉnh một chút, mới nằm trên giường suy tư, tuy rằng không biết hào quang nam chính còn có dùng được hay không, nhưng trước mắt lại là thứ duy nhất mà cô có thể ký thác hy vọng, cô không dám nghĩ đến việc Mục Đình sẽ xảy ra chuyện, bởi vì nghĩ đến đó trong lòng cô liền đặc biệt khó chịu, lúc bắt đầu trở thành nữ phụ, tuy rằng nam chính luôn nói lời lạnh nhạt với cô, nhưng từ trước đến giờ đều không có khắt khe với cô, cho rằng mình không có tiền, còn luôn đưa tiền cho cô xài, tuy rằng sau này có đụng tay đụng chân vào việc ly hôn, nhưng mà từ trước đến nay cô đều không có chịu thiệt qua, cô muốn cảm giác an toàn, đối phương đều cho, thậm chí mang toàn bộ tài sản đến ký hợp đồng với cô.
Trước kia Thẩm Huyên luôn cảm thấy người này đối với mình không tốt, sẽ không dỗ dành cô, sẽ không lãng mạn, cũng sẽ không chủ bồi cô, nhưng hiện tại ngẫm lại, kỳ thật chỉ là do mình trước kia vẫn luôn đều không có phát hiện mà thôi, nam chính đã từng thường xuyên đi công tác, một tháng có một nửa thời gian đều là ở bên ngoài, nhưng mà hiện tại cơ bản đều rất ít đi công tác, khẳng định là bởi vì anh muốn ở lại bồi mình, chỉ là trước nay đều không nói.
Càng nghĩ càng phiền muộn, Thẩm Huyên làm cho mình không cần suy nghĩ nữa, nhưng có chuyện cô cảm thấy rất khả nghi, trong cốt truyện vai ác vì trả thù nam chính, cố ý bán đứng tin tức của công ty, không biết lần này có phải hắn làm hay không?
Gọi điện thoại qua, di động Mục Đình vẫn tắt máy như cũ, cô lại gọi điện thoại cho Mục Dịch, có điều lần này ngược lại rất nhanh đã kết nối được.
“Huyên Huyên?”
Đối phương có vẻ tương đối bình tĩnh, Thẩm Huyên dừng lại, đột nhiên nói: “Tôi có chút việc muốn hỏi cậu, ngày mai cậu đến đây.”
Hện tại cô không dám ra ngoài, lời nói cũng có chút khó nghe, nếu Mục Đình thật sự đã xảy ra chuyện, mình lại có chuyện gì không hay, công ty liền hoàn toàn rơi vào trong tay người ngoài, có một số người vì mấy trăm vạn đều có thể làm ra chuyện giết người cướp của, vậy thì miễn bàn đến tài sản kếch xù này, cô tuyệt đối không thể để những âm mưu của những người đó thực hiện được.
Người ở đầu bên kia điện thoại trả lời không chút do dự, dường như là biết Mục Đình không ở đó, vô cùng thoải mái đáp ứng, chỉ cần là Thẩm Huyên yêu cầu, hắn trước nay đều sẽ không cự tuyệt, nhưng trừ chuyện rời khỏi cô.
Cúp điện thoại, Thẩm Huyên ôm chăn ngây ngốc nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy căn phòng to như vậy lại vắng vẻ đến đáng sợ, hốc mắt không hiểu sao lại nóng lên, cô nhắm mắt lại khiến bản thân ngủ, nói không chừng ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy Mục Đình đã quay về, rốt cuộc đến xe đâm anh cũng bất tử, lần này chắc chắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vẫn trằn trọc khó ngủ như cũ, cô ôm di động rất sợ bỏ qua bất kỳ tin tức gì, khi đang mơ màng sắp ngủ thì đã đến buổi sáng ngày tiếp theo, cô không còn ý thức, nhưng việc đầu tiên vẫn là nhìn di động, có điều mặt trên không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin tức gì từ trợ lý Chung, trong lòng cô cũng nảy lên một tia mất mát.
Bởi vì muốn gặp Mục Dịch, cho nên hôm nay Thẩm Huyên không đến bệnh viện, hơn nữa cũng không dám đem chuyện này nói cho ông biết, sợ đối phương lo lắng theo, bây giờ ông tuyệt đối không thể lại chịu bất luận kích thích gì.
Gần đến chiều Mục Dịch mới đến đây, bởi vì không có khẩu vị, nên giữa trưa Thẩm Huyên không ăn gì, dì Vương cho rằng cô muốn giảm béo, nên cắt một dĩa trái cây đặt lên bàn cho cô, có điều sau khi nhìn thấy Mục Dịch đến đây, bà sợ tới mức lại muốn đi gọi bảo vệ, rốt cuộc chuyện lần trước còn rõ ràng trước mắt, Thẩm Huyên lập tức ngăn bà lại, hơn nữa còn nói đối phương đi xuống nghỉ ngơi.
Sợ một mình cô ở đây sẽ gặp nguy hiểm, mấy lần dì Vương muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn đi xuống.
