Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 59

7:30 chiều – 30/09/2024
– Edit by Link –

Cho dù thế nào, Tiêu Sắt Sắt vẫn cực kỳ nghiêm túc mở tiệm đàn. Lần đầu làm ăn sợ lỗ vốn nên cô bảo thủ lựa chọn cửa hàng kinh doanh quy mô nhỏ. Trong khoảng thời gian này, cũng may là có Bạch Cố Kiềm giúp đỡ trong các khâu liên lạc xưởng nhập hàng, thông báo tuyển dụng giáo viên, tuyên truyền tiệm mới,…

Lúc vừa bắt đầu cô thật sự cho là Bạch Cố Kiềm đã không còn gì ngoài một căn nhà, hoàn toàn ôm tâm thái phải nuôi gia đình để đi kinh doanh tiệm đàn. Mãi đến sau đó cô mới phát hiện thuộc hạ anh thuê không những không ít đi mà trái lại còn ngày càng nhiều, lúc đó cô mới biết Bạch Cố Kiềm giúp cô kinh doanh tiệm đàn hoàn toàn là bỏ thời gian chơi đùa với cô mà thôi, nghề chính vẫn nằm ở công ty anh.

David cũng là đồng bạn hợp tác của Bạch Cố Kiềm, bởi vì vị tổng giám đốc này khá thích ở nhà nên có chuyện gì hắn ta cũng phải cực khổ chạy tới nhà.

Hôm nay hắn ta vẫn cầm một bản hợp đồng tới tìm Bạch Cố Kiềm, lúc vào sân nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ đang dính lấy nhau trêи đu dây, trong tay Bạch Cố Kiềm còn ôm một cây đàn ghita, không biết là đang làm gì.

David đã không còn cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, thản nhiên đi qua: “Chào buổi sáng cháu ngoại và cháu dâu.”

Hắn ta nói tiếng Trung rất chuẩn, lại không thuần thục xưng hô cho lắm nhưng vẫn ép mình nhập gia tùy tục, mỗi lần hắn ta gọi vậy là làm Tiêu Sắt Sắt mất tự nhiên, đỏ mặt đứng dậy chào hỏi.

“Cậu…”

David rất hài lòng về sự lễ phép của Tiêu Sắt Sắt, thậm chí còn cảm thấy cô là một hậu bối đủ tư cách hơn đứa cháu ngoại ruột của mình, thế nên khi đối mặt với Tiêu Sắt Sắt, nụ cười của hắn ta cũng thân thiết hơn.

“Sao thế? Lại đang tập hát à?”

“Vâng…”

Tiêu Sắt Sắt ngượng ngùng cầm cây đàn trong tay Bạch Cố Kiềm, muốn trở về phòng trả lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện nhưng bị Bạch Cố Kiềm giơ tay cản lại.

“Chờ chút đã, đúng lúc có thể để cậu làm thính giả.”

David: “Hả?”

Hắn ta đang ngu ngơ lại không kịp phòng bị chạm vào ánh mắt Bạch Cố Kiềm, rõ ràng trong đôi mắt màu nâu nhạt kia không cho phép hắn ta cự tuyệt.

Tiêu Sắt Sắt lúng túng xoa tay: “Cậu rất bận.”

“Dù có bận rộn cũng không thiếu chút thời gian này, hơn nữa em đã quyết định mở buổi hòa nhạt, sao có thể không khắc phục chứng sợ hãi khi đối mặt với khán giả được chứ?”

David đứng bên cạnh coi như cũng hiểu ra, hóa ra Bạch Cố Kiềm đang tính mở buổi hòa nhạc tư nhân cho Tiêu Sắt Sắt, anh đang tìm chuột bạch thí nghiệm đây mà. Thân làm cậu sao có thể từ chối một lời đề nghị nho nhỏ của cháu dâu được chứ? Thế là hắn ta đặt ʍôиɠ ngồi lên đu dây, đẩy Bạch Cố Kiềm ra.

“Ôi chao, đúng lúc hôm nay cậu rất rảnh, cháu dâu, cháu mau hát đi.”

David vừa nói vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng không thể từ chối nữa. Cô hơi do dự rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế, bắt đầu gảy đàn.

