Chương 60
Tiêu Sắt Sắt chính là loại người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho dù là trước hay sau khi xuyên qua thì cô đều có thể lạnh nhạt tự cho mình một định vị thích hợp, cũng từ đó thu hoạch thú vui trong cuộc sống.
Nhưng mà sự xuất hiện của Bạch Cố Kiềm lại trở thành điều bất ngờ trong sinh mệnh cô, có đôi khi quay đầu nhìn lại, Tiêu Sắt Sắt cũng không khỏi nảy sinh chút cảm xúc với anh. Mặc dù lúc trước đã thề son sắt nhưng thật ra chính cô cũng không thể thật sự quyết định rời khỏi anh. Vậy nên khi Bạch Cố Kiềm nói đến việc kết hôn sinh con, trông như Tiêu Sắt Sắt đang bị động tiếp nhận nhưng thật ra trong lòng cô cũng nguyện ý.
Vừa hay hai người bọn họ đều là người rất xem trọng gia đình, sau khi cưới Tiêu Sắt Sắt có thai, Bạch Cố Kiềm lại càng xuất ra hai trăm phần trăm tinh lực tới bầu bạn với cô.
Tiêu Sắt Sắt nghĩ có lẽ không có bất kỳ người phụ nữ dưỡng thai nào tiêu sái như cô bây giờ, vừa ra ngoài là một mảnh non xanh nước biếc, lúc thấy chán còn có thể đến chuồng ngựa của Bạch Cố Kiềm giải sầu.
Tâm thái của cô rất tốt, lúc sinh vô cùng thuận lợi, cục cưng nhỏ sinh ra cũng khỏe mạnh, thật sự đúng như Bạch Cố Kiềm là một đứa con trai.
Lúc Tiêu Sắt Sắt mang thai vô cùng thèm ăn, muốn uống Cocacola nhưng sợ sẽ không tốt cho con nên vẫn luôn chịu đựng.
Chờ lúc vừa sinh con trai xong, cảm giác thèm uống đó cũng biến mất theo, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy chắc chắn là con trai giở trò, thế là cô nằm trêи giường sản phụ quyết định nói: “Nhũ danh* gọi là Cocacola đi.”
*Nhũ danh: Tên đặt cho trẻ sơ sinh.
Trái tim của Bạch Cố Kiềm vẫn còn đặt trêи thân của người phụ nữ có thai là cô, nào còn tinh lực suy nghĩ nhũ danh gì đó nữa. Thấy cô sinh con xong vẫn còn tinh thần sáng láng, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, đương nhiên nhũ danh của con trai cũng nghe theo ý cô.
Quả nhiên Tiểu Cocacola người cũng như tên, tính tình và giọng nói cũng giống như đồ uống có ga, kϊƈɦ thích tâm trạng người ta phấn khởi. Cũng may nhóc chỉ gào khóc vào ban ngày, còn ban đêm thì biết ngoan ngoãn đi ngủ.
Ban ngày có bảo mẫu giúp đỡ nên chăm con vô cùng nhẹ nhõm.
Sau khi qua tháng ở cữ, Bạch Cố Kiềm từng đề nghị cô giao con cho bảo mẫu chăm đi ngủ, nhưng Tiêu Sắt Sắt nghĩ Tiểu Cocacola còn nhỏ mà rời xa cha mẹ cũng dễ có cảm giác không an toàn, hơn nữa ban đêm nhóc ngủ rất ngoan nên cô không muốn giao cho bảo mẫu chăm.
Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn cảm thấy như thế, mãi cho đến nửa đêm của ngày nào đó, cô chợt muốn đi tiểu đêm, đột nhiên phát hiện không thấy con trai và chồng mình đâu làm cô sợ hết hồn. Cô mang dép ra khỏi phòng tìm kiếm, nhìn thấy cửa thư phòng khép hờ, đi lên mới nhìn thấy được cảnh tượng bên trong qua khe cửa.
Dưới ánh trăng lờ mờ, người đàn ông nhíu mày, ngoài miệng ngậm một thanh mận bắc, vẻ mặt mất kiên nhẫn dỗ dành đứa bé trong lòng. Lúc tâm trạng của Bạch Cố Kiềm không tốt hoặc cảm xúc nóng nảy sẽ thích hút thuốc lá, sau này ở cùng cô thì bỏ, mỗi lần muốn hút thuốc là sẽ lấy thanh mận bắc thay thế. Mà lúc này, hiển nhiên anh đã cực kỳ nóng nảy.
Nhưng động tác dỗ dành trẻ con vừa thuần thục lại ôn nhu, Tiêu Sắt Sắt nhìn một hồi mới hiểu, hóa ra không phải ban đêm Tiểu Cocacola ngoan mà là nhóc vừa định ầm ĩ là Bạch Cố Kiềm đã ôm đứa bé ra ngoài trước. Đã lâu vậy rồi, Tiêu Sắt Sắt vẫn chưa từng bị đánh thức lần nào.