Khi toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại hai người, Mục Dịch ngược lại vô cùng tự tại ngồi ở đối diện cô, có điều trong mắt lại có thêm một chút gì đó khiến người khác không nhìn ra được.
“Từ trước đến nay cậu đều sẽ không gạt tôi.” Ánh mắt cô sáng rực.
Người ngồi ở đối diện thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, biểu tình không đổi, nửa ngày, trên mặt mới dần dần nhiễm một tia ý cười, “Đương nhiên.”
Bộ dạng tuấn mỹ của người đàn ông mang theo một chút phức tạp khiến người khác không nhìn thấu, không hề giống như xưa bướng bỉnh cố chấp như vậy, ngược lại thâm trầm rất nhiều.
Thẩm Huyên cầm lấy gối ôm, thanh âm bình tĩnh, “Vậy cậu nói cho tôi biết, cái người nội gián trong công ty có phải là cậu hay không?”
Cô không muốn chuyện xấu gì cũng đều hướng trên đầu hắn chất vấn, nhưng trực giác nói cho cô, chính là Mục Dịch.
Đối diện với hai tròng mắt chất vấn của cô, ấn đường Mục Dịch gắt gao nhăn lại, nửa ngày, mới cười nhạo một tiếng, “Nếu em cảm thấy là anh vậy thì đó chính là anh.”
“Mục Dịch!” Sắc mặt Thẩm Huyên trầm xuống, “Tôi phải nghe chính miệng cậu thừa nhận!”
Toàn bộ đại sảnh đều tràn ngập bầu không khí ngưng trọng, Mục Dịch cúi đầu, lòng bàn tay hơi căng thẳng, “Là anh.”
Thành thật mà nói, Thẩm Huyên cực kỳ không hy vọng là hắn, bởi vì cô không muốn lại nhìn thấy đối phương vì mình mà tiếp tục đi sai đường, nhưng khi một người cố chấp điên cuồng lên, vài câu nói của cô sao có thể thuyết phục được.
Hít sâu một hơi, cô cúi đầu ôm chặt gối, thẳng đến khi khớp xương trắng bệch, thật lâu sau, đột nhiên từ phía sau lấy ra một cái máy ghi âm, ánh mắt đã không còn bất kỳ độ ấm nào, “Lúc trước cậu thuê người lái xe đâm Mục Đình, tôi nói rồi nếu lại có lần tiếp theo tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ, tôi không hy vọng cậu lại tiếp tục sai, những chuyện cậu đã làm tôi sẽ nói hết cho Mục Đình, mặc kệ kết cục cuối cùng thế nào, tôi đều đã cho cậu cơ hội, tôi sẽ không tiếp tục dung túng cậu nữa, cho dù cậu luôn miệng nói yêu tôi, nhưng cậu lại không có nghĩ đến, tôi có thể thừa nhận được tình yêu của cậu hay không.”
Lúc trước cô không nói, chẳng qua vì có chút không đành lòng, chỉ cảm thấy đối phương cũng là một người đáng thương, nhưng vì sao lại muốn khiến người khác vì sự cố chấp của hắn mà phải trả một cái giá lớn, một quyết định của hắn, sẽ mang đến cho người khác nhiều rắc rối, nếu không phải tại hắn, thì Mục Đình sẽ không xuất ngoại, nói không chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Bốn mắt nhìn nhau, nhận ra trong mắt cô chợt lóe lên tia oán hận, Mục Dịch đột nhiên cười ra tiếng, “Vậy em cảm thấy hắn sẽ quay về sao?”
Dừng lại hô hấp, Thẩm Huyên không dám tin nhìn người đối diện, trên mặt dần dần tràn ngập phẫn nộ, “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ chuyện của Mục Đình là cậu làm?!”
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới việc này lại cũng là do Mục Dịch làm, nhưng nghĩ đến đối phương ở trong sách còn đặt bom vào trong xe nam chính. Đạn đều dám làm, vậy còn có cái gì mà làm không được!
“Nếu em cho rằng đều là do anh làm, vậy thì cho dù anh nói cái gì cũng đều không có tác dụng.”
Mục Dịch cười tự giễu, thần sắc đột nhiên cô đơn, “Anh đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí nghĩ đến việc Mục Đình đã chết em sẽ cùng anh ở bên nhau, nhưng anh lại phát hiện anh cũng không có cao hứng như vậy, anh tự hỏi bản thân vì sao lại như vậy, anh yêu em, điều này là không thể nghi ngờ, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn tự hỏi bản thân vì sao, thẳng đến gần đây mới tìm được đáp án.”
Thẩm Huyên cuộn chặt tay, hoàn toàn không nghe đối phương nói, chỉ nghĩ hận không thể tìm người đem hắn bắt lại.
