Chương 50: Chân tướng
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thẩm Huyên cũng không dám tin đối phương nói về liền về, thế mà lại một chút tin tức cũng không có, cũng không có gọi điện thoại thông báo cho cô, câu trả lời duy nhất chính là anh không muốn nói cho cô.
Nghĩ đến việc mình lo lắng như vậy, kết quả đối phương một chút việc cũng không có, Thẩm Huyên liền cảm thấy đầu của mình chắc chắn là bị cửa kẹp, lần trước mình bị bắt cóc, đối phương đều có thể không cần manh mối mà vẫn tìm được chính mình, lần này sao có thể sẽ mất liên lạc lâu như vậy, hơn nữa bộ dáng trợ lý Chung thoạt nhìn một chút cũng không nóng nảy, chắc chắn là cái gì cũng đều biết.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Mục Đình không nhanh không chậm giải thích một câu.
Thẩm Huyên lại kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, ánh mắt sáng quắc cứ như vậy dò xét người đối diện, càng thêm cảm thấy anh đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ sau lưng mình.
“Chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?” Giữa hai hàng lông mày cô nhíu lại, trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Kéo tay cô lại, Mục Đình sờ đầu cô, ánh mắt sâu kín nói: “Chuyện xảy ra bất ngờ, cho nên không kịp nói cho em.”
Hơn nữa anh cũng có một chút tâm tư.
Không hiểu sao cái mũi đau xót, Thẩm Huyên tránh khỏi tay anh, thật sâu nhìn vào mắt anh, tiếp theo liền bước lên lầu, thoạt nhìn ngay cả trợ lý Chung cũng đều biết, mà mình ở trong lòng anh ngay cả một người trợ lý cũng không bằng, ngay cả việc làm ăn bảo mật cũng muốn gạt cô, chứng minh mình ở trong lòng anh độ tin tưởng còn không bằng một trợ lý.
Tắm rửa xong, Thẩm Huyên đem cửa khóa trái, hơn nữa còn khóa thêm khóa sắt, không thể phủ nhận, cô cảm giác mình đối Mục Đình giống như nhiều thêm một chút gì đó, nhưng cô lại không muốn thừa nhận, chỉ có thể bực bội nằm ở trên giường ngủ, hai ngày này cũng chưa được ngủ ngon, rất nhanh cô liền ngủ mất, nhưng lúc nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy trong ổ chăn bỗng nhiên nóng lên.
Không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác được giữa cổ đột nhiên có thêm một cái đầu, nhịn không được cúi đầu liền cắn vào đầu vai anh một ngụm, cô đã khóa thêm khóa sắt, người này sao lại vào được?!
“Chung Toàn không biết.”
Trong bóng đêm, giọng nói anh trầm thấp liền vang lên ở bên tai, Thẩm Huyên có chút không tin, hơn nữa cơn buồn ngủ kéo đến, chẳng qua chỉ quay người khịt mũi nói, “Anh cảm thấy em sẽ tin anh sao?”
Miệng của đàn ông, đều là quỷ gạt người.
Ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, khóe môi Mục Đình khẽ nhếch, đột nhiên cúi đầu ở bên tai cô nói nhỏ vài câu, người nằm trong lòng ngực bỗng nhiên đẩy anh một phen.
Thẩm Huyên đỏ mặt lại dịch xa chút, cô mới không muốn lại nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ của anh, nhưng lúc này bên hông đột nhiên nhiều thêm một bàn tay, bên tai lại vang lên một giọng nam êm tai, “Anh đã nói trước với luật sư, cho dù có chuyện gì, Chung Toàn sẽ thay em xử lý chuyện cổ phần.”
Mi mắt khẽ nâng, khóe môi Thẩm Huyên bĩu một cái, nhưng vẫn không nói gì, có điều đối với người đàn ông đang tới gần ngược lại cũng không có lại kháng cự.
Trong bóng đêm, cô ôm chặt cánh tay anh, lại lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại anh ý vị thâm trường nhìn người trong lòng ngực, anh đã nghe Chung Toàn nói toàn bộ, cô rất lo lắng cho mình.
…………………..
Ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, chờ khi Thẩm Huyên xuống lầu ăn cơm, phát hiện quả nhiên Mục Đình không ở đây, cô cũng chỉ có thể đến bệnh viện, Bạch Tư cũng đang ở đó, có điều Bạch Tư đã nói cho cô một sự kiện thú vị.