Mũi cô hơi chua xót, có hơi cảm động, người cha trẻ tuổi trong thư phòng cũng vì Tiểu Cocacola không an phận mà vừa tức vừa buồn cười đổi một hướng khác cho nhóc, vừa ngẩng đầu đã phát hiện bóng người ở cửa.
“Ban đêm con làm ồn, sao anh không nói với em?” Tiêu Sắt Sắt đi vào.
Bạch Cố Kiềm hơi lúng túng sờ mũi, thuận tay ném thanh mận bắc vào thùng rác: “Không phải sợ làm phiền em nghỉ ngơi sao… Cũng không ồn bao lâu, ngày thường em cũng không đi tiểu đêm, hôm nay sao thế?”
Thấy anh lại quan tâm đến sức khỏe của mình, Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, dịu dàng ngoan ngoãn ôm eo Bạch Cố Kiềm, cúi đầu nhìn Tiểu Cocacola.
“Càng lúc càng giống anh.”
Bạch Cố Kiềm khẽ giật mình: “Đúng vậy.”
Không biết có phải bởi vì quá nhỏ hay không mà dòng máu lai đặc thù của Tiểu Cocacola trông còn rõ ràng hơn cả cha của nhóc, ngay cả tóc cũng xoăn xoăn, chỉ có đôi mắt là đen láy như người Trung Quốc, nhưng mà bởi vì quá to mà lại lộ ra nét tha hương.
Cả nhà ôm nhau dưới ánh trăng tạo thành một bóng dài, trong miệng Tiểu Cocacola phun nước bọt bong bóng, một hồi lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Tiêu Sắt Sắt nhận con đặt vào trong nôi, quay người thấp giọng nói với Bạch Cố Kiềm: “Sau này Cocacola làm ồn, em cũng có thể đi tiểu đêm, anh không cần khổ cực vậy đâu.”
“Em cũng ngủ không yên à?” Bạch Cố Kiềm lại nhíu mày hỏi, ánh mắt lóe lên một tia sáng mờ.
Anh chợt vươn tay bế Tiêu Sắt Sắt lên, khẽ cười một tiếng: “Ngủ không được thì anh giúp em nhé, dù sao chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm.”
“Này anh… Em không có ý này…”
Tiêu Sắt Sắt tức giận nắm chặt cổ áo anh, bị Bạch Cố Kiềm ôm cả người ra ngoài cửa.
“Đi đâu thế?” Cô lo lắng hỏi.
Kết hôn lâu vậy rồi, Bạch Cố Kiềm đã sớm thăm dò ra tính tình ăn mềm không ăn cứng của Tiêu Sắt Sắt, vì thế lại lấy ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu làm nũng.
“Nhớ em. Bà xã à, anh muốn làm em thế này, thế này…”
“…”
…
Tiểu Cocacola lớn lên trong bầu không khí đầy tình yêu thương, tự tin và cá tính hoàn toàn hơn cả cha mình.
Lên tiểu học, giáo viên bắt đầu dạy tập làm văn, đề đầu tiên chính là “Gia đình em”. Tiểu Cocacola cảm thấy đề này quá dễ viết nên cầm bút chì lưu loát viết một bài dài, Tiêu Sắt Sắt cũng vì bài tập làm văn này mà bị giáo viên giữ lại nói chuyện riêng sau khi họp phụ huynh xong.
Trêи đường trở về, toàn bộ hành trình Tiểu Cocacola đều giả vờ ngoan ngoãn. Nhóc nhạy cảm phát hiện ra tư thái mưa giông sắp tới, quả nhiên sau khi cha của nhóc vừa về tới nhà là mẹ đã cầm bài tập làm văn tới thư phòng “hưng sư vấn tội”.
“Sao anh lại lén dạy Cocacola chơi đao hả? Em nói với anh rồi, tuổi của con còn nhỏ, chơi mấy thứ này rất nguy hiểm, hơn nữa còn dễ dưỡng thành khuynh hướng bạo lực. Anh xem bây giờ thì tốt rồi, con còn viết cả cái này vào trong bài văn, em còn bị đám giáo viên giữ lại nói chuyện riêng cả buổi nữa.”
Bạch Cố Kiềm mím môi, khóe mắt liếc nhìn dòng văn bị khoanh đỏ vài chữ: “Cha có rất nhiều sở thích, sẽ bỏ nhiều thời gian dạy em cưỡi ngựa, chơi đao hồ điệp, đao hồ ly, ngày chế trường đao…”
“…”
“Thằng nhóc này…” Chuyên môn hố cha mà…
Bạch Cố Kiềm cắn răng, cưỡng ép giải thích: “Không có dạy, chỉ dạy lúc trước thôi. Có lẽ là thằng bé không tìm được đề tài để viết đủ 800 chữ ấy mà…”
“Ha…” Tiêu Sắt Sắt cười khan, hiển nhiên là không tin tưởng.
