Chương 42: Cung Chủ Phúc Hắc Tâm Cơ (41)
Beta: SSNNA_anh12
Mạc Phi Vân không được tự nhiên nhà ho khụ một tiếng, kêu Sở Sở, sau đó lại định lảng đi mà nói sang chuyện khác, quay đầu nhìn về phía bọn người Hàn Lạc Thần, nghiêm túc mở miệng mà nói: “Kỳ thật, mấy ngày gần đây ta biết được một sự việc được giữ kín, chuyện này có quan hệ với Hàn cung chủ.”
Nhìn đến bộ dáng trịnh trọng lạ lùng của Mạc Phi Vân, Trình Sở Sở cũng tự giác mà yên tĩnh lại, ngoan ngoan ngồi ở chỗ kia nghe hắn nói.
Lạc Yên biết việc bí mật mà Mạc Phi Vân nói chính là án diệt môn của Phi Cung. Sau khi hai bọn họ rời khỏi cốc, Hàn Lạc Thần sai người bí mật đem tư liệu từ Thiên Đô phủ đến giao cho Mạc Phi Vân.
Cho nên lúc này Mạc Phi Vân tìm gặp bọn họ, hẳn là do chuyện này.
“Không biết Mạc thiếu hiệp nói chính là chuyện gì?” Hàn Lạc Thần nhàn nhạt hỏi, thần sắc của hắn không hề biến hóa, phảng phất vẻ dường như cái gì cũng không biết.
Mạc Phi Vân nhìn nhìn bốn phía, mở miệng nói: “Nơi này không tiện nói, không bằng chúng ta đổi địa điểm?”
Hàn Lạc Thần tỏ vẻ có thể, gật gật đầu, không có chút cảm xúc nào.
Mạc Phi Vân đưa bọn họ tới một chỗ trong rừng trúc, nơi này cách khách điếm mà bọn Lạc Yên ở lại không xa cũng không gần, địa điểm này vẫn là do Trình Sở Sở cung cấp.
Lúc đầu Mạc Phi Vân cũng không nghĩ muốn nàng đến đây, rốt cuộc chuyện này không nên có nhiều người biết, hơn nữa có biết cũng sẽ rất phiền toái đâu.
Nhưng cô nương kia nói cái gì cũng không chịu đi, chỉ muốn đi theo hắn, Mạc Phi Vân đành phải đáp ứng, sau đó Trình Sở Sở liền nói ra địa điểm này.
Xác định xung quanh không có người, Mạc Phi Vân liền đem đồ vật mình tra được ra, còn nói ra đây là tư liệu bí mật không lâu trước đây thu được.
Thần sắc Hàn Lạc Thần cùng Lạc Yên không hề biến hóa, nhưng Trình Sở Sở lại lắp bắp kinh hãi, nàng ta che miệng nhỏ giọng mà kinh hô:
“Ngươi nói Đường bá phụ là hung thủ diệt môn Phi Cung?” Nàng tỏ vẻ không thể tin tưởng được, rốt cuộc Đường Hiên Nhân cho người ngoài một cảm giác quá khắc sâu, mọi người đều nghĩ đến “Nhân nghĩa đại hiệp” Đường Hiên Nhân chứ không phải “Sát nhân cuồng ma” Đường Hiên Nhân.
Mạc Phi Vân tỏ vẻ trịnh trọng: “Lúc trước ta cũng không dám tin tưởng, nhưng lần này chính là do ta tra được.”
“Có thể có hiểu lầm không?” Trình Sở Sở nhíu mày, Trình gia cùng Đường gia kỳ thực có quan hệ không tồi, vào khoảng thời gian trước, ca ca của nàng Trình Tiêu Nhiên còn cùng Đường tỷ tỷ Đường Nguyệt Nhu đính hôn.
Trình Sở Sở thực sự lo lắng, nếu Đường bá phụ là người xấu, vậy ca ca, hắn cùng Đường tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?
Lạc Yên không biết, sau khi xuất hiện con bướm [1] này, Mạc Phi Vân đi vào Thanh Thành cũng không gặp được chân mệnh thiên nữ Đường Nguyệt Nhu của hắn, ngược lại gặp được một tiểu tùy tùng Trình Sở Sở. Mà nếu không có Mạc Phi Vân, Đường Nguyệt Nhu cùng Trình Tiêu Nhiên cũng thành công đính hôn.
[1] Con bướm ở đây chính là “Hiệu ứng cánh bướm”: là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lí thời gian.
“Ta cũng tưởng là hiểu lầm, nhưng sự thật đã nói cho ta, không phải vậy.” Sắc mặt của Mạc Phi Vân thực sự phức tạp, đại khái là chính hắn cũng khó lòng tiếp thu, trên giang hồ mang danh “Nhân nghĩa đại hiệp” lại chính là người xấu?
Lạc Yên không kìm được mà khịt mũi khinh thường, có ai lại đem danh người xấu người tốt về chính mình mà viết lên mặt? Nhân tâm, nhân cách trong bụng, ai biết ngoài mặt đối với ngươi cười cười, trong lòng có thể hay không mà mắng ngươi?
Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Lạc Thần có chút không tốt, Lạc Yên liền không nghĩ sẽ ở lại nơi này, nàng mở miệng nói: “Mạc thiếu hiệp, chuyện ngươi nói chúng ta đã biết, chúng ta sẽ đi tra, nếu Đường đại hiệp thực sự làm những việc đó, chúng ta sẽ tìm hắn lấy lại công đạo.”
Nói cũng không cho bọn họ có cơ hội đáp lời, nàng liền quay đầu về phía Hàn Lạc Thần, nói:
“Lạc Thần, chúng ta trở về đi.”
Mạc Phi Vân tưởng chừng là muốn nói chuyện,nhưng là cũng không biết nói cái gì, đành trơ mắt mà nhìn Hàn Lạc Thần cùng Lạc Yên biến mất ở trong tầm mắt của họ.
Trong lòng hắn có một dự cảm mãnh liệt, Thanh Thành này, muốn rối loạn rồi a.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License