“Hôm nay truyền ra tin tức, Mục Thức bên kia đã cùng Quốc Đạt và Hoa Mỹ đạt thành hợp tác, cuộc họp báo vừa mới kết thúc.”
Thẩm Huyên đang gọt táo cho ông, nghe vậy không khỏi lấy di động ra tìm kiếm tin tức, cho dù không hiểu chuyện trên thương trường nhưng cô cũng biết lần hợp tác này đại biểu cho cái gì, nghĩ thầm chẳng lẽ lần này xảy ra chuyện chính là muốn đi bàn chuyện hợp tác?
“Có điều lần này Phương thị sợ là mệt lớn, nghe nói vì muốn đạt được lần hợp tác này, có vẻ như còn hạ cả vốn lẫn gốc, hình như buổi sáng ông Phương đột nhiên vào bệnh viện, có vẻ như không qua khỏi.” Bạch Tư giống như đang nói một chuyện râu ria.
Nghe vậy, tâm tư Thẩm Huyên lại sinh động lên, cô giống như đã hiểu ra cái gì đó, Mục Dịch thực sự đã đem tin tức tiết lộ cho Phương Khâm, lại không nghĩ rằng vẫn chậm một bước, khó trách lần này Mục Đình lại thần bí như vậy.
“Ha hả a.” Ông Thẩm trên giường bệnh đột nhiên nở nụ cười, tất cả các nếp nhăn sát lại với nhau, còn búng tờ báo trong tay, “Xem ra vẫn là mệnh của lão già ta đây cứng rắn.”
Biết ông cô cùng ông của Phương Khâm có xích mích, Thẩm Huyên cũng không nói gì thêm, có điều có vẻ như cô đã hiểu ra một việc, Mục Đình khẳng định không phải mất tích, anh cố ý che dấu tin tức xung quanh mình, chính là vì tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, giống như Bạch Tư nói, hai bên lôi kéo khẩn trương như vậy, nếu như trong lúc nói chuyện bị lộ một chút tin tức nào, vậy hậu quả có thể nghĩ đến được.
Nhưng cô vẫn có chút không rõ, đó chính là Mục Đình có phải đã biết trước Mục Dịch là nội gián hay không?
“Tiểu tử nhà Phương gia kia lúc trước còn càn rỡ đoạt mối làm ăn nhà chúng ta, hiện tại phong thuỷ luân chuyển, không được, hạng mục lúc trước chúng ta hợp tác cùng Phương thị thế nào rồi?” Ông Thẩm đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tư.
Bạch Tư có chút khó xử, ngược lại Thẩm Huyên cau mày không vui nói: “Ông, bây giờ người chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt là được, chờ khi ông hết bệnh rồi muốn thế nào đều được.”
Thẩm Huyên đối với tinh lực dồi dào của ông cũng rất bội phục, nhưng rất nhanh đối phương lại nói đến chuyện con cái, cái gì mà chỉ cần cô sớm sinh một đứa bé ra, vậy thì ông khẳng định liền rảnh rỗi.
Thẩm Huyên bất đắc dĩ chỉ có thể tìm cớ chuồn đi, cũng may bác sĩ nói độc tố ở trong cơ thể ông đã dần dần bài xuất, nhưng chuyện càng làm cho cô lo lắng, là bây giờ Thẩm Tất bọn họ đều bị bắt hết, sau này ông chỉ còn ở một mình, khẳng định sẽ thực cô đơn.
Cô ngược lại muốn ở chung một chổ cùng ông, nhưng mà Mục Đình khẳng định không đồng ý, nghĩ đến Mục Đình, chờ khi Thẩm Huyên trở về vừa vặn là bảy giờ rưỡi tối, dì Vương đã làm xong đồ ăn, cô đang muốn lên lầu tắm rửa trước, lại chỉ thấy trợ lý Chung từ thư phòng đi ra, trong tay còn cầm mấy tập tài liệu.
Thanh thế cuộc họp báo hôm nay rất lớn, cái người Phương Khâm này khẳng định tức điên.
“Cái kia…… Ngài đừng hiểu lầm, tôi thật sự không biết.”
Đột nhiên đụng phải Thẩm Huyên, trợ lý Chung rất nhanh liền nghiêm túc liên tiếng giải thích, chuyện này từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình Mục tổng biết, hắn thật sự cái gì cũng không biết, nhưng có điều lúc sau thật ra đoán được một chút, nhưng cũng không dám nói bậy, lần hợp tác này bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, một khi thất bại, vậy có thể sẽ thua lỗ lớn, có điều hiện tại Phương thị bên kia khẳng định lỗ lã càng thêm lợi hại, hơn nữa ông Phương vừa chết, một đám người lại loạn cả lên, Phương Khâm bên kia có thể thượng vị được hay không còn không biết, hắn thấy Mục tổng cùng chú hai của Phương Khâm liên lạc rất nhiều, rất rõ ràng chính là muốn ủng hộ đối phương thượng vị, có điều Phương Khâm quả thật là đê tiện.