Cô chỉ vào cuối bài tập làm văn: “Cái này còn chưa nói, anh xem chữ ký của anh đây này, giáo viên còn tưởng là Tiểu Cocacola giả chữ ký phụ huynh đấy. Em cũng ngại thừa nhận đây là chữ của cha thằng bé, anh không thể luyện ký tên thêm chút à?”
“… Được, ngày mai anh sẽ luyện.”
Bạch Cố Kiềm không muốn Tiêu Sắt Sắt tức giận với anh nên không thèm do dự nghe theo cam đoan: “Lần này nhất định sẽ nghiêm túc viết chữ đẹp, em đừng giận được không?”
Thấy anh đã hèn mọn như vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng không phải kiểu vợ không buông tha cho người nhận sai. Cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ chọt chọt trán anh: “Có đôi khi em thật sự nghi ngờ anh mới chính là học sinh tiểu học.”
“Vâng, em nói gì thì là cái đó.”
“Không biết xấu hổ, em phải đi xem xem Tiểu Cocacola đã làm bài tập xong chưa, anh làm việc xong thì đi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được được.”
Bạch Cố Kiềm ôn nhu nhìn Tiêu Sắt Sắt đi ra ngoài, trong lòng rất thỏa mãn.
Một lát sau, anh thoáng nhìn qua bài tập làm văn trêи bàn, cong môi cầm lên đọc thử.
“Gia đình em.
Trong nhà em có ba người, cha em, mẹ em và em.
Người em thương nhất chính là mẹ em, mẹ có gương mặt xinh đẹp như một thiên thần, giọng nói của mẹ hay như chim vàng anh. Mẹ rất ôn nhu, mẹ biết làm rất nhiều món ngon, mẹ còn rất ngầu, mỗi lần phê mình cha là cha đều không dám nói chuyện.”
“Khụ…” Bạch Cố Kiềm xem đến đây cũng tức giận ho khan một tiếng, trong miệng mắng một câu thằng nhóc đáng ghét rồi xem tiếp.
“Em cảm thấy mẹ em chính là người hoàn mỹ nhất trêи thế giới này, không ai có thể không yêu mẹ…”
Bạch Cố Kiềm bị đoạn rắm cầu vòng này làm ngán không thôi, tranh thủ nhảy tới phần của mình.
“Cha của em vừa cao lớn vừa cường tráng, có thể một tay bế em hoặc mẹ, nhưng cha không ôm em như vậy mà chỉ kẹp em dưới nách, mỗi lần đều làm em rất khó chịu. Cha em có rất nhiều sở thích, cha vừa có thời gian là sẽ đưa em đi học cưỡi ngựa, chơi…”
“Mẹ không quá thích mấy sở thích này, mẹ càng muốn cho cha dẫn mọi người đến vườn bách thú xem gấu trúc hơn. Mỗi lần mẹ nhìn thấy gấu trúc nhỏ đều sẽ bị moe đến mức thét lên, mẹ thật sự quá đáng yêu.”
Bạch Cố Kiềm nhướng mày, rất cạn lời. Anh không hiểu vì sao Tiểu Cocacola đang viết cha lại chuyển sang mẹ, cái này không phải là lạc đề à?
Cũng may qua trang tiếp theo vẫn còn hai hàng có liên quan tới anh: “Mặc dù có đôi khi cha sẽ chọc cho em và mẹ tức giận nhưng cha là một người cha rất tốt. Cha nói cho em biết, yêu mẹ là một chuyện hiển nhiên bất biến, em cảm thấy cha nói rất đúng.”
“Mẹ yêu em và cha, cha yêu em và mẹ, em cũng thương hai người, em thật may mắn khi có thể có một gia đình hạnh phúc như thế.”
Sau khi xem hết câu văn cuối cùng, khóe môi Bạch Cố Kiềm vẫn luôn cong lên.
Sao mà nhóc không may mắn được chứ, có thể cùng có hai tình cảm chân thành kia mà.
Anh xoay ghế ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trời chiều ngã về Tây, ánh tà dương phủ lên biển trúc giống như một bức tranh có hơi thở cuộc sống, tràn ngập sức sống và hi vọng.
Ánh nắng chiều rọi xuống, những bóng đêm và lo lắng từng trải đều như tan thành mây khói.
– Kết thúc toàn văn –
【 15.02.2021 】
—
Link: Cuối cùng truyện cũng đến hồi kết, cảm ơn những độc giả đã theo chân ủng hộ truyện trong thời gian qua, hãy tiếp tục ủng hộ những bộ truyện khác bên team nhé.
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License