Hai người đàn ông lẳng lặng nghe cô hát xong một khúc dân dao, Bạch Cố Kiềm hơi híp mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ. Gần như là tiếng đàn vừa dứt, anh đã bắt đầu vỗ tay: “Hay lắm.”

Thấy David không có phản ứng gì, anh còn liếc xéo hắn ta một cái: “Hay không cậu?”

“Hay, hay…” David bất giác vỗ tay.

Nhưng thật ra trong lòng hắn ta nghĩ là: Kỹ xảo ca hát của Tiêu Sắt Sắt không được tính là chuyên nghiệp, nhưng chất giọng trong trẻo êm tai mang đến cảm giác trở về nguyên trạng. Hắn ta nhìn ra được cô là một người mới học, muốn chân chính mở một buổi hòa nhạc đặc sắc thì vẫn còn thiếu chút gì đó.

Nhận được lời khẳng định của David, Tiêu Sắt Sắt hơi mất tự nhiên lại có chút vui vẻ. Đôi mắt hạnh long lanh cong thành một đôi trăng lưỡi liềm: “Hay thật sao? Cảm ơn cậu.”

Đối mặt với nụ cười vừa chờ mong vừa vui vẻ của cô, tâm trạng của David cũng tốt theo, coi như hắn ta đã hiểu rõ tại sao Bạch Cố Kiềm lại phải tốn công tốn sức làm cái buổi hòa nhạc gì đó rồi.

Vì có được một tiếng cười của người đẹp, tốn chút thời gian và tinh lực cũng đáng giá.

Người vừa rồi còn bắt bẻ nghệ thuật hát của Tiêu Sắt Sắt trong lòng, qua vài giây đã bắt đầu thật tình thổi rắm cầu vòng: “Hay, rất hay. Nếu cậu là người đại diện thì chắc chắn sẽ tìm cháu ký hợp đồng debut.”

“Không cần phải khoa trương như thế đâu ạ…” Tiêu Sắt Sắt cong môi bật cười.

Chính cô cũng tự hiểu trình độ của mình ở đâu, lúc trước cô rất tự ti, thích hát cũng chỉ có thể lặng lẽ hát cho một mình mình nghe. Bây giờ có người giúp cô thực hiện giấc mơ, đương nhiên cô vô cùng vui vẻ. Hơn nữa cô nhìn ra được Bạch Cố Kiềm thật sự thích nghe cô hát, vẻ mặt si mê kia hoàn toàn không phải giả vờ.

Có người thưởng thức sở thích của mình, Tiêu Sắt Sắt dần tìm được tự tin đã mất, cũng mơ hồ có cảm giác không muốn làm Bạch Cố Kiềm thất vọng. Từ sau khi đưa ra đề nghị muốn mở buổi hòa nhạc, cô lại càng cố gắng nghiêm túc học thanh nhạc, tất cả đều vì không muốn phụ lòng kỳ vọng của anh và giấc mơ của chính mình.

Sau khi David đi, Tiêu Sắt Sắt tiếp tục luyện ghita, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế khẽ gảy lên dây đàn, đẹp như một bức họa. Ngón tay của cô đã đeo lại chiếc nhẫn đính hôn làm mất, là nhờ Bạch Cố Kiềm đến phòng khám của Lư Kỳ lấy về như thổ phỉ.

Nhắc tới Lư Kỳ, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ tới Bạch Thơ Ly và Lăng Chiêm. Thỉnh thoảng cô xem tin tức địa phương, bọn họ đều là khách quen trang đầu, hai người đã phát triển lĩnh vực của mình vô cùng thuận lợi như trong nguyên tác.

Tiêu Sắt Sắt xuyên qua không có bạn bè gì, khách mời của buổi hòa nhạc cũng chỉ mời cả nhà chị cả của cô. Cho dù Bạch Thơ Ly miễn cưỡng cũng được xem là một nửa người bạn nhưng suy xét đến việc sợ Bạch Cố Kiềm không đồng ý, Tiêu Sắt Sắt nghĩ vẫn không nên mời bọn họ.

Nhưng mà cô không ngờ, buổi hòa nhạc vào mấy tháng sau lại cho cô một niềm vui lớn, Bạch Thơ Ly và Lăng Chiêm cùng nhau đến, hai người đều mặc lễ phục, vừa nhìn là biết đã được chuẩn bị từ sớm.