“Em nói đúng, em vì hắn thay đổi quá nhiều, anh phát hiện ký ức của bản thân còn dừng lại ở ba năm trước đây, hiện tại em sẽ không còn mắng anh là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cũng sẽ không khiến anh lăn thật xa, ngược lại bắt đầu sợ hãi đến sự tồn tại của anh……”
Ánh mắt Mục Địch bỗng nhiên thay đổi, “Giống như ánh mắt bây giờ của em, đã thật lâu rồi anh đã không nhìn thấy, quả thật anh rất thích ánh mắt như vậy, vì ít nhất em còn nhớ rõ anh.”
“Bệnh tâm thần!” Thẩm Huyên rốt cuộc nhịn không được mắng một câu, đặc biệt là khi nghĩ đến mình còn sẽ bị dây dưa cả đời.
Như là một chút cũng không để bụng sự chán ghét của cô, ngược lại Mục Dịch rất hưởng thụ đứng lên, ý vị không rõ nhìn cô nói: “Em nhớ cho kỹ, điều anh làm hết thảy cũng là vì em, mà không phải bởi vì hắn.”
Lưu lại một câu, hắn liền ra khỏi biệt thự, nếu như ngày thường đối phương nguyện ý tâm bình khí hòa nói chuyện như vậy, Thẩm Huyên nhất định sẽ rất vui mừng, nhưng mà trước mắt cô chỉ có căm hận, nếu Mục Đình không về được, cô nhất định phải đem người này đưa vào ngục giam!
Còn nói là vì cô, Thẩm Huyên ghét nhất những người đem danh nghĩa là yêu cô đi làm những chuyện hại người hại mình!
Càng nghĩ càng giận, cô càng ngày càng muốn liên lạc với trợ lý Chung đem ghi âm cho anh ấy nghe, tiết lộ bí mật của công ty cũng là vi phạm pháp luật, cái người Mục Dịch này đã điên rồi!
Chỉ cần nghĩ đến việc Mục Đình bởi vì mình mới xảy ra chuyện, trong lòng Thẩm Huyên càng thêm khó chịu, chưa từng hy vọng hào quang nam chính của anh có thể mạnh thêm một chút như vậy.
Không bao lâu sau Bạch Tư lại qua đây, hỏi văn kiện ngày hôm qua đã ký xong chưa, Thẩm Huyên nói quên đưa cho Mục Đình xem, nói Bạch Tư chờ một chút, cũng không dám đem chân tướng nói cho cô ấy biết, chuyện này càng ít người biết đến càng tốt.
Buổi tối vẫn không có ăn uống cái gì như cũ, rất sớm liền nằm ở trên giường, gắt gao cầm di động chờ trợ lý Chung gọi điện, gần mười giờ tối, dì Vương mới tiến vào kêu cô đi xuống ăn một chút gì, nói là giảm béo quá mức sẽ có hại.
Thẩm Huyên rất muốn cười, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cười khổ, cẩn thận tính lại, Mục Đình đã mất liên lạc suốt ba ngày.
Trong miệng khô khốc, cô vẫn lên tinh thần đi xuống ăn một chút gì, chỉ là trong lúc cô xuống lầu, lại phát hiện trên bàn cơm còn có một người đàn ông mặc đồ ở nhà đang ngồi, hiển nhiên đã trở về một lúc, còn đã tắm rửa xong.
Dụi mắt vài cái, sau khi xác định chính mình không có nhìn lầm, cô lập tức phi như bay xuống, sau khi đến gần nhìn bóng dáng của người đàn ông dưới ánh đèn, nhịn không được ôm chặt đối phương, ngữ khí tràn ngập nôn nóng, “Anh không có chuyện gì chứ?”
Gương mặt này là thực sự tồn tại, cũng không phải do ảo giác của cô!
Dì Vương cười quay trở lại phòng bếp, anh buông ly nước, bỗng nhiên nhìn người phía sau: “Quan tâm anh như vậy sao?”
Thẩm Huyên vốn dĩ còn có rất nhiều lời muốn nói, hốc mắt đều nóng lên, nhưng ngay sau đó lập tức trừng mắt giận giữ đá xuống ghế anh, “Em đương nhiên không quan tâm, anh mà chết em đã có thể phát tài!”
Dưới ánh đèn, cặp mắt to tròn kia đã có chút ướt át, dưới mắt cũng phiếm một chút màu xanh lá, có thể thấy được hai ngày này cô cũng không có nghỉ ngơi tốt, khóe môi Mục Đình hơi nâng, giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, bỗng nhiên từ bên cạnh lấy ra một cái hộp màu hồng.
“Đây là cái gì?” Thẩm Huyên nghi ngờ quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá, phát hiện đối phương một chút vết thương cũng không có, mệt cô còn lo lắng như vậy, người ta chính là có hào quang của nam chính đó.
Mục Đình đưa mắt nhìn cô, “Không phải em nói anh đi công tác chưa bao giờ mang quà về.”
Trái tim vừa động, Thẩm Huyên không khỏi ôm lấy cổ anh lẩm bẩm nói: “Tại sao anh không nhận điện thoại của em, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện.”
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License