Chương 41: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (40)
Lạc Yên kinh ngạc nhìn về phía âm thanh, chỉ nhìn thấy một cô nương vận trang phục màu hồng phấn đang lộc cộc giẫm xuống bậc thang làm bằng gỗ bước nhanh lên lầu.
Thời điểm Mạc Phi Vân nhìn thấy cô nương kia, rõ ràng không tự giác mà dùng tay áo che mặt lại, một bộ dạng đang trốn người. Kỳ thật Lạc Yên nhận thấy hắn muốn tông cửa xông ra đấy, nhưng mà đại khái bởi vì có nàng cùng Hàn Lạc Thần đang ở đây, vị Mạc thiếu hiệp này không tiện rời đi.
Lạc Yên buồn cười, mi mắt cong cong mà nhìn về phía hai người nam nữ đang dây dưa ở đối diện, Hàn Lạc Thần không thích ánh mắt của nàng rơi trên thân người khác quá nhiều, liền ở dưới bàn kéo một tay của cô, xoa xoa bóp bóp, chuyển dời lực chú ý của nàng.
Lạc Yên oán trách, trừng mắt liếc hắn một cái, mặc cho hắn nắm tay, quay đầu mà nhìn về phía hai người đối diện, mở miệng nói: “Không biết vị cô nương này danh xưng là gì?”
Cô nương kia vừa mới cùng Mạc Phi Vân dây dưa vấn đề “Vì sao trong khoảng thời gian này ngươi trốn tránh ta” “Có phải ngươi chán ghét ta không”, nghe được âm thanh của Lạc Yên, lúc này mới chú ý ở đây còn có người khác, sắc mặt thoáng cái đã hồng lên.
Đại khái là cảm thấy mất thể diện ở trước mặt người ngoài, nàng có chút không được tự nhiên, trái ngược với sự thoải mái lưu loát vừa rồi. Mạc Phi Vân nhìn thấy bộ dạng kia của nàng, liền chủ động mở miệng: “Nàng là đại tiểu thư Trình gia ở Thanh Thành, Trình Sở Sở.”
Lạc Yên không khỏi có chút giật mình, nàng còn tưởng rằng vị cô nương này là nữ chính Đường Nguyệt Nhu, kết quả lại là muội muội của nam phụ Trình Tiêu!
Mạc Phi Vân đang giới thiệu Trình Sở Sở cho hai người bọn họ, ngữ khí của hắn ngược lại rất ôn nhu. Trình Sở Sở xấu hổ không đến một lát, nghe xong Mạc Phi Vân giới thiệu, nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lúc này đang chớp chớp con mắt tò mò mà nhìn Lạc Yên cùng Hàn Lạc Thần.
“Phi Cung là cái Phi Cung bị diệt môn kia sao?”
Trên bàn lập tức an tĩnh lại, thật lâu, Hàn Lạc Thần mới nhẹ gật đầu. Lạc Yên lo lắng mà nắm chặt tay hắn, sợ hắn sẽ thương tâm khổ sở.
Hàn Lạc Thần cho nàng một ánh mắt trấn an, ý bảo bản thân không có việc gì.
Động tác qua lại của hai người bọn họ bị ánh mắt của Trình Sở Sở thấy được, nàng nhịn không được mà tò mò: “Hàn Cung Chủ cùng Lạc Yên cô nương là người yêu sao?”
Lạc Yên thoải mái gật đầu: “Đúng vậy.” Nàng quay đầu nhìn về phía Hàn Lạc Thần, mi mắt nhu hòa đi: “Chúng ta chính là người yêu.”
Hàn Lạc Thần nhịn không được cong môi, ôn nhu cười cười, quang minh chính đại mà vuốt ve mi tâm của nàng.
Mạc Phi Vân đột nhiên cảm giác được chính mình rất thừa thải, nhưng nhìn đến vị đại tiểu thư nào đó bộ dáng vẫn còn hưng phấn, hắn lại đặc biệt im lặng.
Lúc nào thì cái bộ dáng thích xem náo nhiệt mới có thể thu liễm lại một chút đây, không biết như vậy sẽ rất dễ nhóm lửa lên người sao?
Thật ra khi hắn và Trình Sở Sở gặp nhau lại cảm thấy khá vui. Trình đại tiểu thư ưa thích xem náo nhiệt, thời điểm Mạc Phi Vân gặp được nàng chính là trong một lần lúc nàng đang xem náo nhiệt bị tai bay vạ gió. Lúc đó hắn thuận tay giúp nàng một phen. Kết quả, từ đó về sau, vị đại tiểu thư này liền thích quấn lấy hắn.
Mạc Phi Vân bất đắc dĩ mà thở dài. Nói thật, thủ đoạn quấn người của tiểu cô nương này hắn đã sợ lắm rồi!
Chính hắn cũng không để ý, kỳ thật lấy năng lực của hắn, nếu như hắn thật sự muốn tránh Trình Sở Sở, nàng liền không có khả năng tìm được hắn. Cho nên cuối cùng, hắn lại bất tri bất giác buông xuống phòng bị với nàng.
Trình đại tiểu thư cọ cọ lấy Lạc Yên, muốn nàng giảng cho mình một ít kinh nghiệm yêu nhau của nàng cùng Hàn Lạc Thần. Mạc Phi Vân nhìn thấy Hàn Lạc Thần đã không tự giác mà nhíu mày, liền mở miệng nói: “Trình cô nương, đây là chuyện của người ta, ngươi vẫn là đừng nên truy hỏi…”
Trình Sở Sở thất vọng lên tiếng, lại nghĩ tới xưng hô của hắn, lập tức không vui mà nhíu mày, nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Về sau ngươi đừng gọi ta là Trình cô nương nữa, ngươi gọi ta là Sở Sở được rồi.”
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License