Tiêu Sắt Sắt rất kinh ngạc, người duy nhất có tư cách mời bọn họ cũng chỉ có Bạch Cố Kiềm, cô nghiêng đầu nhìn anh. Hôm nay anh cũng mặc trang phục chính thức, thân thể như ngọc đứng bên cạnh cô, nhìn thấy hai người Bạch Thơ Ly cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn gật đầu tỏ ý một chút.

Chờ hai người họ ngồi xuống, anh mới nói với Tiêu Sắt Sắt đang chớp mắt, giọng điệu có phần đắc ý: “Anh còn không biết em đang nghĩ gì à? Cũng chỉ thêm hai người thôi, mời thì mời, có sao đâu.”

Không ngờ Bạch Cố Kiềm lại chiều ý mình như vậy, Tiêu Sắt Sắt hơi cảm động, hốc mắt lập tức đỏ lên.

“Đừng khóc, sẽ phải trang điểm lại đó.” Bạch Cố Kiềm nâng mặt cô, ôn nhu nói.

Buổi hòa nhạc rất thành công, trêи thực tế là có ánh đèn sân khấu hoàn thiện và dàn nhạc được thuê giá cao tới trợ lực, không muốn thành công cũng khó. Hơn nữa bên dưới đều là người quen, hiện trường này hoàn toàn giống như một đại gia đình của Tiêu Sắt Sắt. Lúc vừa bắt đầu cô còn hơi khẩn trương nhưng càng về sau càng thả lỏng, cảm xúc cũng bị không khí trong hiện trường nhen lên.

Mãi đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô cũng còn chút phấn khởi.

Bạch Cố Kiềm mời ăn tiệc mừng, xưa nay Tiêu Sắt Sắt không uống rượu cũng không khỏi uống hai ly, sau đó vì quá vui vẻ nên cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, về nhà thế nào.

Lúc mở mắt lần nữa thì cô đã nằm trêи giường trong phòng ngủ, Bạch Cố Kiềm nửa ôm thúc giục cô uống nước ấm, rõ ràng anh cũng uống không ít rượu nhưng mặt cũng chẳng hồng như cô.

Gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn khắc xuống một bóng đen, hoàn mỹ như một pho tượng. Tiêu Sắt Sắt cảm thấy mọi chuyện hôm nay giống như một giấc mơ đẹp, hạnh phúc tràn đầy trong tim, mà cô có thể có được những thứ này đều là nhờ gặp được Bạch Cố Kiềm.

Cô không nhịn được đẩy tay đang bưng ly nước của anh ta, chăm chú ôm anh.

“Sao thế?”

Bạch Cố Kiềm bất đắc dĩ để ly xuống, dịu dàng lo lắng, anh còn tưởng là Tiêu Sắt Sắt uống rượu xong cảm thấy khó chịu. Bỗng nhiên bên tai truyền tới giọng nỉ non của cô, anh tập trung nghe xong mới nắm bắt được vài chữ.

Dường như cô đang nói “có anh thật tốt, em rất hạnh phúc” gì đó, mãi đến phần cuối mới thấp giọng gọi một tiếng “ông xã” làm cả người anh run lên, con ngươi hơi co lại.

“Em… Em gọi anh là gì?” Bạch Cố Kiềm chỉ muốn để lỗ tai đến bên miệng Tiêu Sắt Sắt.

Cô gái sau khi uống rượu cũng to gan hơn ngày thường rất nhiều, cô ôm cổ anh, mềm mại ghé đến bên tai anh, ngoan ngoãn lặp lại: “Ông xã.”

“…”

Bạch Cố Kiềm đang định đút cô uống nước xong cũng không giày vò cô nữa nhưng bây giờ anh không có ý định đi, công khai lên giường ôm Tiêu Sắt Sắt vào lòng.

Tiêu Sắt Sắt cho là mình đã đủ nóng, không ngờ đụng vào Bạch Cố Kiềm mới phát hiện ra anh còn nóng hơn. Cơ thể anh như đang thiêu đốt, muốn đốt cháy cô sạch sẽ…

Một khi đã tiếp nhận người này thì tất cả chuyện thân mật đều như nước chảy thành sông.