“Cậu khẩn trương như vậy làm cái gì.” Thẩm Huyên quét mắt trên dưới đánh giá hắn, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Nội gián điều tra ra chưa?”
Cô quyết định, muốn đem chuyện Mục Dịch làm nói cho Mục Đình, bằng không nếu tiếp tục dung túng thì hắn liền tiếp tục điên cuồng đi xuống.
Nghe vậy, biểu tình trợ lý Chung vẫn lộ ra nghiêm cẩn như cũ, nửa ngày, mới gật gật đầu, “Là Mục Dịch.”
Không nghĩ tới bọn họ lại thật sự điều tra ra, tâm tình Thẩm Huyên ngược lại phức tạp lên, cũng không biết Mục Đình sẽ làm sao.
“Được rồi, cậu cũng đừng luôn cả ngày chạy tới chạy lui, sớm một chút tìm cái bạn gái đi.” Thẩm Huyên liếc đối phương một cái, tiếp theo liền hướng thư phòng bên kia đi đến.
Trợ lý Chung ở phía sau không khỏi cười khổ một tiếng, mỗi ngày đều đi theo Mục tổng, hắn làm sao có thời gian đi tìm bạn gái.
Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Mục Đình đang đứng trước bàn sách gọi điện thoại, Thẩm Huyên đi lại cạnh bàn nhìn vài lần, phần lớn đều là chút số liệu báo cáo, vừa thấy đến mấy cái này cô liền đau đầu.
Cúp điện thoại, Mục Đình không khỏi đem ánh mắt dừng lại trên người bên cạnh, môi mỏng hé mở, “Sức khỏe ông thế nào rồi?”
Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên dựa vào cạnh bàn nhướng mày, “Rất tốt a, em còn biết hôm nay anh ký được một hợp đồng lớn, thật sự chúc mừng chúc mừng nha.”
Có thể là do chưa trải qua phong ba bảo táp ở trên thương trường, nên cô không nhận thức được những chuyện có thể thay đổi trong nháy mắt, nhưng vẫn không thích bị lừa gạt như vậy.
Như không có nhận ra ngữ khí khó chịu của cô, Mục Đình bỗng nhiên kéo người ngồi xuống, bộ dáng lạnh lùng mang theo tia nhu hòa, “Bên trong quả thật là xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên không thể nói cho em.”
Sự tình đều đã qua, hơn nữa cũng là có nguyên nhân, Thẩm Huyên đương nhiên sẽ không nắm mãi không bỏ, cũng chỉ nói ngoài miệng mà thôi, lập tức giơ tay xoa vành tai anh, nhẹ giọng nói: “Em lại chưa nói cái gì, đây không phải đang chúc mừng anh sao, còn nữa quà ngày hôm qua mang về đâu rồi?”
Cô còn chưa có mở ra xem.
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Mục Đình mang theo ý cười, một bên từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp hồng.
Thẩm Huyên vừa mở ra liền thấy, bên trong là một sơi dây chuyền kim cương, kim cương còn đều là màu hồng phấn, kim cương màu hồng phấn lớn như vậy nhưng không thấy nhiều lắm.
Khóe môi cô khẽ nâng, một bên đem hộp đưa cho anh, người sau khẽ dừng lại một bên vén sợi tóc bên tai cô lên, lấy sợi dây chuyền ra thay cô đeo lên.
Mỗi một tấc da thịt trên cái cổ trắng nõn kia đều bóng loáng tinh tế, ánh mắt Mục Đình không khỏi tối sầm lại.
“Em cũng có quà cho anh, có điều bây giờ chúng ta nên đi xuống dưới ăn cơm.” Cô cười ôm lấy eo anh, một đôi mắt sáng trong suốt tất cả đều là ảnh ngược của anh.
Bộ tây trang được thiết kế kia cũng không biết anh có thích hay không.
Bàn tay to giữ lấy ót cô, Mục Đình cúi đầu đối diện với hai tròng mắt của cô, đuôi lông mày khẽ động, “Hiện tại anh không muốn ăn cơm.”
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License