Tiêu Sắt Sắt cảm giác bóng người trước mắt dao động, trong giây lát mơ màng cho đến khi bình tĩnh, khóa kéo của lễ phục đã chạy xuống bên eo. Anh như đang chơi trốn tìm, đầu ngón tay nóng rực vuốt ve trêи da thịt cô mang theo một hồi run rẩy.

Thế công của Bạch Cố Kiềm vừa hung mãnh lại bá đạo, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản ứng, sau đó càng chạm đến bộ vị bí ẩn, cả người Tiêu Sắt Sắt không nhịn được căng thẳng.

Bạch Cố Kiềm đã sớm mô phỏng hình ảnh này cả ngàn lần trong đầu nhưng anh cảm thấy cơ thể nóng đến nổ tung, cuối cùng anh vẫn nhịn cơn kϊƈɦ động, cúi người an ủi cô.

Anh vừa lau mồ hôi trêи trán cho cô, vừa khẽ hôn một cái lên môi cô: “Đừng sợ, đừng căng thẳng…”

Đối mặt với chuyện mình không biết, Tiêu Sắt Sắt luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.

Đôi môi hơi sưng đỏ khẽ mấp máy, mềm mại sợ hãi nhả ra một chữ “được”, một lần nữa thiêu đốt lý trí của Bạch Cố Kiềm.

Giọng anh khàn khàn: “Bảo bối ngoan lắm, anh sẽ từ từ yêu thương em.”

Đến lúc sau, Tiêu Sắt Sắt mới tỉnh ngộ ra. Thật ra câu nói “anh sẽ từ từ yêu thương em” chẳng khác gì câu “Một lát tôi sẽ nhẹ nhàng một chút” của bác sĩ cam đoan với bạn nhỏ khi tiêm chủng.

Thật ra bọn họ hoàn toàn không có cách nào khống chế trình độ đau đớn, chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ người trước mà thôi.

Tiếng nước tí tách trong phòng tắm phủ lên một lần sương mù cho không khí, cái gương chạm đất cũng bị nước vung loang lỗ, giọt nước dọc theo mặt kính uốn lượn kéo dài xuống, mơ hồ chiếu ra hai bóng người triền miên.

Tiêu Sắt Sắt bị Bạch Cố Kiềm ôm ngồi trêи đùi, áo choàng tắm trêи người đã trượt xuống bên eo, làn da bị nước nóng nhuộm lên một màu ửng đỏ, mái tóc đen thấm ướt rối loạn sau lưng cũng không che được dấu vết mập mờ giữa cổ.

Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, vành mắt ửng hồng, cắn môi che miệng Bạch Cố Kiềm.

“Ai bảo anh đi vào hả? Xong chưa?”

“Hừ…”

Bạch Cố Kiềm khẽ hừ một tiếng nặng nề, đuôi mắt đã sớm nhuộm sắc đào hoa. Anh hơi híp mắt đối mặt với cô, sắc ɖu͙ƈ trong đôi mắt tĩnh mịch như muốn nuốt chửng người vào đó. Thấy cô thẹn thùng, anh lại nhấc cơ thể cô lên mà di chuyển.

“Đừng nhúc nhích… Đừng… Hừ…”

Coi như Tiêu Sắt Sắt đã được chứng kiến sự ác liệt của người này, cô thẹn thùng không muốn lên tiếng, anh cũng không ép cô, trái lại còn thở gấp hơn cả cô. Nhưng cũng không phải ra vẻ hờn dỗi, giọng nói khàn khàn mát xa bên tai cô tràn đầy sắc ɖu͙ƈ…

Anh như cố tình thở cho cô nghe làm Tiêu Sắt Sắt xấu hổ lại không khỏi động tình.

Vuốt ve làm làm cả đêm làm cho cô hoàn toàn không được nghỉ ngơi đầy đủ, tay chân như nhũn ra nhưng vẫn ráng chống người đứng dậy, ôm áo choàng tắm muốn đi ra ngoài.

Sau đó cô nghe thấy tiếng cười vô lại sau lưng: “Lần này thật sự chỉ là cạo râu.”

“Em tin anh mới lạ!” Tiêu Sắt Sắt quơ lấy dao cạo râu bên cạnh đập sang chỗ anh.